Tiêu Dật không hiểu tại sao bị người ta kéo,vừa quay đầu lại chỉ thấy một người tóc đen,mắt xanh lam,phấn điêu ngọc trác,mặt mày của tiểu nam hài mang theo vẻ kiêu ngạo,ngây ngốc nhìn mình,còn nói mình xinh đẹp,

“Ngươi có chuyện gì không”.Đợi một hồi lâu,tiểu nam hài vẫn vẻ mặt ngốc đó,trừ ngươi thật xinh đẹp ra không nói cái khác,Tiêu Dật lo lắng bị muộn học.

“Ừ,a,a,ta,ta gọi là, ta gọi là Ti Lam Cẩn,cái đó—cái đó—ngươi, ngươi tên gì?”.Tiểu nam hài thu hồi tay,mất tự nhiên mà giật giật góc áo,khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ thêm.

“Ti?”.Tiêu Dật khe khẽ nhắc lại,nhàn nhạt nói:“Ta tên là Tiêu Dật”.

“Tiêu Dật,thật là dễ nghe,ta gọi ngươi là Dật có được không?,ngươi cũng có thể gọi ta là Cẩn”.Ti Lưu Cẩn lấy lòng mà nói.

“Tùy ngươi”.Tiêu Dật nói xong liền xoay người đi.

“Ngươi muốn đi đâu”.Ti Lưu Cẩn suốt ruột mà giữ chặt tay áo của Tiêu Dật,một bộ khẩu khí bị quẳng sang một bên.

“Vào lớp học”.

“Nga,đúng,vào lớp”.Ti Lưu Cẩn lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng,mình là tới để đi hoc: “Ngươi ở ban nào?”.

“Năm nhất,ban E,ta thật sự phải đi rồi,không sẽ bị trễ”.Tiêu Dật vùng vẫy thoát ra khỏi tay của Ti Lưu Cẩn,một mạch chạy chậm lên.

“Ban E”.Ti Lưu Cẩn vẫn còn ở tại chỗ “Ta là người ban nào? Ban A.ta không cần ni,ta muốn thay đổi ban gấp!”nói xong liên bước với đôi chân ngắn thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

…..

“Hôm nay,chúng ta chính là tập thể mới rồi,bản thân là giáo viên chủ nhiệm cảu các ngươi,ta có vài điểm muốn nói,một là————” Lưu Minh đứng ở trên giảng đài quay về phía các khuôn mặt nhỏ nhắn khờ dại mà nói.

“Báo cáo!”.Tiếng báo cáo ở cửa phòng học cắt đứt lời của hắn.

“Ngày đầu tiên đi học liền đến muộn,ngươi————-”.Lưu Minh không hài lòng mà trừng về phía cửa phòng học.Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của tiểu nhân phía sau thì dừng nói lại,đây không phải là tiểu mỹ nhân mà ngày đó ta dám thị ư?.

“Ngươi mau vào,có phải hay không bị lạc đường nên mới tới muộn?Tất cả mọi người đều đã tự giới thiệu cho nhau biết rồi,ngươi cũng đến giới thiệu về bản thân mình một chút đi”.Đáng thương cho các tiểu hài tử ban E,ngày đầu tiên đi học đã nhận thức tới “trở mặt” của Trung Quốc cổ xưa.

Tiêu Dật quan sát cái người hiện tại trước mắt đang cười giống như nở hoa,khẩu khí vô cùng ôn nhu của nam nhân,cảm thấy hắn có chút quen quen mặt.

Cái đầu bảo bối của Tiêu Dật thật sự là đang bận rồi,muốn tập cho nhớ nhiều sự vật như vậy,cho nên để tiết kiệm không gian đại não,Tiêu Dật đối với xung quanh mình những thứ không phải quan trọng liền vất bỏ đi.

Mà hành vi của Lưu Minh với thầy giám thị ngày đó,chính là tương tự như vậy,cả nhà Dật Dật,sau khi Dật Dật thi đỗ cũng đem hình dạng của giáo viên vứt hết ra khỏi đầu.

“Chào mọi người,ta tên là Tiêu Dật,về sau xin chỉ bảo nhiều thêm cho ta”.Tiêu Dật đứng ở trên giảng đài,nói từng chữ từng câu mà Tiêu Mẫn Nhi đã dạy hắn.

Phía dưới không hề có phản ứng gì,một cái vỗ tay cũng không có,cũng không châu đầu ghé tai nói thầm khe khẽ với nhau.

Ai, thở dài một cái,Lưu Minh không biết có Tiêu Dật,hắn chủ nhiệm cái lớp này không biết là tốt lên hay xấu đi nữa.

“Tốt lắm,ngươi ngồi xuống chỗ trống kia đi”.Lưu Minh nhiệt tình quan tâm.

Tiêu Dật nghe lời ngồi vào chỗ trống.Chỉ thấy ánh mắt của đám hài tử cũng theo Dật Dật mà chuyển dời.

“Vậy chúng ta tiếp tục,ta có vài giờ cùng mọi người nói chuyện,đầu tiên là————”.

“Thầy Lưu.”.Lưu minh trong lời nói lần thứ hai bị cắt ngang.Một vị giáo viên mang theo tiểu hài tử đứng ở trước cửa lớp.

“Làm sao vậy?”.Lưu Minh hỏi.

“Cái này, là Ti Lưu Cẩn, hắn được sửa phân đến ban của ngươi rồi”.Vị giáo viên kia mặt mày ủ dột mà chỉ vào bên người bên cạnh tỏa ra thần khí tiểu bá vương.

“Ti Lưu Cẩn? Là việc này………”

“Đúng,chính là việc này,Ti Lưu Cẩn ta đã đưa tới rồi,ta đi trước. ”.Vị giáo viên kia lao đi với tốc độ cực nhanh khiến Lưu Minh trợn mắt.

“Này, ngươi có nên để cho ta vào trong hay không a”.Ti Lưu Cẩn tùy tiện hướng Lưu Minh mà kêu.

“Ừ?Nga,nga, …”.Lưu Minh mới phát hiện mình đang chặn trước cửa, “Mời vào a,các học sinh, vị này chính là Ti Lưu Cẩn,giới thiệu một chút về bản thân….”.

“Dật, lại gặp rồi”. Ngay tại thời điểm Lưu Minh quan tâm mời Ti Lưu Cẩn lên bục giảng giới thiệu về bản thân mình thì Ti Lưu Cẩn nhanh như chớp vụt thẳng đến chỗ Tiêu Dật,không thèm quan tâm đến lý lẽ của giáo viên hướng dẫn.

Ti Lưu Cẩn hất cằm với tiểu hài tử ngồi cạnh Tiêu Dật mà nói: “Ngươi sẽ tìm chỗ ngồi khác, chỗ này ta muốn ngồi.”.

Căn cứ vào tính ngang ngược của Ti Lưu Cẩn cùng với địa vị xã hội của hắn, tiểu hài tử đáng thương chỉ có ủy khuất mà thu dọn đồ đạc.

Mà Tiêu Dật đối với cách làm của Ti Lưu Cẩn,không ý kiến lấy một từ.Đối với một tờ giấy trắng như hắn mà nói thế thái nhân tình trong lòng hắn không lý giải được.

Lưu Minh lại một lần nữa thở dài,tuy rằng không biết Ti Lưu Cẩn và Tiêu Dật là quan hệ gì,chỉ có điều theo tình huống này xem ra tương lai của ban E thật khó dò a.