Dật Ninh cảm thấy đã sắp xếp ổn thoả mọi việc, đã nói chuyện cùng cha mẹ, cũng đã nói việc đó cho Chu Diên.

Dật Ninh cầm theo sổ tiết kiệm, trời còn sớm, cậu muốn đi rút tiền, mang theo tiền đi đến một cửa tiệm trang điểm.

Cửa hàng này có rất nhiều thứ kỳ quái, trước đây Dật Ninh từng đi qua một lần, còn bị người trong cửa tiệm lôi kéo ép làm người mẫu, lúc đó cậu phải cố hết sức mới từ chối được, còn bỏ chạy trối chết, sau đó nếu phải qua đường này thì cậu đều chọn đi đường vòng.

Trời còn sớm, trong cửa tiệm cũng không có nhiều người.

Không nghĩ tới chuyên gia trang điểm trước đây kéo cậu vào cư nhiên còn nhận ra cậu.

Dật Ninh đối với mọi việc đã không còn bận tâm nữa, vì vậy cũng không còn ngượng ngùng trốn tránh, nên đối với người họ Lý này cũng có thể trả lời rất tự nhiên.

“ Không ngờ cậu lại đến đây, tôi cứ nghĩ lần trước đã doạ cậu chết khiếp rồi.”  Lý Hiên cười cười dẫn Dật Ninh đi vào một gian phòng nhỏ, hắn hôm nay làm ca sáng, không nghĩ tới vị khách đầu tiên lại khiến hắn thoả mãn như vậy.

So sánh với điệu bộ ẻo lả của Lý Hiên, Dật Ninh cùng với những nam nhân khác cũng không khác mấy, ít nhất, cách đi đứng của Lý Hiên, cách nói chuyện, cũng khiến người luôn nguyên tắc như Dật Ninh cảm thấy không quen.

Dật Ninh nói ra yêu cầu, Lý Hiên lại vô cùng cao hứng, còn nói không lấy tiền công, chỉ cần sau khi làm xong cậu cho hắn chụp lại làm kỷ niệm, hơn nữa còn hứa sẽ không để lộ bức ảnh kia, nhưng Dật Ninh vẫn không đồng ý, thậm chí Lý Hiên còn muốn ký cam kết cùng Dật Ninh, cam đoan tuyệt đối không để lộ ra.

Dật Ninh thấy Lý Hiên dốc sức thuyết phục như vậy, nghĩ đến chính mình về sau cũng không cần để tâm việc này nữa, cuối cùng cũng đồng ý.

Không hết nhiều thời gian, Dật Ninh đã không nhận ra chính mình trong gương, cậu hoàn toàn giống như một cô gái.

Từ lúc còn học trung học cơ sở cậu luôn bị mọi người mắng là ‘ ẻo lả’, vì thế cậu không bao giờ nghĩ sẽ phải mặc đồ nữ, cậu còn nhớ rõ, lúc trung học khi có người ép cậu mặc đồ nữ, lúc đó cậu liều chết từ chối, đối phương thấy cậu kiên quyết như vậy, cuối cùng cũng không dám ép buộc cậu nữa.

Nhưng mà, nhìn mình trong gương lúc này, lòng Dật Ninh lại rất bình tĩnh.

Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, còn đội một bộ tóc giả dài cuốn xoăn, độn ngực giả, bộ quần áo trên người cũng không đến nỗi cậu không chịu được, chỉ là một bộ đồ màu đen kiểu dáng trung tính đơn giản, trên chân còn đi giày cao gót.

Dật Ninh là con trai thì coi như không cao lắm, nhưng khi hoá trang thành con gái thì khá cao, hơn nữa còn đi giày cao gót, cho nên cậu phải hơn 1m8, dáng người thon dài, động tác có chút cẩn thận chu đáo cùng nhã nhặn của nữ nhân, nhưng có sự thẳng thắn tự nhiên của nam nhân, vô cùng thu hút.

Lý Hiên nhìn đến không chớp mắt, còn nói thẳng nếu hắn là con gái, nhất định sẽ yêu chết cậu .. vài lời linh ta linh tinh . Làm cho Dật Ninh vô cùng xấu hổ.

Tuy hoá trang không cần trả tiền, nhưng Dật Ninh vẫn đặt cọc tiền trang phục, lúc từ cửa tiệm đi ra, mặt trời đã phá tan sương sớm, ánh nắng khiến cho cậu chói cả mắt.

Kỳ thực thế giới thật đẹp, cậu cảm thấy mình sống chưa đủ, cũng có người để lưu luyến, có thứ để lưu luyến.

Cậu muốn sống, chỉ là Giang Triết thật sự bức người quá đáng….

Đi giày cao gót quả thực không dễ, lúc mới đầu tư thế có chút quái dị, bất quá một lát cũng thành quen, rất nhiều người đi đường đều nhìn theo cậu, khiến cậu rất ngượng ngùng, chân tay cứng còng.

Hiện giờ lại vào thời điểm mọi người đi làm cho nên cũng khó gọi xe, Dật Ninh phải đợi khá lâu mới thuê được một chiếc.

Cậu biết trụ sở của công ty, biết Giang Triết đi làm ở đâu, mới nói địa chỉ cho lái xe, Dật Ninh yên tĩnh ngồi ở ghế sau, trong lòng vừa đau khổ lại thêm kiên định.

Đã đến trước toà cao ốc, Dật Ninh cố lấy lại dũng khí, mới đi đến quầy lễ tân hỏi Giang Triết, cô nhân viên lễ tân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu đầy hâm mộ, sau khi nghe cậu muốn hỏi thăm Giang Triết lại không có hẹn trước, thì lộ ra một chút khinh thường cùng đồng cảm , dù sao, số mỹ nữ tới nơi này tìm Giang Triết cũng không ít, ai cũng biết Giang nhị thiếu gia vốn là loại hoa hoa công tử.

Cô nhân viên nhẹ nhàng hướng dẫn cậu đến phòng nghỉ chờ đợi, Dật Ninh đành phải ngồi chờ.

Đợi cũng khá lâu, nhìn dòng người đến lại đi, nhưng vẫn không thấy Giang Triết xuất hiện.

Dật Ninh ban đầu vốn là khí thế dâng trào, trong lòng xúc động phẫn nộ, một lòng muốn cùng Giang Triết đồng quy vu tận, đầu óc có chút không sáng suốt, căn bản không nghĩ được việc gì, đến bây giờ, bị quá nhiều việc vụn vặt làm mất thời gian, chờ mãi cũng không thấy kẻ thù xuất hiện, lúc này đây dũng khí của cậu cũng dần dần biến mất.

Dật Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm dòng người qua lại trên đường cái, cậu bắt đầu cảm thấy hành động của mình có chút không ổn, Giang Triết tuy là kẻ tồi tệ, nhưng cũng chưa đáng tội chết, hành vi của mình như vậy có phải hay không so với hắn còn ác liệt hơn?

Dật Ninh dao động, cậu nghĩ, chính mình không thể như vậy, không nên làm như vậy, nhất định sẽ có biện pháp khác.

Chính là, ông trời luôn khiến người ta trở tay không kịp.

Dật Ninh vốn đã muốn bỏ đi, nhưng Giang Triết lại đã đến trước mặt cậu.

” Cô à, tôi nghe nhân viên báo là cô muốn tìm tôi?” Giang Triết sau khi tới đây mới biết có một cô gái đang tìm hắn, hơn nữa vẫn luôn chờ ở phòng nghỉ.

Loại chuyện này vốn không cần báo cho Giang Triết, nhưng vì người đến tìm là một cô gái rất đẹp, vẻ mặt lại đầy ưu thương tuyệt vọng, cho nên chỉ cần là người có chút ánh mắt cùng đầu óc, sẽ hiểu được vị này là tình nhân của Giang Triết, người ta là đến tìm hắn lần cuối cùng. Nếu cô gái kia không gặp được Giang Triết mà nghĩ quẩn trong lòng, thì mấy cô nhân viên lễ tân ít nhiều cũng thấy có chút trách nhiệm, cho nên mới đuổi theo Giang Triết vào tận thang máy, báo cáo cho hắn tình huống, còn đặc biệt dẫn hắn đến phòng chờ, chỉ cho hắn cô gái đó.

Giang Triết vốn không muốn quan tâm, nhưng nghe thấy tình huống nghiêm trọng, cô gái kia bộ dáng có vẻ muốn chết, thế nên hắn đành phải quay lại đây.

Lúc nhìn đến một cô gái xinh đẹp đoan trang đang yên lặng ngồi, vẻ mặt có phần đau thương u buồn.

Một mỹ nhân như vậy quả thực rất hiếm gặp, Giang Triết nhất thời không nhớ nổi chính mình thực sự có dan díu với nàng hay không, liền đi qua hỏi.

……..

Chu Diên từ phòng tập thể dục đi ra, tắm rửa, ăn điểm tâm, không hiểu có phải do mất ngủ hay không, mà mí mắt cứ giật giật, trong lòng thì bất an, không biết là có chuyện gì xẩy ra.

Sau khi ăn xong lúc ra xe, hắn mới giật mình nhớ ra điều gì đó không ổn.

Lúc rạng sáng nay thái độ Dật Ninh gọi điện cho hắn rất bất thường, đầu tiên là thanh âm có vẻ kỳ lạ, thứ hai- cậu đem chuyện của Giang Triết nói ra, này là sao, vậy phía Giang Triết cậu phải làm thế nào……..

Dật Ninh như vậy chắc chắn là xẩy ra chuyện, Chu Diên nhất thời cũng không nghĩ ra được, nên dùng di động mới đổi lập tức gọi cho Dật Ninh, nhưng đáp lại chỉ là lời nhắn của tổng đài.

Chu Diên chửi vài câu thô tục, nhanh chóng lái xe về phía khu trọ của Dật Ninh.

Trèo vội lên lầu, gõ cửa nửa ngày cũng không thấy ai ra mở, thế nhưng bà chủ nhà ở bên cạnh lại bị hắn làm ồn mà đi ra, Chu Diên cũng bấp chấp bà bác khó tính này đang cằn nhằn hắn, mở miệng liền vội vàng nhờ vả: ” Bác gái, bác có chìa khoá nhà Dật Ninh phải không, mở cửa nhanh, mở cửa nhanh lên.”

” Mới sáng sớm, cậu đến đây làm gì?” bác gái vẫn từ tốn.

” Dật Ninh gọi cho cháu có vẻ không bình thường, không biết có phải xẩy ra chuyện gì không, bác mau giúp cháu mở cửa, nhanh lên.” Chu Diên gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, rõ ràng là mùa đông thế nhưng trên trán hắn toát cả mồ hôi, bộ dáng sốt ruột khiến cho bà chủ nhà cũng trở nên vội vã, lập tức cầm chìa khoá mở cửa cho hắn, cửa vừa mới mở, Chu Diên đã vội vàng xông vào, lập tức lao vào phòng ngủ, chính là, bên trong không có ai, hắn nhìn quanh nhà một lượt, đích thực không có ai, Chu Diên thở phào một hơi, nhưng lại một lần nữa trong lòng trở nên căng thẳng.

Trên giường chăn không gấp lại, cánh cửa tủ mở ra cũng không đóng, mọi thứ lộn xộn không giống tác phong sạch sẽ gọn gàng của Dật Ninh, nhất định là có chuyện.

Chu Diên lên xe lao đi tìm người, chính là đường cao tốc giờ đi làm tắc đường đến lợi hại, xe không thể dịch chuyển, lại không liên hệ được với Dật Ninh, Chu Diên ngồi trên xe bực bội đập đập tay lái, bấm còi inh ỏi, khiến cho mấy người chung quanh đều lên tiếng chửi bới.

Chu Diên gấp đến độ không có thời gian suy nghĩ, lúc này mới nghĩ đến Dật Ninh rốt cuộc muốn đi đâu, hoặc có khả năng làm chuyện gì.

Lúc hơn ba giờ sáng Dật Ninh gọi điện thoại, sau đó lại biến mất, việc này đều cùng Giang Triết có liên hệ, hắn gọi cho người của mình tìm tung tích của Giang Triết, sau đó gọi cho một người bạn đem đến cho hắn một chiếc xe máy lại đây.

Dật Ninh vốn là người có đầu óc bảo thủ, lúc nào cũng im ỉm không nói ra, Chu Diên thật sự không dám nghĩ cậu khác thường như vậy là muốn làm chuyện gì, hoặc sẽ làm ra việc gì.