Hai người mới vừa về nhà, tách ra bận rộn vài ngày, các loại việc công việc tư, thậm chí không kịp gặp bạn bè, liền tới một ngày trước hôn lễ của Triệu Trăn và Trương Hoàn.
Bởi vì mấy ngày này quá bận, hai người vậy mà không có cơ hội gặp mặt.
Hôm nay gặp nhau, là Bạch Thụ tranh thủ một chút rảnh rỗi đặc biệt đến nhà cha mẹ Tào Dật Nhiên gặp Tào Dật Nhiên.
Hơn một năm chạy ra ngoài, y cũng không bỏ dở viết bản thảo, công lao chủ yếu còn phải tính trên người Tào Dật Nhiên.
Hệ liệt trinh thám của y, quay chung quanh một cảnh sát điều tra tội phạm ma túy tên Trần Kinh Vĩ cùng với thân phận Lục Song Thành của anh ta ngụy trang thành người bạn trí dũng song toàn, trong câu chuyện miêu tả từng vụ án lôi cuốn hấp dẫn trầm bổng phập phồng, hai bộ trước chỉ là tấm đệm, câu chuyện chính vừa mới bắt đầu, cũng đã hấp dẫn rất nhiều độc giả, nhưng Bạch Thụ chỉ xem sáng tác là một thú vui nghiệp dư điều hòa cuộc sống, còn là thú vui lúc rảnh rỗi, cho nên, đừng trông cậy y sau khi dùng tốc độ thần tốc lúc rảnh rỗi hoàn thành bộ một bộ hai còn có thể dùng tốc độ đồng dạng hoàn thành câu chuyện tiếp theo, vì thế, y căn bản không suy nghĩ tới việc kiên trì bền bỉ viết sách, liền cùng Tào Dật Nhiên chạy đi du lịch, khiến biên tập của y khóc trời kêu đất muốn y hồi tâm chuyển ý, nhưng không có cách nào giữ y lại.
Sau Bạch Thụ thật sự thấy người ta đáng thương, cho nên nói một câu an ủi nửa thật nửa giả – tôi vừa đi vừa viết, trong vòng một năm hoàn thành bộ thứ ba.
Lúc này biên tập mới vui vẻ một chút.
Nhưng Bạch Thụ cũng chỉ nói vậy mà thôi, thật muốn viết, vẫn tồn tại vấn đề thực tế rất lớn.
Không nên nhất chính là y vô cùng cao hứng đem tiểu thuyết mà bản thân cảm thấy có thể cầm được ra tay* cho Tào Dật Nhiên xem, xưa nay Tào Dật Nhiên ghét nhất phải xem văn tự gì đó, thích chính là các loại nội dung hình ảnh trực tiếp kích thích cảm quan, cho nên Bạch Thụ dạy hắn ngôn ngữ, cho tới nay chỉ có thể tùy hoàn cảnh mà dạy, không cách nào kêu hắn đọc sách, mà hắn cũng chỉ biết nghe biết nói, không biết xem biết viết cho lắm. Nhưng con người chán ghét văn tự như vậy, cư nhiên trong quá trình du lịch, lúc nhàm chán lật tiểu thuyết ra, sau đó càng không thể vãn hồi không ngủ không nghỉ xem xong hai bộ trước.
(*giống như kiểu nói ra được phòng khách, vào được nhà bếp ấy)Sau khi đọc xong, liền tâm tâm niệm niệm với tình tiết tiếp theo, phản ứng lại đây là tiểu thuyết Bạch Thụ viết, ánh mắt lấp lánh ánh sáng quỳ bái Bạch Thụ, bảo Bạch Thụ kể tiếp nội dung tiếp theo, Bạch Thụ nói dăm ba câu, Tào Dật Nhiên cảm thấy y đơn giản miêu tả không thú vị, bèn bắt y viết ra cho hắn đọc, vì thế, trong lúc Tào Dật Nhiên canh giữa ống kính, Bạch Thụ thường xuyên bị Tào Dật Nhiên la hét viết tiểu thuyết.
Tiểu thuyết này của Bạch Thụ hoàn toàn là viết tay, đôi lúc tìm được cơ hội scan gửi cho biên tập, mặt trên vài bản thảo còn có dấu vết Tào Dật Nhiên ăn mứt hoa quả lưu lại, vết chấm chấm của nước mưa, nhựa cỏ và dấu bùn, thậm chí còn có vết phân chim….., lúc biên tập nhìn thấy bản thảo này nước mắt trào dâng, dành cho Bạch Thụ dưới điều kiện gian khổ như vậy vẫn như cũ cố gắng viết bản thảo đánh giá rất cao, hơn nữa cảm thấy bộ này rõ ràng so với hai bộ trước cho dù là ngôn ngữ hay là sắp xếp tình tiết đều tốt hơn nhiều lắm.
Tình tiết phát triển bởi vì Bạch Thụ chạy ra ngước ngoài, mà xúc cảnh sinh tình đồng dạng dị quốc tha hương, nhân vật xuất sắc đủ loại kiểu dáng sôi nổi gặt hái, lúc bộ thứ ba kết thúc, khiến người ta cào tim gãi phổi muốn xem bộ thứ tư.
Bạch Thụ về nước vốn không nói với biên tập, y chịu không nổi vị biên tập mặc dù có hơi béo nhưng vẫn là đàn ông ở trước mặt y chơi trò khóc sướt mướt, nhưng tin tức y về nước cư nhiên bị mẹ tiết lộ ra, y vừa mới về, ở trong nhà ba mẹ, đã bị biên tập vừa vặn bắt được, vì thế, đành phải rút thời gian đi làm tuyên truyền trực tiếp cho bộ thứ ba, còn phải tham gia tiết mục đọc sách của đài truyền hình, mà điện ảnh của bộ thứ nhất sắp công chiếu, y còn bị đạo diễn mời đi xem phim.
Y đối với trành cảnh này ứng phó tự nhiên, chỉ là không còn thời gian ở chung với Tào Dật Nhiên, rõ ràng chỉ là một cái tiêu khiển khi nhàn rỗi, sau đó vậy mà lại trở thành cục diện khiến y không tưởng nổi này.
Bởi vì y lộ mặt trước công chúng, vì thế bạn bè liên can cùng với nhóm đồng nghiệp lúc trước đều biết y đã về, đều gọi điện thăm hỏi y, vốn còn hẹn ăn bữa cơm chúc mừng, y vội vàng đẩy thời gian tới sau này, nói gần đây bận quá.
Y bận rộn chuyện này, mà bên Tào Dật Nhiên lại là bận rộn chuyện Tiểu Duy Duy và cậu hắn.
Tiểu Duy Duy nhìn rất khỏe mạnh, nhưng bởi vì vấn đề lúc sinh ra, căn cơ thân thể vô cùng kém, lúc này ngay thời điểm thời tiết trở lạnh, buổi tối Tiểu Duy Duy đạp chăn, mà bà vú và bảo mẫu sơ sẩy một cái, bé liền bị cảm, nửa đem phát sốt, may mắn nửa đêm bảo mẫu muốn đi xem bé con, cho nên phát hiện, rất nhanh đưa vào bệnh viện.
Tào Dật Nhiên đã về, vì vậy cũng đi theo vào bệnh viện.
Bé con quấn chăn nhỏ mềm mại, hai gò má ửng đỏ, Tào Dật Nhiên đón lấy từ trong lòng bảo mẫu, đứa nhỏ hình như biết đã đổi thành baba ôm, còn mở mắt nhìn Tào Dật Nhiên, con ngươi đen láy giống như quả nhỏ trong veo.
Tào Dật Nhiên ôm bé con gần như đúc ra cùng một khuôn với mình, lúc này, trong lòng cảm thấy vô cùng kì diệu.
Lúc đâm kim truyền thuốc, Tiểu Duy Duy được Tào Dật Nhiên ôm vào lòng, bé con bị đâm kim, không giống trẻ con khác khóc ré lên, bé có khóc, nhưng giọng rất nhỏ, sụt sịt sụt sịt, Tào Dật Nhiên nhìn bé hết sức đáng thương, nhớ lại một năm trước bé thường xuyên sinh bệnh, lúc đâm kim cũng khóc, nhưng lớn tiếng vô cùng.
Tiểu Duy Duy phải truyền nước hai giờ, đều được Tào Dật Nhiên ôm vào lòng, tuy rằng hắn dựa trên giường nửa nghỉ ngơi, nhưng vẫn rất vất vả.
Tiểu Duy Duy bị bệnh hai ngày, đa số thời gian Tào Dật Nhiên đều trông bé, còn phải qua nhà cậu hỗ trợ, bên Triệu Trăn tuy rằng hết thảy đều bố trí gọn gàng ngăn nắp, nhưng hai đương sự vẫn rất bận rột. Tào Dật Nhiên giúp đỡ sắp xếp một ít công việc, cũng giảm bớt chút gánh nặng cho hai người.
Hôm nay Bạch Thụ được một chút nhàn rỗi đến Tào gia, Tào Dật Nhiên đang dụ bé con nói chuyện.
Tiểu Duy Duy là một đứa bé rất thông minh, phi thường có linh khí, tuổi còn nhỏ, nhưng dường như đã có thể hiểu không ít thứ, bất quá, bé không biết nói nhiều lắm, hông phải người khác không dạy, mà là mọi người dạy, bé đều không thèm phản ứng, cho nên cũng không học theo, vì thế hơn hai tuổi, trẻ con khác đã mồm miệng lanh lợi, bé lại không biết nói bao nhiêu.
Sau khi Bạch Thụ tới, cũng ngồi xuống sofa chọc Tiểu Duy Duy, Tiểu Duy Duy mặc áo len mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, bị ba bỏ vào lòng Bạch Thụ, bé động hai cái, liền phát hiện Bạch Thụ là chú lúc trước từng ôm bé, cho nên để y bế.
Mà có Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên sẽ không dụ Tiểu Duy Duy nói chuyện, chỉ nhìn Bạch Thụ dụ bé nói, thỉnh thoảng nói chút chuyện với Bạch Thụ.
Mấy ngày nay, hắn giúp đỡ Triệu Trăn sắp xếp hôn lễ, đột nhiên cảm thấy kết hôn như vậy hình như rất tốt, cho nên nói với Bạch Thụ chuyện này.
Trong mắt Bạch Thụ đều là ý cười, nói, “Vậy chúng ta cũng kết hôn đi, anh cảm thấy chúng ta có cái hôn lễ cả đời khó quên, cũng được lắm.”
Y nói vậy, Tiểu Duy Duy nhìn chằm chằm hai người liền học theo lời y nói, “Kết hôn….”
Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ nghe được đều nở nụ cười.
Buổi tối Bạch Thụ không về nhà, ngủ lại chỗ Tào gia.
Tiểu Duy Duy vốn ngủ chung với bảo mẫu chuyên môn bên phòng cách vách, sau khi Bạch Thụ ở lại, cư nhiên đem giường trẻ con của Tiểu Duy Duy kéo qua phòng họ.
Phòng ngủ Tào Dật Nhiên rất rộng, đặt giường trẻ con bên cạnh giường lớn vẫn dư dả, Bạch Thụ ngồi bên giường xem đứa nhỏ, Tiểu Duy Duy muốn ngủ, nhưng vẫn không ngủ, mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà.
Tào Dật Nhiên mặc áo ngủ màu đen tơ tằm từ phòng tắm đi ra, hắn lau khô tóc, đi qua ngồi xuống bên cạnh Bạch Thụ, ôm Bạch Thụ lật một cái, đặt y lên giường, dán qua hôn hôn cằm cùng khóe môi Bạch Thụ, tay vuốt ve lồng ngực y, nói, “Mấy ngày nay không ở chung với nhau, anh ôm Duy Duy qua đây ngủ, chúng ta làm sao thân thiết?”
Bạch Thụ ôm bả vai Tào Dật Nhiên vuốt ve cánh tay hắn, mỉm cười hôn một chút khóe môi hắn, nói, “Nhịn một đêm không được sao?”
Nói xong, chuyển mắt sang, phát hiện Tiểu Duy Duy vốn phải ngủ cư nhiên mở mắt, mắt đen chớp chớp nhìn chằm chằm hai người.
Bạch Thụ đẩy Tào Dật Nhiên ra một chút, kéo chăn vây tới ngực, lại ngồi dậy, nói, “Duy Duy đang nhìn.”
Tào Dật Nhiên nhìn Bạch Thụ ôm bé con, chính mình thì mất mặt bò lên giường, tựa vào đầu giường nhìn Bạch Thụ ôm lấy đứa nhỏ.
Tiểu Duy Duy chuyển con ngươi đen bóng nhìn Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên vỗ vỗ bên cạnh mình, Bạch Thụ cười đặt bé con lên trên giường.
Bé con chen ở giữa hai người lớn, bé i i a a kêu “baba”, chỉ kêu, cũng không biết là kêu Tào Dật Nhiên, hay cũng kêu Bạch Thụ thành baba.
Tào Dật Nhiên cười ha hả, đưa tay chạm đến khuôn mặt con trai, thấp giọng dụ bé nói chuyện, Tiểu Duy Duy cùng hắn chơi một hồi, thật sự mệt mỏi, liền ngủ mất.
Bạch Thụ nhìn Tào Dật Nhiên nét mặt ôn nhu, chống nửa người trên nghiêng thân lướt qua Tiểu Duy Duy hôn lên trán Tào Dật Nhiên.
Tào Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn y, cười với y, trong mắt là ánh sáng ôn nhu, Bạch Thụ khống chế không được lại hôn môi hắn một chút, bị Tào Dật Nhiên vươn tay kéo lấy vai, đè y qua, hôn lên môi y.
Hôn môi nồng nhiệt ướt át giằng co vài phút, tay Tào Dật Nhiên dọc theo vai Bạch Thụ lướt xuống dưới vuốt ve lưng y, ghé vào bên môi y khàn giọng gợi cảm, “Ôm Duy Duy đi đi.”
Ánh mắt nhiệt liệt của Bạch Thụ nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn bé con ngủ say sưa, bàn tay sờ soạng bên mặt Tào Dật Nhiên hai cái, nói, “Được rồi.”