Bàn ăn hòa thuận vui vẻ, sau khi ăn xong, Tào gia phái xe đưa Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân về, Tào Dật Nhiên cũng muốn cùng Bạch Thụ về nhà của mình, hắn với Bạch Thụ ở chung, vẫn không quá vui vẻ ở bên nhà cha mẹ, luôn cảm thấy bị hạn chế.
Cha Tào mẹ Tào cũng tiện nói Tào Dật Nhiên, chỉ bảo hai người ngàn vạn lần lái xe cẩn thận.
Tào Dật Nhiên đáp lời, nhìn về phía con trai vài lần, Bạch Thụ cũng theo qua, Tiểu Duy Duy càng lớn càng giống phiên bản Tào Dật Nhiên thu nhỏ, lúc này đang ở trong nôi duỗi tay duỗi chân bày ra tư thế ta rất vui vẻ, ngủ đến là say sưa, ánh mắt khép lại, lông mi không đủ dày. Lông mi còn hơi vàng, bất quá, không tổn hại trình độ đáng yêu của bé.
Tào Dật Nhiên muốn cúi xuống hôn mặt con trai một cái, bị Bạch Thụ hung hăng kéo lại, nói, “Em đừng làm con tỉnh, con ngủ không đủ bị đánh thức sẽ khóc đó.”
Tào Dật Nhiên lại không chút trách nhiệm nói, “Khóc thì khóc có thể gia tăng lượng hô hấp, gần đây nó còn chưa khóc đâu.”
Vú nuôi ở bên cạnh không biết nói gì nhìn ông bố không trách nhiệm này, Bạch Thụ nói với bà mấy câu, dặn cô trông chừng đứa nhỏ, liền túm Tào Dật Nhiên đi.
Lúc trở về, là Bạch Thụ lái xe, Tào Dật Nhiên ngồi bên ghế phó lái chống đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, “Con nít lớn nhanh ghê, lúc trước nhỏ xíu, hiện tại đã lớn như vậy rồi.”
Bạch Thụ nói, “Trẻ con dễ thay đổi nhất, hơn nữa giai đoạn này rất nhiều trải nghiệm sẽ ảnh hưởng cả đời. Cho dù chúng ta ra ngoài, cần phải thường xuyên về thăm bé, bé cần người cha là em đấy.”
Tào Dật Nhiên nghiêng đầu nhìn Bạch Thụ, đáp, “Tôi biết.”
Giọng hắn nhẹ, mang theo cảm giác mềm mại, Bạch Thụ nghe thấy, trên mặt lộ ra ý cười nhu hòa, nói, “Biết là tốt rồi.”
Hai người xuất phát vào một ngày trời trong nắng ấm, bắt đầu chuyến du lịch của họ, tuy rằng Tào Dật Nhiên nói ra ngoài làm công tác chụp ảnh, bất quá, mọi người trong nhà cảm thấy hắn là lấy cớ cùng Bạch Thụ ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người.
Buổi sáng ngày đó, Bạch phu nhân đưa hai người tới sân bay, Tiểu Duy Duy cũng được bà vú và bảo mẫu dẫn theo, Bạch phu nhân ôm bé con vòng lòng, thay đổi một nơi mới mẻ, hơn nữa không hề ít người lạ, Tiểu Duy Duy rất tò mò chuyển ánh mắt đen láy xoay vòng vòng, đối với nơi này hình như rất vừa lòng, bé còn không biết ba bé cùng chú Bạch sắp ra ngoài rất lâu, trong khoảng thời gian này, bé sẽ không nhìn thấy họ, cho nên, bé còn chưa biết buồn, chỉ đánh giá địa phương mới mẻ cùng đám người náo nhiệt.
Loa phát thanh đã nhắc nhở, Bạch Thụ cùng mẹ nói mấy câu, dặn bà bảo trọng thân thể, không bao lâu nữa mình và Tào Dật Nhiên sẽ về, lại nắm nắm tay nho nhỏ mềm mềm trắng như tuyết của Tiểu Duy Duy, cúi đầu hôn lên tay bé một cái nói, “Rất nhanh baba con sẽ về thăm con.”
Tiểu Duy Duy cười ha ha với y, vô ưu vô lự.
Tào Dật Nhiên thúc giục Bạch Thụ nhanh lên, Bạch Thụ đeo balô, túm Tào Dật Nhiên lại trước mặt con hắn, nói, “Nói hai câu rồi đi.”
Tào Dật Nhiên cảm thấy không có gì hay để nói, hơn nữa nói nhiều cũng vô dụng, vì thế giống như Bạch Thụ, dặn Bạch phu nhân chú ý sức khỏe, sau đó cúi đầu hôn trán con trai một cái, nói, “Lớn cho nhanh, đừng có sinh bệnh. Có người khi dễ con, liền đánh hắn, muốn cái gì, thì tự mình lấy, đi tiểu, đói bụng, liền khóc lớn vào, đừng để mình ủy khuất, có biết chưa.”
Bạch Thụ đánh vai hắn một cái, nói, “Làm sao bé nó biết được.”
Bạch phu nhân cười, nói, “Yên tâm đi, không ai dám khi dễ bé. Hai đứa phải chú ý an toàn.”
Tào Dật Nhiên cười khanh khách ôm nhẹ Bạch phu nhân một chút, thuận tiện cũng cho con trai cái ôm, sau đó lùi về sau vài bước, vẫy tay với bọn họ, nói, “Trở về đi, bọn con tới sẽ gọi điện thoại.”
Bạch phu nhân cười nhìn hai người đi tới cửa soát vé, lúc này mới thở dài mang theo nhóm bà vú và bảo mẫu rời đi.
Còn chưa đi được hai bước, nhìn thấy một cậu trai mặt búp bê chạy lại đây, vừa chạy vừa hô, “Anh Tào, anh Tào, anh cũng không nói với em hôm nay anh đi, thiếu chút nữa em không đuổi tới kịp…”
Cậu một đường la lớn, khiến nhiều người ghé mắt, Bạch phu nhân cũng đứng đó nhìn qua.
Tào Dật Nhiên đã đi vào, nhưng không thể không bị cậu gọi dừng lại, Bạch Thụ có chút ấn tượng với Vượng Tử, hỏi Tào Dật Nhiên, “Đây không phải bạn em sao?”
Tào Dật Nhiên mặt mày hắc tuyến, nhìn Vượng Tử nhào qua đây, nói, “Cậu chạy tới tiễn tôi?”
Vượng Tử chạy một đường hai má đỏ bừng, ở trước mặt Tào Dật Nhiên lại muốn ra vẻ rụt rè, đứng vững hít mấy hơi, nói, “Em không biết hôm nay anh đi, lúc trước mới nghe người ta nhắc tới, thật vất vả tới tiễn anh.”
Tào Dật Nhiên nói, “Tiễn tôi làm gì, lúc trước đã nói tôi không cần người tiễn. Cậu cũng không ngại mệt, chạy tới nơi này, nhanh về đi, bọn tôi phải vào làm thủ tục rồi.”
Vượng Tử muốn cho một cái ôm, nhưng lại không dám, chỉ hàm hàm hồ hồ nói, “Dù sao cũng sẽ thật lâu không gặp, vẫn phải đến tiễn chứ.” Cậu nói xong, lại nhìn Bạch Thụ, Bạch Thụ lưng đeo balô, cao cao lớn lớn rất có tinh thần, chuyện Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ đã không phải là bí mật, đám anh em liên quan đều biết, Vượng Tử rất ghen tị y, cho nên chỉ nhìn y một cái, cũng không chào hỏi, tiến lên làm bộ lơ đãng kéo cánh tay Tào Dật Nhiên, nói, “Anh Tào, ra ngoài phải cẩn thận nha.”
Tào Dật Nhiên vỗ vỗ vai cậu, nói, “Khó được cậu chạy tới đây, tâm ý tôi nhận, khi nào trở về lại hẹn các cậu chơi. Tôi chỉ cùng Bạch Thụ ra ngoài du lịch một thời gian mà thôi, cũng không phải không trở lại. Cậu mau về đi, về đi….”
Vượng Tử lớn lên mặt búp bê, cho nên Tào Dật Nhiên vẫn xem cậu thành em trai nhỏ, nói xong, hắn liền xoay người đi trước, Vượng Tử trông ngóng theo hắn, Bạch Thụ đi sau Tào Dật Nhiên, quay đầu lại nhìn Vượng Tử một cái, cười với cậu, nụ cười kia vừa nhìn đều là chính trực ấm áp, nhưng Vượng Tử cảm thấy không phải như vậy, cảm thấy Bạch Thụ đang khiêu khích mình, xem đi, y đem anh Tào của cậu câu đi mất.
Lúc máy bay bay vào tâng mây, Tào Dật Nhiên từ cửa sổ nhìn mây bên ngoài, xuyên qua tầng mây cũng có thể nhìn thấy kiến trúc thành thị bên dưới, building cao ngất to lớn trên mặt đất, hiện tại nhìn qua cũng chỉ là một điểm nhỏ mà thôi.
Tào Dật Nhiên vươn tay cầm tay Bạch Thụ, nói, “Chỉ có nhảy khỏi trói buộc đứng ở nơi cao, mới có thể nhìn thấy chính mình nhỏ bé cỡ nào, một ít chuyện vụt vặn bị trói buộc ở những building đó, đều không quan trọng. Cùng anh ra ngoài như vậy, tôi cảm thấy rất tốt, về sau có thể còn thường xuyên ra ngoài như vậy.”
Bạch Thụ cười nói, “Ừm, đúng vậy.”
Hai người dự định đến Úc du lịch, xuống máy bay, liền có người Bạch Thụ đã liên lạc đến đón, bọn họ quyết định đi phượt ở thảo nguyên của Úc.
Tào Dật Nhiên ở nhà sống vô cùng tự phụ, đến nơi này cũng có thể nhập gia tùy tục, chịu khổ nhọc.
Bởi vì không bị giới hạn thời gian, hai người đi rất chậm, một đường vừa đi vừa chụp hình, tự mình nấu cơm trên thảo nguyên, ở lều trại, còn gặp được những người đi du lịch khác, bất quá hai người không kết nhóm với họ, lúc sau gặp được một tổ quay chụp động vật hoang dã, Bạch Thụ cùng bọn họ lôi kéo làm quen, quyết định đi theo người ta, như vậy có thể đến được rất nhiều nơi người bình thường không được phép đến.
Tào Dật Nhiên đi một đường, hoàn toàn biến mình thành một dã nhân, hơn nữa trong khoảng thời gian này tiếng Anh tiếng Pháp tiến bộ vượt bậc, nguyên nhân là Bạch Thụ vừa đi vừa dạy hắn.
Ngồi trong xe việt dã, Bạch Thụ còn hát tình ca tiếng Anh cho hắn, Bạch Thụ hát thật sự chẳng ra sao, chọc Tào Dật Nhiên cười ha ha.
Mọi người trong tổ quay phim biết hai người là một đôi, bất quá mọi người cũng không bài xích, còn thật thân thiện.
Một ngày, bởi vì quay một đám chim mà bọn họ lệch khỏi lộ tuyến dự định quá xa, cái khác còn dễ nói, nhưng không còn lại bao nhiêu nước.
Bạch Thụ cùng Tào Dật Nhiên xung phong nhận việc quay trở về lấy nước, xe lại bị hư nửa đường, thái dương đã dần dần xuống núi, Bạch Thụ sửa xe, Tào Dật Nhiên nhìn lùm cây cách đó không xa, có thỏ hoang đột nhiên chạy qua, hắn chạy về bên người Bạch Thụ, từ trên xe lấy súng săn xuống, nói, “Tôi đi săn hai con thỏ hoang về nướng ăn.”
Bạch Thụ ngừng công việc trong tay, nói, “Em đừng chạy loạn, xe sắp sửa xong rồi, chúng ta còn phải đi lấy nước.”
Tào Dật Nhiên lại nói, “Không sao, vài phút tôi sẽ trở lại. Vị trí nguồn nước trên bản đồ không xa, rất nhanh có thể tìm được.”
Bạch Thụ không có cách nào với hắn, lại sợ hắn một mình lỗ mãng xảy ra chuyện, đành kêu hắn chờ chút, nói mình đi chung.”
Tào Dật Nhiên đành chờ y, ở Úc săn thỏ hoang không phạm pháp, Tào Dật Nhiên mừng rõ dùng tụi nó luyện súng, Bạch Thụ chạy theo sau hắn, thỏ hoang chạy trốn nhanh, chờ thật vất vả bắn được hai con, trời đã chuyên đêm đen, lúc hai người quay về, Bạch Thụ răn dạy Tào Dật Nhiên, “Về sau không cho như vậy nữa, xe chúng ta còn chưa sửa xong đâu.”
Tào Dật Nhiên mang theo con thỏ đáp, “Biết, biết, lát tôi cũng hỗ trợ.”
Vì thế lúc sau là Tào Dật Nhiên đứng cầm đèn pin chiếu sáng cho Bạch Thụ, sớm đói bụng, lại không có cách nào ăn, cau mày nhìn Bạch Thụ sửa xe.
Trên đồng cỏ bao lai, trừ bỏ động vật hoang dã khác, cũng chỉ còn mình và Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên hơi híp mắt, cảm thấy cho dù đói bụng, hình như cũng rất không tệ.
Hắn nhìn không trung màu than chì dần dần bị màu đen thay thế, nói, “Trăng hiện ra rồi.” Đang ở trên một gốc cây cao ngất xa xa tỏa ra ánh sáng.
Bạch Thụ chỉ hàm hồ đáp lại, chuyên tâm sửa xe.
Không qua bao lâu, hai người trong tổ làm phim lo lắng cho họ cũng lái xe lại đây, ánh đèn xe chiếu tới, Tào Dật Nhiên nheo mắt, đối phương từ trên xe nhảy xuống, cao giọng hô, “Biết ngay hai người xảy ra chuyện, nước còn chưa lấy có phải không?”
Tào Dật Nhiên cao giọng trả lời, “Chưa, xe chạy không bao lâu thì hư mất, chúng tôi vẫn luôn sửa xe.”
Bạch Thụ nghĩ thầm cái gì vẫn luôn sửa xe, rõ ràng bắt hai con thỏ mất nửa giờ.
Cuối cùng xe được sửa xong, bọn họ lái xe trong đêm đến địa điểm lấy nước trong bản đồ, rất nhanh nước được ép lên từ giếng sâu*, Tào Dật Nhiên lấy nước rửa mặt, còn tạt nước lên mặt Bạch Thụ, Bạch Thụ bất đắc dĩ, hỏi, “Đói bụng chưa?”
(*cái loại máy bơm nước bằng tay gạt lên gạt xuống mới ra nước ấy)Tào Dật Nhiên nói, “Đói nha, sao không đói bụng, khi nào nướng con thỏ ăn?”
Bạch Thụ tìm bánh bích quy từ trên xe xuống cho hắn ăn trước, “Trở về mới có thể nướng, em ăn chút bánh trước đi.”
Tào Dật Nhiên ăn, lại đút cho Bạch Thụ đang bơm nước mấy miếng, hai người khác cũng tới đây cũng đang bơm nước, đem bình chứa nước đầy bỏ lên xe, nói, “Lái xe đến điểm tập hợp còn phải tốn một đoạn thời gian, phải nhanh một chút.”
Khi lái xe trở về, trăng non đầu tháng treo tại trời tây, có ánh sáng dịu dàng, mà trên màn trời đen, ánh sao chấm nhỏ óng ánh, ngân hà rõ ràng xinh đẹp.
Xe lái trong đại thảo nguyên vô hạn, không có đường, nhưng nơi nơi đều là đường.
Gió thổi vào trong xe, Tào Dật Nhiên tựa trên ghế muốn ngủ, thụy nhanh rất an bình, Bạch Thụ không nói gì vươn tay sờ sờ mặt hắn, đẩy kính xe bên phía hắn lên cao.
Muốn đến địa điểm tập hợp phải lái hơn một giờ, khi đến nơi, mọi người đã chuẩn bị ăn, Tào Dật Nhiên được Bạch Thụ đánh thức, theo y xuống xe.
Hai người đi tìm nước được mọi người khao, vây quanh lửa trại, mùi thịt thỏ hoang tản ra.
Ăn một bữa cơm no, trời cũng đã khuya, ánh trăng rọi xuống, ngân hà trên trời cao càng rõ ràng, mỗi một ánh sao đều muốn chiếu sáng màn trời.
Tào Dật Nhiên tìm ra trang bị của mình, lắp máy camera, khi người khác đều chuẩn bị ngủ, hắn mới bắt đầu công tác.
Bạch Thụ tìm áo khoác dày, đi tới bên cạnh hắn, cầm áo khoác lên trên người hắn, ngồi xuống bồi hắn.
Tào Dật Nhiên nhẹ giọng nói chuyện với Bạch Thụ, hắn dùng tiếng Trung, những người đi cùng đều nghe không hiểu, “Trời sao này, giống như chỉ có anh và tôi, thật đẹp.”
Trên mặt Bạch Thụ là ý cười dịu dàng, đưa tay ôm thắt lưng hắn, nói, “Đúng vậy.”