Tào Dật Nhiên ở nhà Vượng Tử rất thoải mái, Bạch Thụ bên này lại gấp muốn chết, tìm được xe Tào Dật Nhiên rồi, nhưng người thì không thấy.
Bạch Thụ tìm được xe Tào Dật Nhiên coi như đúng lúc, cho nên, nhân viên bảo vệ chỗ bãi đỗ còn nhớ chủ chiếc xe kia, đối với câu hỏi của Bạch Thụ, ông đáp cực kì hăn hái, “Chiếc xe thể thao kia, không phải người bình thường lái đâu, vốn còn tưởng là một cô gái phú nhị đại xinh đẹp, người xuống xe lại là một thằng nhóc cao cao gầy gầy.”
Bạch Thụ không muốn lải nhải với ông ta, bèn ngắt ngang, “Cháu muốn hỏi cậu ta đi đâu rồi?”
Chú bảo vệ đành thu lại nhiệt huyết nhiều chuyện của mình, nói, “Ngồi xe bạn cậu ta đi rồi.”
Bạch Thụ hỏi diện mạo cùng dáng xe của bạn hắn, bảo vệ lại nhớ không rõ lắm, chỉ nói là một chiếc Lexus màu đen, không nhớ rõ biển số.
Bạch Thụ lái xe chuyển tới chuyển lui một hồi, thật sự không tìm được chiếc Lexus bảo vệ nói, vì thế không có cách nào, đành gọi điện cho Chu Diên, hỏi hắn có tin tức của Tào Dật Nhiên không.
Chu Diên còn chưa tới công ty, đang ở hoa viên tại nhà chính Chu gia cùng Dật Ninh tản bộ tiêu thực phơi ánh nắng hiếm có vào mùa đông, nghe Bạch Thụ hỏi Tào Dật Nhiên, hắn liền quan tâm, đến một bên tập trung nghe điện thoại, “Tối hôm qua tôi gọi điện thoại hắn tắt máy, sau đó vẫn không liên lạc được, hắn lại xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Thụ thấy Chu Diên cũng không biết, nhíu mày, kể chuyện Tào Dật Nhiên chạy mất, còn nói một ít chuyện có cô gái mang thai con Tào Dật Nhiên, cuối cùng nói, “Gần đây trạng thái của Dật Nhiên vẫn không bình thường, có phải chuyện cô gái kia đã xảy ra một thời gian rồi, Dật Nhiên muốn gạt tôi, cho nên vừa thấy tôi biết chuyện, nên muốn trốn tránh không.”
Chu Diên sớm biết vụ này sớm muộn gì Bạch Thụ cũng sẽ biết, nhưng lúc trước Tào Dật Nhiên nói muốn tự mình giải quyết rồi mới kể cho Bạch Thụ, thật ra Chu Diên cũng hiểu được, ý tứ những lời này chính là chuyện giải quyết xong rồi Bạch Thụ vẫn sẽ không biết, như vậy, là có thể vĩnh viễn gạt y.
Đương nhiên Chu Diên đâu thể nói không được làm như vậy, vì thế cũng giúp Tào Dật Nhiên gạt Bạch Thụ.
Chỉ là không nghĩ tới qua nhiều ngày vậy rồi, chuyện này vẫn bại lộ.
Chu Diên nói, “Việc này, không ít người đều biết, Dật Nhiên để ý anh, hắn sợ anh tức giận với hắn, cho nên không dám nói với anh. Tính tình Dật Nhiên là vậy đó, hắn chỉ nhất thời muốn né tránh, anh chờ đi, khi hắn bình tĩnh nghĩ thông suốt rồi, phỏng chừng sẽ tự mình xuất hiện. Vậy…. anh biết được chuyện này từ chỗ nào?”
Bạch Thụ có cảm giác vô lực, trong vô lực lại là tình yêu chua lè khổ sở nói không nên lời đối với Tào Dật Nhiên, thêm cả thương tiếc, y biết vì sao lúc Tào Dật Nhiên nháo với y lại giương nanh múa vuốt cố tình gây sự như vậy, chỉ là hắn không có cảm giác an toàn, hơn nữa sợ ình sẽ vì chuyện này mà không thích hắn, nói cho cùng, vẫn là lỗi của mình, không cho hắn đủ cảm giác an toàn, khiến hắn không đủ tin tưởng.
Đương nhiên, tính cách và tính tình Tào Dật Nhiên thế kia cũng không được, nhưng bảo hắn sửa, chỉ trong thời gian ngắn làm sao có thể. Tào Dật Nhiên chỉ để tâm bướng bỉnh với y, với những người khác lại rất hờ hững, có lẽ là vì hắn thích dốc hết lòng vào tình cảm, cho nên hắn mới có thể bướng bỉnh và để tâm vào những chuyện vụn vặt như vậy.
Vì thế, hắn như thế này, thật sự khiến người ta muốn hận cũng hận không nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ khoan dung với hắn, nhưng cứ luôn khoan dung sẽ không thể khiến hắn tốt lên.
Thật ra Bạch Thụ suy nghĩ mọi thứ tương đối rõ ràng, nhưng đối mặt loại tính cách này của người yêu lại có chút vô lực.
Y nghĩ nghĩ, rất thẳng thắn trả lời Chu Diên, nó, “Là mẹ Dật Nhiên gọi điện tới nói cho tôi biết. Tính tình Dật Nhiên cậu cũng rõ rồi đó, có lẽ em ấy không muốn đứa nhỏ kia, cho nên gây hại tới người mang thai, mẹ em ấy thấy rất rõ, cho nên bảo tôi khuyên em ấy. Bất quá, đây cũng không phải chuyện dễ khuyên, tôi chưa nói cái gì hết, em ấy đã cái kỉnh với tôi, thậm chí còn bỏ đi, hiện tại tôi tìm không thấy, đành phải hỏi cậu một câu.”
Chu Diên không nghĩ tới chuyện lại là như vậy, bất quá, hắn vẫn hiểu được Triệu Duyệt mẹ Tào Dật Nhiên, Triệu Duyệt có bản tính thương nhân, cầm được nhược điểm của người khác, tới lúc có thể dùng, bà sẽ không buông tha, hơn nữa tính tình khéo đưa đẩy, lúc trước có lẽ không quá để ý Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên cùng một chỗ, hiện tại thấy y có thể khuyên con mình, liền lập tức nắm chặt.
Bất quá, hắn không có thành kiến gì với Triệu Duyệt, bởi vì bà là mẹ Tào Dật Nhiên, còn phải tôn kính một chút, dù sao bà cũng coi như đã nhìn mình lớn lên, khi còn nhỏ, bà cũng từng ôm hắn cổ vũ hắn giống như một người mẹ.
Đối với việc này, Chu Diên chỉ an ủi Bạch Thụ một chút, “Cảm tình của Dật Nhiên đối với anh thế nào, tôi thấy rất rõ, hẳn anh cũng rõ. Chuyện đứa nhỏ lần này, quả thật là Dật Nhiên không đúng, bất quá, tính cách hắn đã thế, chúng ta cũng không có cách nào. Mặc dù vậy, gần đây hắn thật sự chưa từng xằng bậy, điểm ấy anh phải tin tưởng hắn. Hắn tới nơi nào, chỉ sợ không phải về nhà, mà là xen lẫn với đám bạn, hoặc là trong quán bar nào đó, anh gọi điện về nhà hắn hỏi một câu, tôi gọi cho mấy người bạn, hỏi Tào Dật Nhiên có ở chung với bọn họ không.”
Bạch Thụ cảm ơn sự giúp đỡ của Chu Diên, cũng hiểu ý tứ Chu Diên bảo mình gọi điện thoại tới Tào gia, y biết Tào Dật Nhiên ngồi xe người khác, sẽ không có khả nằng về nhà, bất quá, y vẫn gọi tới chỗ Tào Dật Nhiên ở trước, quản gia tiếp điện thoại, nói Tào Dật Nhiên còn chưa về, vì thế y lại gọi cho Triệu Duyệt, Triệu Duyệt đã tới công ty, nhận được điện thoại của Bạch Thụ bà liền biết là chuyện của Tào Dật Nhiên.
Bạch Thụ kể cho Triệu Duyệt những chuyện xảy ra với Tào Dật Nhiên, sau đó nói, “Tự cậu ấy chạy mất, con quấy rầy dì, là muốn hỏi cậu ấy đã về nhà chưa?”
Triệu Duyệt cũng rất vô lực với Tào Dật Nhiên, đứa nhỏ này một khi gặp phải vấn đề chân chính liền bỏ chạy, điều này khiến bà cũng không biết làm sao, đành nói với Bạch Thụ, “Thật sự làm phiền con, tính tình Dật Nhiên dì làm mẹ đương nhiên hiểu, con đã cố gắng hết sức rồi. Khi dì ra ngoài đã dặn quản gia, Tào Dật Nhiên về sẽ gọi điện cho dì, bất quá, tới giờ dì còn chưa nhận được điện thoại, chỉ sợ Tào Dật Nhiên vẫn chưa về, nhưng con không cần lo lắng, bọn dì sẽ cho người đi tìm.”
Bạch Thụ nghe Triệu Duyệt nói vậy, rất có ý tứ qua cầu rút ván, một câu cuối cùng còn muốn ngăn cách y ra khỏi chuyện này, cho nên, y không muốn cùng Triệu Duyệt đánh Thái Cực vô nghĩa nữa, chỉ nói, “Nếu tìm được, có thể bảo cậu ấy gọi lại cho con một cú điện thoại không?”
Triệu Duyệt do dự một chút mới đồng ý.
Bạch Thụ chờ tin tức bên Chu Diên, Chu Diên gọi điện hết cho những nơi Tào Dật Nhiên thích chơi, hỏi Tào Dật Nhiên có đó không, bởi vì là điện thoại của hắn, cho nên hắn không cảm thấy nơi nào sẽ lừa hắn, loại trừ vài nơi, lại gọi điện cho mấy người bạn thân bình thường hay đi với Tào Dật Nhiên, thậm chí cả Bạch Dực đã bị Tào Dật Nhiên vứt bỏ cũng hỏi, nhưng vẫn không có tin tức, lúc sau hắn thậm chí hỏi mấy người phụ nữa từng chơi với Tào Dật Nhiên, tất cả đều nói đã rất lâu chưa thấy người, hai cô trong số đó còn hỏi lại Chu Diên, có phải Tào Dật Nhiên thật sự kết hôn rồi không, cho nên đóng cửa trong nhà không ra ngoài.
Chu Diên phủ nhận tin đồn, sau đó cúp điện thoại.
Khi Bạch Thụ nhận được tin tức không tìm được Tào Dật Nhiên từ Chu Diên, y thở dài thật dài, có cảm giác không biết nên làm gì với Tào Dật Nhiên nữa.
Y ôm tâm lý may mắn lái xe dạo một vòng thành phố, sau đó trở về, lấy vài thứ, lái xe tới Tào gia. Ít nhất y phải đi xe, là dạng phụ nữ gì, mang thai con Tào Dật Nhiên.
Bạch Thụ tới Tào gia, còn có lý do đầy đủ, y đem trả hai món đồ Tào Dật Nhiên để tại nhà y, nói y là bạn Tào Dật Nhiên, đưa đồ về cho hắn.
Là bạn Tào Dật Nhiên, Bạch Thụ được quản gia Tào gia đón tiếp.
Một ngày trước là sinh nhật Tào Dật Nhiên, Tào gia vô cùng náo nhiệt, mới qua một ngày, nhóm thân bằng quyến thuộc đến mừng sinh nhật đều về hết, tòa nhà lớn này lại càng vắng vẻ.
Nữ chủ nhân Triệu Duyệt không ở đây, Lý Vị và Tiêu Nguyên làm khách đã ra cửa từ sáng sớm, nam chủ nhân Tào Quân Hiền buổi sáng còn ở nhà, nhưng giữa trưa đã ra ngoài, vì thế trong nhà chỉ còn Lý Hân đang nhàm chán, Lý Hân đã bị hạn chế dùng máy tính, cô phải tránh xa tất cả những thứ phóng xạ, thậm chí không được phép dùng điện thoại, lúc này cô mới cảm nhận được đau khổ khi mang thai, cảm thấy khó chịu, lúc xem TV cũng bị hạn chế, nhưng có thể đọc sách, còn bởi vì phải dương thai mà phải nghe âm nhạc nhàm chán cô không thích, cô muốn phát điên tới nơi.
Một ngày trước Tào Dật Nhiên tức giận người trong nhà đều vây quanh cô, lại không biết cô cũng không dễ chịu gì, bởi vì luôn có rất nhiều người hỏi này hỏi kia, nói cô làm vậy không được làm thế không tốt, cố tình Tào Dật Nhiên còn bày sắc mặt cho cô xem, nếu không phải cô bảo mình phải nhịn, chỉ sợ đã giống Tào Dật Nhiên trốn nhà đi.
Bạch Thụ được quản gia nhiệt tình tiếp đón vào sảnh lớn ngồi uống trà một lát, y cố ý hỏi tình huống của Tào Dật Nhiên, biết Tào Dật Nhiên không ở nhà, y cũng không lễ phép lập tức muốn đi về, Lý Hân nhàm chán hờn dỗi đi loạn khắp nơi tạo tiếng ồn lại đưa lên tận cửa.
Khi nhìn thấy Lý Hân, Bạch Thụ liếc mắt một cái đã thấy bụng cô, nghĩ thầm chính là cô ta.
Quản gia cũng thấy Lý Hân, lên tiếng, “Tiểu thư Hân Hân, nếu đói bụng, trong bếp có chuẩn bị….”
Ông còn chưa nói xong, Lý Hân đã chu miệng, rầu rĩ nói, “Cháu không ăn.” Khi thấy Bạch Thụ, phản ứng đầu tiên của cô chính là, người này khá giống anh họ cô.
Cô đang nhàm chán, cho nên tìm mọi thứ có thể giết thời gian, bước qua hỏi, “Vị này là khách tới thăm hỏi?”
Cô đã xem mình thành chủ nhân, cho nên hỏi rất thân thiết.
Quản gia đang muốn giới thiệu, Bạch Thụ đã cười đứng lên, nói, “Tôi gọi Bạch Thụ, là bạn Dật Nhiên. Cô là Lý Hân?”
Lý Hân hơi kinh ngạc, cực vui vẻ nhảy tới ngồi xuống đối diện Bạch Thụ, nói, “Anh biết tôi? Biết thông qua Tào Dật Nhiên?”
Quản gia thấy cô không đi đường đàng hoàng, nhảy bắn lên như vậy, liền nhíu mày, nhưng không tiện nghiêm khắc, vì thế đành ôn hòa nhắc nhở Lý Hân một câu, “Tiểu thư Hân Hân, trong bụng cô có em bé, bác sĩ nói lúc đi đường không thể quá nhanh nhẹn.”
Lý Hân vốn đang vui lại xụ mặt, loại đãi ngộ lúc nào cũng bị người khác quản chế này bắt đầu từ khi nào? Là từ đêm qua, hay là từ khi cô được Tào gia chấp nhận thân phận.
Lại nói, Lý gia nhà cô coi như có tiền, nhưng trước mặt hai nhà Tào Triệu chỉ như nhà giàu mới nổi, cho nên, khuôn phép nhà cô không là gì, khuôn phép mà người lớn hai nhà Tào Triệu mang tới mới khiến người khác hít thở không thông.
Cô bất mãn với nhắc nhở từ quản gia, vì thế cố ý rót trà người giúp việc mang cho Bạch Thụ bưng lên uống.
Quản gia thấy lại nhăn mày, bưng tách trà kia đi, ôn hòa nhắc nhở, “Bác sĩ nói không nên uống trà đặc, tôi bảo người mang trà mật ong táo đỏ tới cho cô.”
Lý Hân liền nổi giận, quản gia bảo cô đừng tức giận, dù sao đây chỉ là tốt cho cô.
Lý Hân bực mình, lầm bầm, “Cái gì tốt cho cháu, chỉ có tốt cho bụng cháu thôi.”
Quản gia còn muốn nói cô, Bạch Thụ ngồi bên kia đã cười khuyên, nói, “Thật ra con gái uống trà mật ong táo đỏ tốt lắ, có thể bổ khí dưỡng máu, mẹ tôi rất thích uống, đã thành thói quen mấy chục năm, giờ bà ấy gần sáu mươi, thoạt nhìn vẫn là rất trẻ. Con gái uống cái này, khí sắc tốt, không trang điểm cũng rất đẹp.”
Lý Hân mở to mắt nhìn y, sau đó cười, nói với quản gia, “Vậy thì uống.”