Tào Dật Nhiên ở nhà trọ của Bạch Thụ ngủ một giấc, sáng vừa dậy liền về nhà cha mẹ.

Bàn cơm buổi sáng coi như náo nhiệt, Tào Dật Nhiên chưa tỉnh ngủ ngáp dài, bưng sữa uống, Lý Hân thấy hắn ngáp liên tục, liền nói, “Anh còn chưa tỉnh ngủ, dậy sớm vậy làm gì.”

Tào Dật Nhiên liếc cô, không trả lời.

Lý Hân liền bĩu môi với hắn tỏ vẻ bất mãn, Tào Dật Nhiên thấy mẹ nhìn qua, liền gắp một cái thủy lung bao bỏ vào chén cô, nói, “Ăn của cô đi.”

Lúc này Lý Hân không dỗi nữa, vui vẻ ăn.

Thấy hai người đều là tính tình trẻ con, Triệu Duyệt thở dài trong lòng.

Mà Tiêu Nguyên ngồi đối diện Tào Dật Nhiên tinh thần lại không tệ, sáng sớm dậy đã trang điểm, nhìn khuôn mặt đẹp không chê vào đâu được. Lại nói, mấy ngày nay mỗi ngày Tào Dật Nhiên đều gặp bà ta, nhưng chưa từng thấy mặt mộc của bà, luôn là một tầng trang điểm che lại, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, nghĩ thầm nếu buổi tối bà ta ngủ với cái mặt này, Lý Vị cùng bà ta yêu đương vụng trộm, không phải vừa hôn một cái là đầy mùi phấn son, ngẫm lại cái mùi kia, Tào Dật Nhiên còn rất đồng tình với Lý Vị.

Tào Dật Nhiên không có hứng thú với mị lực tự nhiên của Tiêu Nguyên, bất quá vẫn nghiêng đầu xem Lý Vị ngồi bên cạnh mình, Lý Vị hết sức chuyên tâm ăn sáng, thấy Tào Dật Nhiên nhìn qua, gã lập tức phát hiện, bèn cười với Tào Dật Nhiên, nói, “Có việc?”

Tào Dật Nhiên nghĩ thầm gã đàn ông này thật đúng là biết vờ vịt, hôm qua mới hẹn hò nửa đêm với thím hai, buổi sáng hai người còn có thể giải bộ đàng hoàng giống như quan hệ cháu thím bình thường.

Tào Dật Nhiên thật sự không quen nhìn Lý Vị, trước đây Lý Vị và Bạch Thụ có chút tương tự, hắn mới có hảo cảm với Lý Vị, bây giờ thấy gã giống Bạch Thụ, mà làm người lại không đứng dắn như thế, cho nên càng không thích gã, hắn cười hì hì nói, “Thật ra cũng không có gì, đêm qua tôi không ngủ được, nửa đêm tới phòng anh, muốn tìm anh nói chuyện một chút, không nghĩ tới gõ cửa cả buổi, anh lại không ở.”

Gian phòng của hai vị khách nữ nằm bên trái lầu một, Lý Vị là khách nam nằm không cách phòng Tào Dật Nhiên không xa, vì vậy hắn nói đi tới phòng Lý Vị tìm gã, cũng không ai nghi ngờ.

Hắn vừa nói vậy, Triệu Duyệt chỉ hơi ngẩng đầu, Lý Hân lại giống như có thần giao cách cảm, trước liếc sang anh họ của cô, rồi lướt sang mẹ kế, sau đó bắt đầu cắm mặt ăn điểm tâm.

Lại xem Tiêu Nguyên, bàn tay múc cháo tổ yến khựng lại một chút, sau đó tiếp tục ăn.

Lý Vị công lực thâm hậu, bị Tào Dật Nhiên vạch trần, gã không chút hoang mang, nói, “Tôi cũng không ngủ được, đi ra ngoài uống mấy ly mới trở về, về tương đối trễ, lúc cậu tìm tôi, sợ rằng vừa lúc tôi ở bên ngoài.”

Tào Dật Nhiên đang muốn nói gì nữa, Triệu Duyệt đã lên tiếng, bảo Tào Dật Nhiên cơm nước xong tới thư phòng của bà một chút, Tào Dật Nhiên thưa vâng, nghĩ thầm mẹ hắn rốt cuộc có biết chuyện này không, nói không chừng bà biết, cho nên muốn giúp che giấu một chút, dù sao xảy ra chuyện này ở nhà mình không tốt.

Sau khi ăn xong Tào Dật Nhiên tới thư phòng của Triệu Duyệt, Triệu Duyệt lại hỏi hắn tối qua đi đâu, hóa ra dị động của hắn, Triệu Duyệt cũng sớm biết.

Tào Dật Nhiên ngồi trên ghế sofa, không hề giấu diếm, đối diện gương mặt hơi nghiêm nghị của mẹ, thẳng thắn nói, “Đi gặp Bạch Thụ, con qua đêm ở đó.”

Triệu Duyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, nói, “Con tới chỗ cậu ta, vậy thì không sao. Lúc trước mẹ không quản con, thế nhưng, Dật Nhiên, con đã lớn rồi, hoàn toàn trưởng thành rồi, con nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Không nên đi ra ngoài xằng bậy, chuyện Lý Hân lần này, chúng ta cũng không nói, con bé xem như là một đứa nhỏ tốt. Nếu là người khác không sạch sẽ, con nói xem xảy ra chuyện làm sao bây giờ?”

Tào Dật Nhiên biết ý Triệu Duyệt là gì, chỉ nói tương đối mơ hồ mà thôi, Tào Dật Nhiên vốn hơi cau mày, lúc sau đeo lên tươi cười lười biếng, đi tới bên người Triệu Duyệt, ôm vai bà, có chút làm nũng nói, “Mẹ, con đâu phải loại người không biết nặng nhẹ không biết an toàn. Con đã thật lâu không đi làm loạn, thật sự, thề đó. Từ lúc con cùng một chỗ với Bạch Thụ, đã không cùng người khác xằng bậy nữa. Anh ấy quản nghiêm lắm, không cho con cùng người khác làm bậy.”

Tào Dật Nhiên thật ra là một người thông minh tài giỏi, vừa nãy chỉ nhìn phản ứng của Triệu Duyệt khi biết hắn tới chỗ Bạch Thụ, hắn liền biết, mẹ tuyệt không phản đối hắn tới nhà Bạch Thụ, phỏng chừng không phải không phản đối, chẳng qua là cảm thấy hắn tới chỗ Bạch Thụ so với đi mấy nơi không đảm bảo khác tốt hơn nhiều, cho nên, người một khi có so sánh, liền dễ tiếp nhận nơi hơi tốt hơn một chút, ít nhất không nát bét quá thôi.

Đương nhiên, cũng có thể là lần đó vt nói chuyện với Triệu Duyệt, Bạch Thụ đã nói gì đó, khiến Triệu Duyệt buông lỏng cảnh giác, tương đối an tâm việc Tào Dật Nhiên tìm tới chỗ y.

Tào Dật Nhiên nói những lời này, Triệu Duyệt lại thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay con trai, lại nắm tay hắn, bà là một người đoan trang nhanh nhẹn giỏi giang, chỉ cần không tức giận, đều cho người khác cảm giác tương đối hiền hòa, có lẽ bà nhớ tới lúc trước Bạch Thụ đảm bảo với bà, liền nói lời thấm thía với Tào Dật Nhiên, “Bạch Thụ người này, là một người chính khí, mẹ thật ra rất yên tâm với cậu ta, con có thể cùng cậu ta qua lại thân thiết, mẹ thật cao hứng. Chỉ là, quan hệ giữa đàn ông và đàn ông, chỉ làm tới bạn bè tốt mà thôi, giống như con với Chu Diên. Có sâu sắc hơn, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, còn rất khó nói. Dật Nhiên, con không phải đồng tính, mẹ biết, kết hôn với phụ nữ, mới là chính đạo. Mà giống cậu con cùng một chỗ với cậu Trương Hoàn kia, con cũng muốn cùng một chỗ với một người đàn ông, việc này không quá thực tế với con, con biết tại sao không? Con không nên nhìn cậu con có thể cùng một chỗ với nam nhân, liền cho rằng con cũng có thể, trong nhà sẽ để cho con làm như vậy.”

(xin lỗi nếu mình không diễn đạt quá chính xác, câu trên nói vậy nhưng ý tứ của Triệu Duyệt hoàn toàn ngược lại, tức là: trong nhà Tào Dật Nhiên sẽ không chấp nhận cho hắn cùng một chỗ với một người đàn ông khác giống như chấp nhận Triệu Trăn và Trương Hoàn)

Triệu Duyệt thấy con trai trầm mặc không nói lời nào, bà liền nói tiếp, “Con ham chơi tham vui thế này, đến lúc đó mẹ và cha con sẽ phải đi trước con, khi đó, con làm sao bây giờ, cho dù con có con, con muốn đứa nhỏ nhìn nhận con thế nào, con cứ luôn cùng đàn ông…” Đối với con trai, Triệu Duyệt không tiện nếu từ này ra, cho nên tới đó thì dừng, lại bắt đầu nói tới Bạch Thụ, “Bạch Thụ là người tốt, thế nhưng, trái tim con quá dễ thay đổi, con chịu không nổi đi một đời với cậu ta, hơn nữa, mẹ thấy hai đứa cùng một chỗ không cách nào sống cuộc sống nam nữ bình thường mới có.”

Tào Dật Nhiên trầm mặc, chỉ bình tĩnh, không giống như tức giận, cũng không giống buồn bực, hắn chẳng qua là không đồng ý lời mẹ nói.

Hơn nghe Triệu Duyệt nói, hắn liền biết, lúc trước Bạch Thụ nói chuyện với Triệu Duyệt, nhất định Bạch Thụ đã nói hai người chỉ là bạn thân, nói bọn họ chỉ là tâm linh tương thông, không có quan hệ thân thể, hơn nữa Tào Dật Nhiên nguyện ý nghe y khuyên bảo, cho nên, Triệu Duyệt tự động cho rằng hai người cùng một chỗ cho tới nay cũng không có quan hệ thân thể, hơn nữa bà nghĩ không ra, hai người Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên đều là cao cao to to như vậy, không có ai tương đối âm nhu, trên giường rốt cuộc làm kiểu gì, bà tuyệt không nghĩ tới con trai mình đóng vai trò phía nữ, dù sao con trai bà là cái tính tình gì, bà còn không biết?

Bất quá, Triệu Duyệt quá tự tin vào Tào Dật Nhiên rồi, còn cho rằng chuyện khi còn bé Tào Dật Nhiên bị Nguyễn Quân làm khổ, nhất định sẽ có bóng ma tâm lý với việc lên giường với đàn ông, đương nhiên, Tào Dật Nhiên có thật, lần đầu tiên phát sinh quan hệ thật sự với Bạch Thụ, hắn chìm trong bóng tối, mới đầu thật sự nảy sinh sợ hãi, thế nhưng nghĩ đó là Bạch Thụ, hắn chậm rãi bình tĩnh lại, hơn nữa dường như những chuyện với Nguyễn Quân trước kia, hắn thấy đã phai nhạt rất nhiều.

Tào Dật Nhiên vẫn ôm lấy mẹ, chỉ là rất bình thản bà chú ý một sự thật, “Mẹ, con và Chu Diên quả thật là bạn thân, con không có anh em ruột, hắn chính là anh em của con. Thế nhưng, Chu Diên là đặc biệt, hắn và con cùng nhau lớn lên, bọn con hiểu gần như toàn bộ mọi chuyện của đối phương. Thế nhưng con và Bạch Thụ không phải, có thể dựa vào cái gì khiến hai người bọn con hòa hớp hơn con với Chu Diên chứ. Là bởi vì con nguyện ý đem tất cả của con cho anh ấy biết, anh ấy cũng nguyện ý cho con tất cả của anh ấy, chỉ có người hoàn toàn thẳng thắn với đối phương từ trong tâm, mới có thể làm được tới trình độ này. Mà người với người có thể dễ dàng thẳng thắn thành khẩn với đối phương sao? Mẹ, mẹ sống lâu hơn con, sợ rằng càng hiểu hơn con, điều này không được. Nhưng con và Bạch Thụ vì sao có thể được chứ, bởi vì anh ấy yêu con, nói nguyện ý khoan dung con cả đời, nếu về sau cùng một chỗ, con cũng sẽ đáp ứng anh ấy như thế. Nếu sau này sống chung cả một đời, như thế nào không muốn thẳng thắn thành khẩn với nhau. Mẹ, con và anh ấy ngay từ đầu không muốn làm anh em, bọn con là người yêu, không phải mẹ nhìn ra rồi sao? Mẹ cần gì phải lừa mình dối người.”

Thân thể Triệu Duyệt cứng ngắc, có chút hoảng loạn nhìn Tào Dật Nhiên, “Người yêu?”

Ánh mắt Tào Dật Nhiên có sắc màu và tình cảm mà trước đây Triệu Duyệt chưa bao giờ thấy qua, hắn gật đầu, “Đúng vậy. Bọn con chính là người yêu. Con và anh ấy cõ cuộc sống của bọn con, đây là chuyện giữa con và anh ấy, bọn con có thể điều hòa thật tốt. Con tin tưởng anh ấy, anh ấy cũng tin tưởng con, con nguyện ý thay đổi tốt hơn vì anh ấy, không ra ngoài tìm người khác.”

Sắc mặt Triệu Duyệt có chút trắng bệch, “Cuộc sống trước đây của con loạn như vậy, về sau các con gặp phải chút vấn đề nhỏ, cậu ta sẽ không tin tưởng con. Dật Nhiên, tín nhiệm giữa người với người, không phải dễ dàng và đơn giản như con nghĩ. Đây là rất khó. Con…” Bà muốn nói con trai quá ngây thơ rồi, thế nhưng, bà không cách nào nói được, bởi vì Tào Dật Nhiên thật vất vả nguyện ý tin tưởng, bà biết mình không thể đả kích hắn.

Chỉ là, bà vẫn không cách nào tin Tào Dật Nhiên xác định quan hệ giữa hắn và Bạch Thụ.

Bà còn chưa nói hết, Tào Dật Nhiên đã thề thốt son sắt, “Con tin, con tin anh ấy, anh ấy sẽ tin con. Anh ấy tốt hơn con rất nhiều, kiên định hơn, nếu con đã tin, làm sao anh ấy sẽ không tin. Mẹ, mẹ nói mẹ có tin tưởng ba không?”

Triệu Duyệt bị hắn hỏi ngược rất sửng sốt, bà và chồng luôn bận rộn, thời gian an an ổn ổn ở chung với nhau rất ít, bất quá, hai người vẫn tin tưởng đối phương, hai người ở chung nhiều năm khôngdễ, tình yêu có lẽ vẫn còn, nhưng càng nhiều hơn chính là tình thên, còn có là tình bạn, tri kỷ, có thể không có gì giấu nhau, đối phương là một bản thân khác, cho nên, bọn họ tin nhau, chỉ cần ngược dòng tình yêu, hai người đều sẽ như lúc yêu đương cuồng nhiệt ban đầu.

Triệu Duyệt nở nụ cười, nói, “Kéo lên người mẹ và cha con cũng vô ích. Ông ấy và mẹ, năm đó nam lớn thì lấy, nữ lớn thì gả, thuận lý thành cương, con và Bạch Thụ lại không phải vậy.”

Tào Dật Nhiên nói, “Không có gì không giống, chỉ cần tâm ý muốn lâu dài bên nhau là được. Con và anh ấy đều là đàn ông thì có liên quan gì.”

Triệu Duyệt thấy con trai cố chấp như vậy, càng thêm lo lắng, bà biết con trai nhìn như bất cần đời, lãnh đạm lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng hắn là đơn thuần và ngây thơ chân chính, còn thẳng đuột nữa,

Thấy nói chuyện với con trai thế này căn bản không có tác dụng, bà đành trước bỏ qua, muốn bỏ xuống chuyện Tào Dật Nhiên đi bận sự nghiệp của mình. Chỉ nghĩ lại rút chút thời gian nói chuyện với Tào Dật Nhiên sau, hơn nữa, cảm thấy nếu Tào Dật Nhiên và Lý Hân ở chung lâu thêm một chút, có hảo cảm, mọi chuyện sẽ dễ làm hơn.