Đất Ma

Chương 45: 45 Quỷ Đánh Quỷ

Phượng Ngân nghe thấy đối thủ sắp tới rất có thể là Vân Kiếm – một trong Thất Kiếm Thánh mà hai bàn tay đổ mồ hôi ào ào, trống ngực đập thình thịch.

Cô nàng liếm cặp môi khô khốc một cái, xoay binh khí trong tay vài lần.

Điền Quý bỗng vỗ vai cô nàng một cái, hỏi:

“Này! Bình tĩnh thôi.

Có phải đi chết đâu mà căng thẳng thế?”

“Đối thủ là kiếm thánh, đâu phải hạng dễ ăn gì? Chưa chắc gì tôi chống được trăm chiêu với chị Năm đâu, anh có đánh giá tôi quá cao không đấy?”

Phượng Ngân cười khổ.

Điền Quý mới bảo:

“Yên chí, có tôi hỗ trợ.

Mà gớm, trăm chiêu là ngon ăn rồi.

Nói cho cô biết trận đánh hồi hôm tôi chưa đỡ được mười chiêu đã trọng thương tí thì toi rồi đấy.”

“Anh nhận ra càng nói thế thì tôi càng thấy lo không?”

“Ờ nhỉ? Thế tôi đổi một cách nói khác nhé: cảnh báo luôn là lần này không gọi được U Minh đạo lên để mà dọa con ả đâu, nên nếu cô mà không cầm cự nổi thì xong đời cả đám.

Mà nhắc mới nhớ, khéo cứ tránh voi chẳng xấu mặt nào, tí nữa tranh thủ hỗn loạn mà chạy chắc vẫn còn kịp đấy.”

Điền Quý nhún vai.

Phượng Ngân bật cười, bảo:

“Gì đây? Không ngờ anh mà cũng có lúc sợ người khác một phép thế đấy.”

“Cũng đành chịu.

Lần trước va chạm tí thì đi đời nhà ma rồi.

Người ta bảo chim sợ cành cong mà.”

Anh chàng tuy nói bằng giọng nghiêm túc, nhưng mặt cứ câng câng lên, thành ra Phượng Ngân nhìn mà chẳng biết đâu mà lần.

Điền Quý thật sự sợ Vân Kiếm, hay anh ta lại diễn trò? Cô nàng quả thực không sao nói rõ được.

Đúng lúc này, gió bên ngoài bắt đầu mạnh lên, tiếng gió rít qua khe cửa nghe vù vù như cơn giông sắp nổi.

Trong phòng, cái đèn duy nhất bắt đầu chập chà chập chờn, lúc bật lúc tắt.

Hai mảnh ngọc vỡ trong tay Điền Quý chợt sáng rực lên, ánh tím chan hòa tỏa ra, trong ánh đèn điện nhập nhàng trở nên cực kì diễm lệ.

Hương hoa luồn qua khe cửa, có nét thanh của hoa sen, đầm của hoa nhài, khiến người ta như mê như say.

Phượng Ngân vốn cũng bị ảnh hưởng phần nào, nhưng nhờ có cái chun buộc tóc Lê Thị Năm tặng mà cô nàng tỉnh lại ngay tức khắc.

Vừa đúng lúc này, Điền Quý trỏ tay lên trần nhà, nói:

“Người chơi thứ hai đến rồi đấy.”

Anh chàng vừa dứt lời, thì trên nóc nhà đã có giọng nói đanh như sấm rền cất lên:

“Một đám quỷ chưa tu hành được mấy năm đã dám đến hại con cháu của bổn tiên?”

Điền Quý như thể biết trước Phượng Ngân sẽ nói gì, bèn hóa phép để cái xô lại có thể theo dõi những chuyện xảy ra ở ngoài sân thêm lần nữa.

Bấy giờ, chỉ thấy trên nóc nhà có một lão già mặc áo liệm, tay chắp sau lưng, đứng đối diện với bảy con quỷ lợn.

Lão già này trừ da dẻ trắng bệch, cặp mắt thỉnh thoảng phát ra ánh sáng màu tím yêu dị và gu ăn mặc có vấn đề ra, thì chẳng khác nào người còn sống.

Nếu như không có Điền Quý nhắc trước, khéo Phượng Ngân còn tưởng đấy là một ông lão cao nhân nào đó đi ngang qua, ngứa mắt bọn quỷ nên ra tay thu phục.

“Một cái thây tu quỷ tiên được có nửa mà đã dám to mồm?”

Đám quỷ lợn cũng gườm ghè lại, trong lời nói lộ rõ vẻ coi thường, không thèm để lão già luyện quỷ tiên vào mắt.

Phượng Ngân thầm nghĩ:

“Nếu không phải mình và Quý xuất hiện, người nhà lão Phong đã chết cả rồi.

Bọn nó chẳng coi lão ta ra gì cũng dễ hiểu.”

Nhưng cái lão quỷ tiên kia thì hình như không hề nghĩ vậy.

Câu nói của đám quỷ lợn làm mặt lão tối sầm cả đi, có vẻ nóng máu lắm.

Gió quanh người lão càng lúc càng thổi mạnh, khiến mớ tóc dài đến tận thắt lưng của lão ta cứ tốc ngược lên.

Đám quỷ lợn thấy thế, bèn xúm vào một chỗ, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lão ta.

Điền Quý thấy cảnh này, buột miệng:

“Mẹ nó.

Đừng bảo tí nữa lão ta hét lên the thé rồi tóc đổi màu, tự nhiên mạnh lên gấp bội nhé.”

“Nhưng lão ta cũng không vừa, bọn quỷ lợn dè chừng lão ta thế cơ mà.”

Phượng Ngân bèn bảo.

Anh chàng nghe thế thì nhún vai, cười khẩy:

“Chả có chuyện đó đâu.

Chúng nó đang bị thương, làm thế trước là để tranh thủ hồi phục, sau là giả vờ yếu thế cho lão già kia mất cảnh giác đấy.

Cứ nghĩ mà xem, lão này đang lúc hứng khởi, đột nhiên bọn chúng hiển lộ thực lực, đạp lão í xuống dưới chân.

Đúng là gian như quỷ sứ.”

“Thế nhưng sao bọn chúng biết là lão ta sẽ mắc câu?”

“Cô tưởng bọn nó thừa hơi mà nói một câu vu vơ thôi à? Câu đó là để khích tướng đấy.

Lão ta mà nổi giận thì ắt phải là kẻ kiêu căng tự mãn, lại thêm cái chuyện tự xưng là ‘bổn tiên’, thì có thể chắc được tám chín phần.”

Điền Quý vừa ngoáy mũi, vừa nói.

Phượng Ngân bèn bảo:

“Anh không sợ bọn nó đánh lão quỷ tiên xong, xử luôn anh à?”

“Muốn đánh chết bọn chúng thật ra chỉ là việc đơn giản.

Nếu cần, tôi có thể hạ gục chúng trong nháy mắt, chỉ với một cái phất tay.

Cái cần quan tâm đó là phải lộ con bài nào ra ánh sáng, và có hậu quả là gì mà thôi.

Chớ quên, Vân Kiếm ở trong tối, tôi và cô ở ngoài sáng, rất có thể ả vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của mình.

Con ả này không dễ gì bỏ qua kiếm Trấn Long tôi đang giữ đâu.”

Điền Quý nói, mặt tỉnh bơ.

Phượng Ngân cũng không còn gì khác để nói cả, bèn tập trung vào trận đánh.

Bấy giờ, quả đúng như Điền Quý đã dự đoán, lão quỷ tiên hàng lỗi hoàn toàn chiếm thế thượng phong, cứ đè bảy con lợn quỷ ra mà đánh.

Lũ lợn ma thì chụm vào một xó, bị động phòng ngự, không phản công được lấy một cái.

Có câu “thủ lâu tất bại”, lúc này bọn lợn đã bị lão ta gọi gió chém cho máu me đầy người.

Lão này mặt lộ vẻ hống hách, cười khùng khục như lên cơn điên, vừa đánh vừa tự xưng ‘bổn tiên’, ‘bổn tiên’ không ngớt mồm.

Hai người Phượng Ngân ngồi trong phòng nghe còn phát bực, huống chi là bảy con quỷ lợn.

Lúc này, cô nàng càng thêm khâm phục bọn quỷ.

Chuyện gì khác thì không biết, nhưng khả năng chịu đựng và tính nhẫn nại bọn nó hơn cô nàng là cái chắc.

Nếu Phượng Ngân mà ở trong cái tình cảnh này, chắc chắn sẽ lấy Lục Chuyển đánh cho lão già kia kêu bai bải rồi.

Bấy giờ, Điền Quý lại nói:

“Có điều không ổn...”

“Chuyện gì?”

Phượng Ngân nghiêng đầu sang, hỏi.

“Chúng ta và cả bảy con quỷ kia đều đã coi thường lão quỷ tiên rồi.”

Anh chàng vừa nói, vừa chỉ vào hình ảnh đang hiển thị trong xô.

Được Điền Quý nhắc nhở, Phượng Ngân cũng đã phát hiện được cái tình huống này có vấn đề.

Từ lúc trận đánh bắt đầu đến nay, lão quỷ tiên mặc dù liên tục di chuyển vòng quanh mái nhà, nhưng cứ mười phút một lão lại quay mặt nhìn thẳng về một phía, khiến mặt lão hiện lên trong xô máu hệt như diễn viên nhìn vào ống kính máy quay.

Ánh mắt lão như thể xuyên qua màn nước, khóa chặt hai người bọn họ.

Điều thứ hai, ấy là từ lúc trận đánh nổ ra, lão trước sau đều chỉ dùng một tay mà thôi.

Cánh tay còn lại lão vẫn để sau lưng, bàn tay nắm hờ, sẵn sàng ứng phó với mọi biến cố có thể phát sinh.

Điền Quý bảo:

“Vốn tôi còn tưởng cô sẽ phải ra ngoài hỗ trợ lão ta một hai, nhưng xem ra chẳng cần đến nữa rồi.

Lão này ít ra cũng cân kèo với lũ quỷ lợn đấy.”

Xô máu vẫn đang phản chiếu hình ảnh lão quỷ tiên đánh nhau túi bụi với lũ quỷ lợn.

Phượng Ngân có thể thấy rõ chân lão không hề chạm vào mái nhà, mà lơ lửng cách lớp ngói lợp chừng năm phân.

Người lão cứ lướt bên trái, dạt bên phải theo những cách hoàn toàn phi vật lý, không hợp với lẽ thường chút nào.

Lão cứ vung tay một cái, thì trên người một trong bảy quỷ lợn sẽ hiện lên một vết chém, máu xối ra ngoài ào ào.

Trên mái nhà văng vẳng vọng xuống tiếng lợn kêu eng éc, hòa trong tiếng cười giật giọng của cái xác ông già.

Đúng như Điền Quý đã nói...!đây là một màn quỷ đánh quỷ.

Bỗng, con quỷ lợn đầu đàn lên tiếng:

“Đánh đủ chưa?”

Cả bầy bắt đầu cười lên, cười như nắc nẻ.

Sau đó...!trời sáng.

Mặt trời lộ ra giữa đêm khuya, rọi ánh sáng xuống từng ngôi nhà ở thôn nhỏ này.

Chính ngọ, âm khí cực thịnh.

Quỷ hiện hình.

Mặt trời mọc lúc nửa đêm, cái chuyện hoang đường này lại đang hiển hiện trước mặt khiến Phượng Ngân hầu như không thể tin vào mắt mình.

Cô nàng nuốt nước bọt một cái, bảo:

“Này...!thế này thì còn đánh gì nổi chúng nó?”

Điền Quý cười xòa, bảo:

“Cô tưởng đấy là mặt trời thật đấy à?”

“Chẳng nhẽ không phải?”

“Đấy là mặt trăng đấy.”

Anh chàng nói xong, bèn vọc tay vào xô máu, khuấy một vòng.

Cảnh tượng trong xô lập tức trở thành ngôi nhà trọ Hương Rừng mà hai người đã ở mấy ngày gần đây.

Lúc này, bốn bề yên ắng như tờ, không gian chìm trong bóng tối của đêm khuya vắng lặng.

“Chuyện này...”

“Biết tại sao ánh trăng rõ ràng là ánh mặt trời phản chiếu, nhưng lại là vật cực bổ cho những thứ âm tà như ma, quỷ không?”

“Tại...!sao?”

Phượng Ngân không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Hầu như nền văn hóa nào trên thế giới cũng có chuyện quỷ ma sợ ánh mặt trời, nhưng lại rất khoái ánh trăng.

Thế nhưng lúc lớn lên, được học kiến thức khoa học, biết rõ bản chất của thứ ánh sáng bàng bạc kia, cô nàng mới thấy nó mâu thuẫn cực độ với niềm tin của dân gian.

Thế nhưng...!cứ như Điền Quý nói thì còn có ẩn tình khác?