Đế Tân cực kỳ giống một tra nam miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ.

Tô Đát trầm mặc, nàng thật sự không biết Đế Tân còn có thiên phú về mặt này.

“Thiếp thân cảm thấy hiện tại rất tốt.”

Tô Đát quay đầu đi nhìn cả vườn đầy hoa, nàng cảm thấy đôi khi trốn tránh vấn đề, cũng là một loại phương thức giải quyết.

Đang lúc thời điểm nàng chuẩn bị xuất thần, đột nhiên phát hiện hoa viên có chút không thích hợp.

Tô Đát vội vàng đi đến giữa bụi hoa, ngay cả Đế Tân ở bên cạnh nàng cũng đành phải đi theo.

“Sao nó lại ở chỗ này?”

Tô Đát mở to hai mắt, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Đây là thứ gì? Người tới, người mau tới!”

Đế Tân đi theo Tô Đát, nhìn thấy thứ trong bụi hoa, bị khiếp sợ.

“Đại vương, chớ có kinh hoảng, đây chỉ là một loài chim.”

Tô Đát không nghĩ Đế Tân sẽ đi theo nàng gần như vậy, tròng mắt vừa chuyển, vội vàng nói.

“Đại vương có lẽ không biết, quê nhà thiếp thân có một truyền thuyết, ở sâu trong rừng có một đôi chim gọi là chim liền cánh¹, hai con cùng bay mới có thể bay cao, chỉ có tình nhân mới có thể nhìn thấy.”

Tô Đát nói như vậy cũng không sai, trong sách Nhĩ Nhã đích xác gọi man man là chim liền cánh, tên là Kiêm Kiêm.

[1] Người ta gọi loại chim này là Tỵ Dực Điểu (chim liền cánh).

Sách Nhĩ Nhã chép: Chim Kiêm giống chim le le, lông màu xanh, chỉ có một cánh và một mắt, thường ở phương Nam.

Mỗi khi muốn bay, con trống, con mái kết thành một cặp với nhau thì hai con mới bay được.

Chim này gọi là Tỷ Dực Điểu, cũng gọi là Kiêm Kiêm.

Chẳng qua theo Sơn Hải Tây Thứ Kinh, man man là loài chim không có điềm lành, vừa thấy ắt sẽ có lũ lụt.

Nhất kỳ quái chính là, Tô Đát nhìn thấy lại là một con man man, mà không một đôi.

Man man đều xuất hiện có đôi có cặp, một con thế này đến tột cùng là như thế nào?

“Con chim này nhất định là cảm giác được một mảnh tâm ý của cô với mỹ nhân, bởi vậy mới xuất hiện trước mặt mỹ nhân.”

Đế Tân nghe thấy Tô Đát nói như vậy, cũng không hề hoài nghi.

“Đại vương, thiếp thân muốn nuôi con chim này.”

Tô Đát cũng không dễ dàng thả con man man này rời đi, rốt cuộc khi nó xuất hiện, thật sự kỳ quái.

“Mỹ nhân muốn dưỡng thì dưỡng.”

Đế Tân gật đầu, hắn cảm thấy con chim này chính là để chứng minh tâm ý của hắn đối với Tô Đát.

Tô Đát mím môi, chung quy nàng vẫn phải thu thập cục diện rối rắm cho Thương triều.

Dù cho Tô Đát quyết tâm không muốn quản Đế Tân, cũng không muốn liên quan đến Đế Tân, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn lê dân bá tánh gặp tai hoạ gặp nạn.

Người tu đạo là vì thương sinh, vì lê dân.

Chỉ có làm việc thiện, tích cóp công đức, đạo sĩ mới có thể tu tiên thành công.

Tô Đát nhìn man man, cũng không có tâm tư tiếp tục dạo hoa viên, nàng còn phải đuổi Đế Tân đi.

“Đại vương, thời gian không còn sớm, ngài vẫn nên đi trước xử lý chính vụ, thiếp thân ôm chim liền cánh này về phòng nhìn một cái.”

Tô Đát nghĩ, mọi người đều là động vật, hẳn là có thể giao tiếp với nhau.

“Mỹ nhân đi thôi, buổi tối cô lại đến thăm mỹ nhân.”

Đế Tân làm một quân chủ một quốc gia đương nhiên cũng có chính sự, không có khả năng thật sự suốt ngày ở cùng Tô Đát.

Sau khi Tô Đát chờ Đế Tân đi rồi, mới ôm man man từ bụi hoa ra.

Man man chỉ có một con cũng giống như chim chủ có một cánh nên cũng không đẹp, thậm chí có thể nói là xấu.

Đại khái ngửi thấy hương vị hồ ly trên người Tô Đát, man man vô cùng ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Đát, một chút cũng không dám động.

Rốt cuộc chịu sự áp chế của giống loài, đối với loài chim mà nói, cơ bản hồ ly chính là tầng cao nhất của chuỗi thức ăn.

Tô Đát trở lại phòng, cho tất cả người ra ngoài, lúc này mới buông man man xuống.

Bởi vì một con man man nên không có biện pháp rời đi, cho nên Tô Đát cũng không hạ cấm chế.

“Vì sao ngươi xuất hiện ở chỗ này, bạn lữ của ngươi đâu?”

Tô Đát cau mày, nàng không thể xác định man man có nghe hiểu lời nàng nói hay không, rốt cuộc nàng không phải Đát Kỷ chân chính, cũng không quá hiểu biết yêu thú.

Nhưng đáng giá cao hứng chính là, man man này linh trí đã khai thông.

“Ta cũng không biết vì sao, vừa mắt đã xuất hiện ở trong bụi hoa.

Tộc man man chúng ta đã có nhiều thế hệ không ra khỏi Sùng Ngô Sơn, một khi xuất hiện, thiên hạ sẽ xuất hiện lũ lụt.

Mà ta, lại không phải sinh ra ở Sùng Ngô Sơn, từ khi ta ra đời đã ở chỗ này, cô đơn chiếc bóng.”

Man man là loài chim có chứa ý mang đến tai ương, vốn không nên rời khỏi Sùng Ngô Sơn, nhưng nó lại xuất hiện ở hậu hoa viên của Đế Tân.

Mày Tô Đát càng nhíu chặt, gần đây hẳn là Đế Tân không có động tác gì lớn, nhưng man man này lại xuất hiện trước mặt mọi người như thế.

“Một khi đã như vậy, trước tiên ngươi cứ ở lại chỗ này của ta đi, chờ khi nào ta rảnh, sẽ đưa ngươi về Sùng Ngô Sơn.”

Tộc man man cũng không có nhiều, nhưng sinh ra đã có ký ức được truyền thừa.

Tô Đát cũng không muốn trở mặt với bọn họ, rốt cuộc bây giờ yêu thú cũng không phải loài vật lương thiện gì.

Huống chi, hiện giờ nàng cũng là chỉ cửu vĩ hồ ly, nói ra, các nàng cũng coi như đồng loại đấy.

“Ta không ngại, nhưng ngươi không sợ giữ ta lại thì quốc gia này sẽ có tai nạn sao?”

Man man tự biết mình không phải là thụy thú, chờ ở hoa viên lâu như vậy, đương nhiên nó cũng biết hồ ly này là bạn lữ của người áo vàng kia, trên người của người áo vàng kia có mùi của hồ ly, giống như bị rớt vào động hồ ly vậy.

“Không quan hệ, hơn nữa bản thân ngươi cũng không có biện pháp rời đi.”

Tô Đát lắc đầu, nếu nàng tự thả man man này đi, chỉ sợ càng sai lầm.

“Ngươi sinh ra bao lâu rồi?”

Tô Đát không biết man man này xuất hiện bao lâu sẽ có thủy tai, nhưng nàng nghĩ hẳn là không phải lâu lắm.

“Ta cũng không biết, ta vẫn luôn ngủ, hôm nay mới bị ngươi đánh thức.”

Nó không có cách nào bay đi, thậm chí đi lại cũng không thể, tốt nhất vẫn là ngủ.

Tô Đát nghe nó nói như vậy, nhịn không được thở dài một hơi.

“Xem ra ta muốn làm một chút chuẩn bị trước, không thể bị đánh trở tay không kịp.”

Nhưng Tô Đát không có bản lĩnh mị hoặc quân chủ, cũng không biết nên nói chuyện này với Đế Tân như thế nào, nếu tùy tiện nói cho hắn, lập tức chuẩn bị sẽ có lũ lụt, Đế Tân cũng sẽ không tin tưởng nàng.

“Nương nương, điểm tâm đã làm tốt, nô tỳ về trễ, chắc nương nương đã chờ đến sốt ruột.”

Nhã Cách bưng điểm tâm trở về, nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Tô Đát, cho rằng nàng không hài lòng động tác ủa mình quá chậm.

“Nhã Cách, ngươi có cảm thấy Đại vương thích ta không?”

Đột nhiên Tô Đát mở miệng hỏi, từ xưa đế vương bạc tình, Tô Đát không có dũng khí đi đánh cuộc, rốt cuộc Đế Tân cũng chỉ coi trọng túi da này của nàng.

“Sao nương nương lại hỏi như vậy, đương nhiên là Đại vương thích nương nương, nương nương là nữ tử duy nhất Đại vương đón vào vương cung.”

Nhã Cách không rõ Tô Đát được sủng ái như thế vì sao lại có câu hỏi này, rốt cuộc đãi ngộ mà Tô Đát có được, là đãi ngộ mà nữ tử khắp thiên hạ chưa từng có.

Tô Đát rũ con ngươi, nếu Đế Tân thật sự yêu nàng, sẽ không mang nàng vào vương cung, một câu công đạo cũng không có, chỉ tuỳ tiện chỉ gọi nàng là mỹ nhân.

“Hôm nay Đại vương sẽ còn đến sao?”

Tô Đát rất kỳ vọng Đế Tân có thể sủng ái tin tưởng nàng như lời người đời sau nói, chỉ hy vọng lời nàng nói hắn có thể nghe vào.

“Nô tỳ cũng không biết, nhưng nếu Đại vương có thời gian khẳng định sẽ đến thăm nương nương.”

Nhã Cách không dám lung tung phỏng đoán tâm tư Đế Tân, nhưng cũng không thể đả kích Tô Đát.

Đương nhiên Tô Đát cũng nghe ra Nhã Cách đang dỗ dành mình, nàng cảm thấy khả năng mình quá nhập vai, cho nên mới so đo thứ hư vô mờ mịt đó.

“Nhã Cách, đi lấy cho ta khối mai rùa¹ tới, ta có chuyện muốn viết cho Đại vương.”

[1] Chữ viết trên mai/ yếm rùa

Tô Đát không biết Nhã Cách có phải người Đế Tân cài vào bên cạnh nàng hay không, nhưng nàng không ngại để Nhã Cách biết chuyện nàng phải làm.