Dạt Dào

Chương 15: Tiểu ra rồi!

côn th*t ra vào nhanh chóng, chỉ vài lần mà đã đem dịch ruột non trong hậu huyệt chảy ra, Thiệu Duẫn Kỳ ngồi chồm hổm, hai tay đỡ lấy cái đùi lớn của tiểu thái giám, tự mình vui vẻ xoay mông, Lạc Ảnh chỉ đỡ hắn lúc ngồi xuống một chút, hai tay nhân cơ hội âm thầm mò vào bên trong áo, phá tan trở ngại sờ lên hai điểm nhỏ kia: “Bệ hạ văn võ bá quan nhìn thấy bộ dáng dâm đãng này của của ngài, có thể vật kia giống nô tài đều cứng lên, muốn cắm vào trong hai cái tiểu huyệt của bệ hạ để sướng một chút chăng?”

“Ưm… Không, không được… Ha… Người khác không thể đâm vào… Ưm a… Thoải mái quá… Long huyệt của trẫm chỉ để mình ngươi thao… A… Thao trúng chỗ ngứa… Thích quá… Ưm a… Thao chết ta…” Ngồi xổm trên đùi Lạc Ảnh lên xuống, đem thân thể nhấc tới nơi cao nhất, sau đó dùng lực ngồi xuống ngậm chặt tính khí tới nơi sâu nhất, mỗi lần đều nhắm tới điểm nhỏ trong hậu huyệt, sảng khoái khiến hai mắt hắn rưng rưng, khóe môi cong lên vì quá nhiều sung sướng mà chảy xuống nước miếng.

Hai tay nắm chặt hai đầu nhũ, dùng sức nhào nặn xoa bóp, đem hai núm vú làm cứng lên như hòn đá nhỏ, sưng đỏ ở trước ngực, “A… Chặt quá, hai cái huyệt dâm đãng này của bệ hạ muốn ép khô nô tài, nô tài chỉ sợ không thể hầu hạ khiến bệ hạ sảng khoái nữa rồi!”

Bên trong hậu huyệt cắm vào vật kia, đầu ngực bị thô bạo nhào nặn, hoa huy*t đằng trước ẩm ướt không người an ủi mà khoái cảm lại như đang đánh thẳng vào nó, Thiệu Duẫn Kỳ kéo bàn tay đang trong áo đùa giỡn hai đầu v* của mình ra, kéo xuống một cái đặt ở trước huyệt đang dầm dề nước, tay khác để di chuển qua lại trên lồng ngực của mình: “Ha… Ưm a… Sờ sờ nơi này… Ngứa… Cho ngươi thao… A… Chỉ cho ngươi thao tao huyệt của ta… Ưm a…”

Lời này như kích thích Lạc Ảnh, bàn tay ở đầu v* cùng trên hoa huy*t kéo hắn sát hông lại, dưới háng mãnh liệt chuyển động kéo căng cúc huyệt kia, Thiệu Duẫn Kỳ suýt chút nữa bị y làm cho ngã xuống, tiểu Lạc tử phản ứng nhanh chóng đem người kéo vào lòng, kéo cong hai chân của hắn, đâm mạnh vài cái, động tác mau lẹ đem côn th*t cắm vào hoa huy*t đằng trước, dùng hêt sức lực đem tinh dịch tưới vào trong hoa huy*t đang ướt nhẹp kia.

Thiệu Duẫn Kỳ bị nóng đến run người, lúc bắn tinh lại bị mắc tiểu, muốn nhịn xuống nhưng lại không kịp, long căn ưỡn một cái, phía trước long ỷ không có gì che chắn, nước tiểu màu vàng cùng long tinh màu trắng tạo thành hỗn hợp bắn ra một đường cong hoàn mỹ, trải dài trên sàn, mùi khai của nước tiểu lan tỏa tại cung điện thần thánh chuyên dùng để quyết định quốc gia đại sự.

Hoàng đế bệ hạ kinh ngạc, nhìn dấu vết gần vị trí của các đại thần, không thể tin mà lại tiểu ra như thế, ngay trong Tuyên Chính điện, quay mắt nhìn về phía cả triều đang đứng yên, quá mất mặt mà, nhưng sao kích thích lớn quá, “Trẫm, trẫm lại tiểu ra!”

Lạc Ảnh cũng nghĩ tới có thể thao tới tiểu ra, nhìn nước tiểu phía xa xa của bệ hạ mà không nhịn được vui vẻ: “Vâng a, bệ hạ tiểu rồi, nước tiểu phía xa xa kia, bệ hạ thật là dũng cảm!”

Hoàng đế bệ hạ đại não trống rỗng mặc kệ móng vuốt của tiểu Lạc công công, sau đó côn th*t bị cắn chặt trong cơ thể hắn từ từ rút ra, mắt phượng trừng tiểu thái giám dám mạo phạm hắn: “Vô liêm sỉ, dám thao trẫm tiểu ra, cẩu nô tài, mất mặt chết đi được!”

“Sao lại mất mặt chứ!” Hôn cái môi hồng hồng của bệ hạ, kéo áo xuống lau hạ thân tàn tạ của bệ hạ một chút, sửa sang lại y phục, để Lý công công dẫn người tới xử lý nơi này, thái giám bên người hoàng đế đều trải qua huấn luyện, lúc cần câm thì câm, cần điếc thì điếc, cần mù thì mù, không nói không nghe không nhìn là tôn chỉ của bọn họ, đây là chế độ hoàng đế Bắc Thiệu từ thời khai quốc lập ra, để những người ở bên cạnh đế vương không bị người có tâm cơ lợi dụng.

Mà hiện tại, khuôn phép này lại giúp ích cho Thiệu Duẫn Kỳ, mỗi lần sau khi cùng Lạc Ảnh làm xong đều không lo những chuyện về sau.

Lạc Ảnh đang muốn đi tới ngự thư phòng bị thừa tướng đại nhân chặn đường đi, lão thần hơn năm mươi tuổi đầu bái Lạc Ảnh một cái: “Lạc công công!”

Lạc Ảnh nâng tay lão lên: “Thừa tướng đại nhân làm gì vậy, nô tài nhận không nổi!”

“Lạc công công nói gì vậy, công công là người bên cạnh hoàng thượng tin tưởng nhất, chăm sóc hoàng thượng thỏa đáng, đủ để lão phu này cúi đầu!”

“Đại nhân khách khí!” Cái gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện (1), thừa tướng tự mình chặn y lại, khẳng định không phải vì cái lễ này, Lạc Ảnh tự nhận mình trong cung an phận thủ thường, chưa tường tham gia thế lực tranh đấu gì, quy củ hầu hạ thiên tử, chậc… Tuy nói đều hầu hạ trên giường, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc y không tranh với đời nha.

Quả nhiên, khách khí xong, Lý thừa tướng liền nghiêm mặt nói: “Lão phu lần này tới, là có việc xin Lạc công công. Chắc chắn Lạc công công cũng nghe nói chuyện hoàng thượng không chịu tuyển tú nữ nạp phi tần, vì việc này, trong triều không vị trung thần bị thiệt hại, hoàng đế bệ hạ nhưng vẫn nhất quyết không chịu, lão phu cũng hết biện pháp, bất đắc dĩ mới đến nhờ cậy công công, giúp khuyên bảo hoàng thượng a!”

Lạc Ảnh cười lạnh trong lòng, lão hồ ly này nói hết biện pháp, nói cho cùng cũng là có chủ ý giống những người kia, nhưng không ở trên triều làm ầm ĩ, mắt thấy cứ như vậy không giải quyết được gì, không cam tâm nên tìm đến y, nghĩ hoàng thượng tín nhiệm y rất nhiều, ngay cả tổng quản thái giám cũng không được hoàng thượng tin cậy như Lý công công, mới có chuyện này xảy ra, Lạc Ảnh cứ như thế bị người có ý muốn lợi dụng, “Đại nhân lại chế giễu thần, tuyển tú nữ quả thật có nghe tới, nhưng Lý đại nhân đọc đủ loại thi thư như thế, lý lẽ đầy mình còn không thể thuyết phục bệ hạ thay đổi chủ ý, nô tài chỉ là một hoạn quan nhỏ nhỏ, người lại ít học, sao có thể khiến bệ hạ thay đổi chủ ý đây!”

“Công công lại khiêm tốn, hoàng thượng tín nhiệm ngươi nhiều như thế, chắn chắn lời công công nói hoàng thượng cũng nghe vài phần. Lạc công công là người đại nghĩa, chắc chắn biết được hoàng gia Bắc Thiệu vô hậu là có ý nghĩa gì!” Lời này nói ra mang rất nhiều ý tứ, giống như Lạc Ảnh không thể thành công khiến hoàng thượng tuyển phi, chính là hại Bắc Thiệu vào cơn nguy nan.

“Lời này của đại nhân thật là hại chết nô tài mà, nô tài chỉ là một thái giám nho nhỏ bên cạnh hoàng thượng, cấp bậc đều không có, nơi nào tới phiên nô tài nói. Hơn nữa tính khí hoàng thượng đại nhân cũng biết, các đại thần trong triều khuyên căn chịu bao nhiêu thương tổn, nô tài sống còn không đủ, phải giữ lại cái mạng để hầu hạ hoàng thượng a!” Ấn cổ họng, học giọng điệu ngang ngang cao vót của các công công, sau khì nhìn thấy gương mặt già nua của Lý thừa tướng đỏ bừng, mới gắn lên nụ cười dối trá: “Đại nhân cớ chi phải lãng phí thời gian ở đây với nô tài, muốn cho thiên kim trong phủ vào cung, không bằng tự mình nói với hoàng thượng, hoặc đi cầu thái hậu lão nhân gia, nói không chừng sẽ thành công nha!”

Lạc Ảnh xoay người khuôn mặt liền biến sắc, rất nhanh liền giấu đi, loại người như Lý thừa tướng dưới một người trên vạn người, là lão thần tay cầm quyền cao chức trọng, có thể cúi mình van cầu y giúp đỡ, nhưng ngạo khí tận trong xương tủy không giảm kia vẫn khắc đầy trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hai chữ ‘xem thường’ cực lớn!

=========================

(1): Vô sự bất đăng tam bảo điện: 无事不登三宝殿:  Ý chỉ không có việc gì thì không đến cửa