Sức ăn của Hứa Thanh Thanh không lớn, ăn hai miếng bánh trứng gà chà bông một cái màn thầu,chút đồ ăn kèm ăn xong nửa chén cháo liền no.

Ăn no, cô lười biếng nhìn về phía người bên cạnh.

Thiếu niên ăn cái gì cũng thấy rất ngon, rõ ràng hắn ăn cháo trắng, đồ ăn kèm, màn thầu, không biết còn tưởng rằng hắn đang ăn Mãn Hán toàn tịch.

Hắn chỉ ăn ngon lành, còn ăn đến sạch sẽ, một chút cũng không lãng phí.

Nhìn hắn giải quyết sạch đồ ăn trên bàn, ngay cả nước sốt trong đồ ăn kèm cũng không buông tha, lúc buông chén đũa xuống, hộp cơm trên bàn sạch sẽ như được rửa qua, Hứa Thanh Thanh nhịn không được hỏi: "Ăn no chưa?"

Cháo gạo ninh đặc, cùn với màn thầu, bánh trứng gà chà bông, hơn nữa đồ ăn kèm cũng cho nhiều dầu, tất nhiên Thẩm Khang Bình ăn no.

Giữa mày mang theo thỏa mãn hắn gật gật đầu, biểu tình bỗng nhiên biến đổi: "Anh......!anh ăn hết rồi......"

Đừng nói vào thời kỳ này, dù mấy năm trước mùa màng tương đối tốt, mọi người có cái gì tốt cũng đều là lưu trữ từ từ ăn, không có ai ăn hết trong một lần.

Mặc dù mới vừa rồi là Hứa Thanh Thanh nói không cần giữ lại để hắn ăn hết, nhưng hiện tại ăn hết, nhìn thấy hộp cơm rỗng tuếch trên bàn, trong lòng Thẩm Khang Bình vẫn có chút hốt hoảng, cảm thấy mình ăn hết đồ ngon rồi, ngày mai em gái không còn để ăn.

"Ăn thì ăn, chỉ cần anh không nói cho người khác biết, mỗi ngày chúng ta đều có đồ ăn ngon." Hứa Thanh Thanh trấn an xong, không chờ hắn lại hứa lần nữa liền mở miệng, "Em muốn tắm rửa."

Vấn đề của hai ngày trước là ăn cơm no, Hứa Thanh Thanh cũng không có nhiều thời gian nghĩ ngợi, hiện tại tạm thời không cần lo chuyện cơm nước, cô lập tức cảm thấy cả người không thoải mái.

"Anh đi phơi nước!" Thẩm Khang Bình nghe cô nói, lập tức từ ghế trên nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài.

Hứa Thanh Thanh theo bản năng đi theo sau, liền nhìn thấy hắn nâng một cái bồn gỗ trong viện lên.

Nhìn thấy trong bồn gỗ có hơn phân nửa nước, cô lúc này mới phản ứng lại, mới vừa rồi hắn nói "đi phơi nước" là có ý tứ gì.

"Anh đem nước trong lu đổ hết ra đây?" Hứa Thanh Thanh duỗi tay sờ soạng nước trong bồn, phát hiện nước bên trong đã bị mặt trời phơi âm ấm.

Lu nước ở phòng bếp, nước bên trong là nước ăn uống mỗi ngày, là gánh từ cái giếng duy nhất trong thôn về.

Tuy rằng nước sâu giếng hiện tại nước dùng vẫn khá tốt, nhưng vì để phòng ngừa, hiện tại cái giếng kia được cán bộ trong đại đội trông giữ, mỗi hộ trong thôn đều có hạn định lấy nước.

Nếu Thẩm Khang Bình thật sự đem hết nước trong lu ra phơi, chuyện uống nước hai ngày kế tiếp của bọn họ sẽ có vấn đề, bất quá Hứa Thanh Thanh cũng không có ý trách hắn, rốt cuộc hắn lại không hiểu cái gì, chỉ vì muốn tốt cho mình.

"Không, không......"

Lúc mẹ Hứa còn trên đời luôn dặn dò hắn, hiện tại nước rất hiếm lu nước rất quan trọng, không thể làm bẩn cũng không thể lãng phí, Thẩm Khang Bình còn nhớ rõ lời mẹ nói, nghe em gái nói hắn dùng nước trong lu, lập tức nóng nảy.

"Không phải thì không phải, anh đừng vội." Thấy hắn gấp đến đỏ cả mặt, càng muốn giải thích càng nói không ra, Hứa Thanh Thanh một bên trấn an một bên muốn nhận cái bồn từ trong tay hắn.

Nhưng mà, cô đã quên hiện tại mình cũng không phải là người trưởng thành, mà là đứa bé bảy tuổi tiểu sao có thể bê nổi.

Thẩm Khang Bình thấy em gái vươn tay muốn bê bồn nước, vội bàng đem bồn gỗ nâng vào trong phòng cô trước, ngay sau đó mới giải thích nói: "Anh......!nước là anh tìm được từ trên núi, mẹ nói nước trong lu là nước uống, không thể lãng phí......"

Hứa Thanh Thanh không biết hắn phơi nước từ khi nào, càng không thể biết, hắn lên núi tìm nước từ chỗ nào.

Kinh ngạc qua đi, cô hỏi: "Sao anh lại đi lên trên núi tìm nước?"

"Thanh Thanh muốn tắm rửa, anh liền đi tìm nước." Thẩm Khang Bình nói như chuyện đương nhiên.

Phía ngoài thôn vốn có một con sông, trong thôn cũng có mấy cái hồ nước nhỏ, nhưng từ năm trước bắt đầu có nạn hạn hán, cho nên nước dùng càng ngày càng khan hiếm.

Hứa Thanh Thanh biết tình huống này, hai ngày trước đều chỉ dùng một chút nước lau mình, bất quá xong việc vẫn nhịn không được nói thầm vài câu muốn tắm rửa linh tinh.

Suy nghĩ, hắn đại khái là nghe mình nói thầm, lúc này mới đi lên trên núi tìm nước, trong lòng Hứa Thanh Thanh có loại cảm giác nói không nên lời.

"Anh về sau chính là em trai ruột của tôi!" Nửa ngày sau, Hứa Thanh Thanh nhìn hắn nói, đồng thời trong lòng quyết định, về sau chỉ cần mình có một ngụm cơm khẳng định sẽ không để hắn bị đói.

Thẩm Khang Bình không biết suy nghĩ trong lòng cô, lông mày đen nhánh nhăn thành một đoàn, mang theo vài phần ủy khuất nhìn cô nói: "Anh là anh trai, không phải em trai!"

Hứa Thanh Thanh nhìn thiếu niên cao hơn mình khoảng 1 cái đầu, dụ dỗ nói: "Anh làm em trai, mỗi ngày tôi đều cho anh ăn ngon, so với mấy món hôm nay còn ngon hơn."

Nghĩ đến hôm nay ăn đùi gà, cháo trắng, màn thầu, bánh trứng gà chà bông, mặc dù hiện tại bụng không đói, Thẩm Khang Bình vẫn nhịn không được nuốt nước miếng.

Hứa Thanh Thanh chú ý tới, trong lòng cảm thấy hẳn đã chịu, lại không nghĩ rằng thế nhưng hắn nói: "Anh làm anh trai, ngày mai lại đi tìm ngọt căn cho Thanh Thanh ăn."

Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cho rằng dùng ăn ngon dụ một chút, có em trai còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới tên nhóc này đối với thân phận "anh trai" còn rất cố chấp, thế nhưng không dụ được.

Lại dỗ hai câu, thấy hắn kiên trì mình làm anh trai, sợ nước nguội Hứa Thanh Thanh chỉ có thể tạm dừng đề tài này, đem người đuổi ra khỏi phòng.

Đem người đuổi ra ngoài, đem cửa phòng khóa xong, Hứa Thanh Thanh bắt đầu tìm quần áo.

Ở thời đại vật tư thiếu thốn, thứ gì cũng cần dùng phiếu, mua gạo cần phiếu gạo, mua thịt cần phiếu thịt......!Mua vải phải có phiếu vải.

Cũng bởi vì như thế, rất nhiều người ở thời đại này quần áo đều là "Mới ba năm, cũ ba năm khâu khâu vá vá lại dùng thêm ba năm", đối với trẻ con, càng có cách nói "lão đại mặc mới, lão nhị mặc cũ, lão tam mặc hỏng".

So với những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn hầu như quần áo đều là mặc lại của anh chị, Hứa Thanh Thanh ở phương diện này còn tính là hạnh phúc, mẹ Hứa thương cô mỗi năm đều sẽ đem vải dệt tiết kiệm được làm một bộ quần áo mới cô.

Quần áo trong rương gỗ tuy rằng không phù hợp với thẩm mỹ của Hứa Thanh Thanh, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều thể hiện cho tấm lòng từ ái của một người mẹ.

Hứa Thanh Thanh lấy ra một cái váy liền màu đỏ, bắt đầu chuẩn bị tắm rửa.

Cũng không phải cô thích màu đỏ, mà là so với những bộ quần áo hoa hoa cỏ cỏ khác, vẫn là cái váy đỏ này thuận mắt hơn.

Thân thể hiện tại của cô vẫn là trẻ nhỏ, trẻ con mặc màu đỏ hết sức bình thường.

Hứa Thanh Thanh suy nghĩ trong lòng, đi đến bồn gỗ bắt đầu tắm rửa.

Điều kiện đơn sơ, tự nhiên cũng không có biện pháp chú ý nhiều thứ, gội đầu cùng tắm rửa cũng chỉ có một chậu nước này cùng một khối xà phòng thơm nhỏ.

Trong quá trình tắm rửa, Hứa Thanh Thanh nhìn ảnh ngược trong nước, phát hiện nguyên thân lớn lên còn khá xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt to, mũi nhỏ, hình dạng miệng cũng rất xinh đẹp.

Con gái, ai không hy vọng mình có gương mặt đẹp chứ? Hứa Thanh Thanh nhìn nhìn bóng mình, tương lai khẳng định là một khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng dễ chịu hơn một ít.

Tắm rửa xong lại thay quần áo sạch sẽ, cả người Hứa Thanh Thanh đều thoải mái hơn, cô thuận tiện dùng khăn lông trên giường chiếu lau một lần, lại dùng nước tắm đem giặt sạch quần áo vừa thay ra.

Bận rộn xong, lúc này cô mới đem cửa phòng mở ra, muốn đem bồn gỗ nâng ra ngoài, lại phát hiện bồn khá nặng.

Thử hai lầm chỉ có thể miễn cưỡng nâng lên một chút, cô chỉ có thể ngửa đầu hô: "Em trai, em trai lại đây một chút!"

Thẩm Khang Bình nghe được thanh âm liền lập tức chạy tới, vốn dĩ tưởng muốn nói mình không phải "em trai", nhưng lúc thấy cô lại biến thành: "Em gái thật đẹp!"

Cái váy đỏ này là từ hai năm trước, nguyên thân hâm mộ cháu gái nhà đại đội trưởng có váy đỏ, mẹ Hứa lấy bộ quần áo đỏ duy nhất từ lúc gả chồng sửa lại thành váy.

Bất quá lúc mặc vào, nguyên thân phát hiện váy không phải là vải mới, mặc một lần liền không muốn mặc lại, cho nên đây là lần đầu Thẩm Khang Bình nhìn thấy em gái mặc váy đỏ.

Không có người không thích được khen, Hứa Thanh Thanh tự nhiên cũng không ngoại lệ, cười cười rồi nhờ hắn hỗ trợ nâng bồn gỗ ra ngoài.

Đối với cô bồn gỗ rất nặng, đối với Thẩm Khang Bình nâng chút là được, ngay sau đó trực tiếp đổ chậu nước vào phần đất sau nhà.

Bởi vì do thiếu nước, phần đất sau nhà cũng chỉ còn mấy cây hành héo héo.

Bụngno, tắm rửa xong cả người cũng thực thoải mái, buổi tối hôm nay, Hứa Thanh Thanh ngủ thật sự thoải mái.

Ngủ sớm tự nhiên dậy cũng sớm, gà trống trong thôn vừa kêu tiếng thứ nhất, Hứa Thanh Thanh liền tỉnh lại.

Tỉnh lại, cô rối rắm một hồi xem có nên đặt cơm hộp cho bữa sáng không, cuối cùng vẫn mở giao diện cơm hộp ra, chuẩn bị mua chút bánh bao, màn thầu trực tiếp làm ba bữa ngày hôm nay.

Cô chọn một cửa hàng thoạt nhìn giá cả ổn nhất, vốn dĩ chuẩn bị mua chút bánh bao màn thầu ăn một ngày, nhưng mà nhìn thấy trong tiệm còn có sữa đậu nành, bánh quẩy, lại có chút muốn ăn sữa đậu nành, bánh quẩy.

Bằng không, không mua bánh bao, mua chút sữa đậu nành bánh quẩy, còn lại mua hết màn thầu, buổi trưa và buổi tối đều ăn màn thầu.

Trong lòng Hứa Thanh Thanh tính toán, tay đã chọn hai phần bánh quẩy cùng hai ly sữa đậu nành vào xe mua sắm.

Bốn phần này đã hết sáu đồng, cô lại mua chín cái màn thầu, liền hết 15 đồng.

Bất quá, thêm phí hộp cơm, đơn này vẫn hơn 15 đồng.

Aiz......!

Phát hiện, mặc dù có bàn tay vàng cũng không sảng khoái sống, Hứa Thanh Thanh thở dài rồi vẫn bấm đặt đơn.

Bất quá chờ uống được sữa đậu nành thơm ngon, ăn được bánh quẩy ngâm sữa đậu nành mặn ngọt ngon miệng, phiền não của Hứa Thanh Thanh lập tức tiêu tán.

Thẩm Khang Bình học theo cô đem bánh quẩy ngâm vào sữa đậu nành rồi mới đưa vào trong miệng, tư vị thơm ngọt kia làm hắn ăn không dừng lại được.

Một cái bánh quẩy đối với hắn, tự nhiên là không có khả năng no bụng, bất quá một bát lớn sữa đậu nành cho không ít đường xuống bụng, cũng có thể ngang bụng.

Ăn xong bữa sáng, Hứa Thanh Thanh thấy hắn lại chuẩn bị chạy ra bên ngoài, hỏi hắn đi làm gì, biết hắn muốn lên trên núi liền muốn đi cùng hắn.

Em gái lớn lên một chút liền không thích đi chơi cùng hắn, nghe cô nói muốn lên núi cùng mình, Thẩm Khang Bình vui vẻ thiếu chút nữa hét lên, lôi kéo cô chuẩn bị chạy lên trên núi.

Hứa Thanh Thanh đập tay hắn ra, đem cửa khoá xong mới cùng hắn đi ra ngoài.

Kỳ thật ban ngày rong thôn mọi người đều không khóa cửa, thậm chí có người ở nhà đến cửa cũng không đóng, bất quá đối với Hứa Thanh Thanh vẫn là khóa cưa rồi mới có cảm giác an toàn.

Lúc này, người lên trên núi khá nhiều, hai người mới vừa đi đến chân núi, liền có người chào hỏi.

.