“ Tôi cho cô biết, cô đừng mơ tưởng lợi dụng đứa bé ép buộc Thừa Diệp cưới cô, cùng lắm thì ra tòa, chúng tôi dẫn đứa bé về Lục gia, còn cô thì sau này đừng có quan hệ gì với Lục gia nữa.”

Tả Tử Quân nắm chặt tay, môi dưới cơ hồ cắn đến nỗi chảy máu.

“ Cô đó, thức thời một chút tự mình rời đi, đừng khiến tôi ba ngày hai bữa phải chạy đến đuổi người, tôi cũng cảm thấy phiền. Nếu cô cần tiền, tôi có thể cho cô nhưng gả vào Lục gia thi tôi không đồng ý!” Sau khi Trương Ngọc Tuyết đưa số điện thoại cho cô, bảo cô lúc nào muốn cầm tiền rời đi thì gọi cho bà.

Tả Tử Quân vuốt gương mặt, tê tê đau đau, chị cô cũng từng bị đối xử như vậy sao? Chồng không thương, mẹ chồng chán ghét, cô cơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của chị cô lúc đó, vô cùng đau khổ, bởi vì vậy nên chị cô mới làm ra những chuyện kia sao?

Đột nhiên, nước mắt cô chảy đầm đìa, không phải bởi vì khuôn mặt đau đớn mà là đau lòng cho chị cô.

Năm đó chị cô muốn cô giúp một tay thì cô không nên đồng ý, một cuộc “ thế thân” lừa gạt khiến Thừa Diệp những năm này trôi qua khổ sở như vậy, cũng hại chị cô, tất cả đều là lỗi của cô. Năm đó cô đã sai rồi, chị, thật xin lỗi…

Như vậy hiện tại thì sao?

Nếu cô mang Lam Lam rời đi, Thừa Diệp sẽ phái người tìm cô, một khi lên tòa, quyền nuôi dưỡng Lam Lam rất có thể sẽ được giao cho cha, bảo cô như vậy mất đi con gái, cô không thể nào tiếp thu được.

Lam Lam là của cô, cô không thể không có bé, chẳng lẽ thật sự phải dẫn Lam Lam chạy trốn ra nước ngoài sao?

Chị, nếu chị là em, chị sẽ làm như thế nào…

Một tuần sau.

Hơn bốn giờ chiều, Lục Thừa Diệp đang làm việc trong văn phòng, nhận được tin nhắn Tả Tử Quân gửi đến, anh vừa nhìn, máu toàn thân trong nháy mắt như chảy ngược lại.

Thừa Diệp, cám ơn anh thời gian này đã chăm sóc em và Lam Lam, nhưng nơi này không thuộc về chúng em, cho nên em sẽ mang Lam Lam rời đi, hẹn gặp lại.

Đây là chuyện gì, rời đi là sao? Anh khẩn trương lập tức gọi điện thoại cho cô nhưng cô đã tắt máy, anh gọi đến nhà trẻ mới biết buổi trưa cô đã đón Lam Lam về nhà, anh lập tức gọi điện cho công ty vệ sĩ, vội hỏi.” Nói cho tôi biết, Tử Quân cùng Lam Lam đang ở đâu?”

“ Xin lỗi, anh Lục, tôi cũng đang định gọi điện thoại cho anh, vừa rồi tại cửa hàng bách hóa, chúng tôi đã không thấy tung tích của cô Tả và con gái cô ấy nữa.”

“ Đây là ý gì?”

Căn cứ vào lời nói của người mà anh thuê, khoảng ba giờ rưỡi, họ nhìn thấy mẹ con cô Tả ngồi lên một chiếc xe RV đi về phía cửa hàng bách hoá, hắn đi theo thấy mẹ con cô đi thang máy lên lầu liền đi theo lên nhưng lại không thấy mẹ con cô Tả, hắn tìm một lát mới giật mình chạy về bãi đỗ xe liền nhìn thấy chiếc xe RV nghênh ngang rời đi, đến lúc hắn lái xe đuổi theo đã không kịp nữa.

Lục Thừa Diệp chấn kinh.” Biển số xe là bao nhiêu? Chủ xe là ai?”

“ Tôi có nhớ biển số xe, bây giờ tôi sẽ đi điều tra, nếu có tin tức sẽ gọi điện thoại cho anh ngay.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Thừa Diệp nắm chặt điện thoại, Tử Quân tại sao lại đột nhiên mang Lam Lam rời đi? Tại sao? Trải qua mấy ngày nay, bọn họ không phải giống như người một nhà trôi qua rất vui vẻ sao? Mặc dù biết cô có chút không thích ứng, vì vậy cảm thấy lo lắng, anh cũng không buộc cô đồng ý lời cầu hôn của anh.

Chẳng lẽ bởi vì tuần trước mẹ anh đi tìm cô sao? Công ty bảo vệ từng báo cáo qua với anh, nhưng anh hỏi cô thì cô không nói gì, cô nói mẹ anh vẫn giống lúc trước bảo cô rời đi nhưng cô không đồng ý, nghe cô nói vậy anh tin, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Từ những lời vừa rồi cho thấy Tử Quân cùng Lam Lam bỏ đi là có người cố ý an bài, còn có thể bỏ rơi vệ sĩ, làm được như vậy cũng chỉ có một người.

Đó chính là mẹ anh!

Lục Thừa Diệp nhanh chóng lái xe về nhà, chất vấn nơi ở của mẹ con Tả Tử Quân.

“ Mẹ, là mẹ an bài Tử Quân và Lam Lam rời đi phải không, mẹ dẫn cô ấy đi đâu, con muốn mẹ lập tức dẫn họ trở về.”

“ Hỗn xược, con ở đây nói cái gì vậy! Mẹ đâu có mang bọn họ đi, nhưng nghe con nói vậy, mẹ con họ bỏ đi rồi sao?” Trương Ngọc Tuyết còn đang suy nghĩ tại sao đang giờ làm việc con trai lại chạy về nhà, thì ra là vì mẹ con Tả Tử Quân.

“ Mẹ, mẹ đừng giả bộ, nhất định là mẹ bảo người đưa họ đi, nhanh nói cho con họ đang ở đâu? Mẹ đưa mẹ con họ đi đâu rồi?” Nội tâm Lục Thừa Diệp rất xáo trộn, một khắc cũng không thể bình tĩnh lại được.

Bà bị con trai hét to dọa cho giật mình, đây là lần đầu tiên bà thấy con trai kích động như vậy.” Ta là mẹ con, sao lại lớn tiếng như vậy, còn nữa, mẹ không phải đã nói là không biết rồi hay sao?”

“ Mẹ, trừ mẹ ra thì không còn ai làm vậy được, nhanh nói cho con biết Tử Quân và Lam Lam ở đâu!”

“ Mẹ nói không biết mà, mà bọn họ rời đi cũng tốt, con đừng đi tìm bọn họ nữa.”

“ Mẹ!”

Ông Lục ở một bên nhìn không nổi, nhịn không được giúp con nói chuyện.” Bà à, bà nhanh nói ra đi, bà đưa mẹ con cô Tả đi đâu rồi, dù thế nào thì Lam Lam cũng là cháu gái của Lục gia, bà không nên làm như vậy.” Lúc trước đã bảo bà không cần lo chuyện của con, nhưng bà vẫn luôn nghĩ biện pháp khiến mẹ con Tả Tử Quân rời đi, không muốn họ bám lấy con trai.

“ Tôi không phải đã nói là không biết rồi sao?” Trương Ngọc Tuyết trăm miệng cũng không thể bào chữa.

“ Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho con, nhưng con đã nói với mẹ lần này con sẽ không cưới lầm người nữa, từ trước đến giờ, người con yêu luôn là Tả Tử Quân, lần này con nhất định sẽ thật hạnh phúc, cho nên xin mẹ trả mẹ con họ lại cho con, con không thể không có họ.”