Dù sao thì cậu cũng coi như là đàn em của tôi, về sau trong công việc có gì thì ta thấu hiểu cho nhau.

Sau hai ngày nghỉ, Trần Gia Dư phát hiện một giọng nữ quen thuộc chào đón bọn họ tới Bắc Kinh trên tần số Đài kiểm soát – Lư Yên đã trở lại.

Trần Gia Dư khá vui vẻ, còn nhân lúc không quá đông chuyến bay, tán gẫu đôi ba câu với cô.

Vào lúc anh đang hởi lòng hởi dạ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà vì đã đúng giờ hoàn thành chuyến bay cuối cùng, anh đi ngang qua tiệm cà phê, chợt trông thấy một gương mặt rất quen mắt đi về phía mình.

Sau đó, đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì chân anh đã không nghe theo sự kiểm soát mà tiến lên trước: “Chờ chút.”

Phương Hạo đang vội mua ly cold brew để còn kịp tới giao ca với Lư Yên nên cũng không nhìn đường.

Lúc này, khi bị chặn lại, anh hơi sững người, phải nhìn người kia mất hai giây mới nhận ra đối phương là ai.

Trần Gia Dư thì quá nổi tiếng rồi.

Đừng nói ở sân bay, có lúc lên Weibo cũng có thể nhìn thấy gương mặt anh ta.

(Cold brew: một loại cà phê được pha bằng cách ủ bột cà phê trong nước lạnh từ 12 – 24 tiếng)

Trần Gia Dư ngược lại không chú ý tới mặt Phương Hạo mà nhìn thẻ ra vào cảng hàng không đeo trên cổ đối phương, xác nhận đây là nhân viên kiểm soát Tiếp cận họ Phương tên Hạo.

Trực giác anh vừa rồi quả nhiên đã đúng.

Lúc này Trần Gia Dư mới gọi tên đối phương, từ tốn hỏi: “Phương Hạo.

Kiểm soát viên cơ sở Tiếp cận hôm trước là cậu nhỉ?”

Trong lòng Phương Hạo cũng đoán được đại khái anh ta tới vì chuyện gì nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “Hôm nào nhỉ?”

Trần Gia Dư cảm thấy cậu ta chắc chắn đang cố ý: “Lúc tiếp cận tối thứ Sáu tuần trước ấy.”

Phương Hạo đương nhiên cũng không tính gạt anh ta, dám làm thì dám nhận, trả lời thẳng thắn: “À, đúng rồi.

Air China 1332?”

Phương Hạo có trí nhớ rất tốt, vẫn còn nhớ rõ số hiệu chuyến bay khi ấy của Trần Gia Dư cũng như chuỗi sự kiện diễn ra vào lúc đó.

Trần Gia Dư nghe giọng điệu chẳng có gì to tát của cậu ta, lửa giận vốn đã tắt một tuần nay dường như lại bắt đầu nhen nhóm.

Anh bảo: “Khi ấy tuy không gặp tình trạng khẩn nguy về nhiên liệu nhưng cũng coi như có vấn đề này kia.

Cơ trưởng xếp phía trước cũng có lời nhường cho tôi rồi, sao cậu lại xử lý như vậy….

Ngứa mắt với bọn tôi sao?” Giọng điệu anh nghe có vẻ đùa đùa nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc.

Phương Hạo nhất thời không hiểu nổi suy nghĩ của anh ta, đôi mày sắc bén nhíu lại: “Khi ấy… đường cất hạ cánh 17L có tàu bay bị nổ lốp nên phải đưa hai xe cứu hỏa khẩn nguy tới.

Tàu bay hạ cánh khẩn cấp chiếm thêm một đường cất hạ cánh nữa.

Anh cũng không phải không biết chuyện này.

Khi đấy không biết thì sau cũng phải biết rồi chứ hả.

Tôi lấy đâu ra thời gian để đoán xem ai là ai.

Tới trước xuống trước là quy tắc trước nay rồi, thật sự không có ý nhằm vào anh.”

Ngoài miệng Phương Hạo nói vậy nhưng trong lòng đã mắng Trần Gia Dư một trận. Thế biết anh ta là ai thì phải nhường anh ta à? Chủ nghĩa đặc quyền gì vậy.

Trần Gia Dư thấy cậu ta không hề có ý nhượng bộ, cũng nhận ra bản thân như này tốn công mà không được lợi lộc gì.

Anh bèn dịu giọng: “Được rồi.

Dù sao thì cậu cũng coi như là đàn em của tôi, về sau trong công việc có gì thì ta thấu hiểu cho nhau.” Coi như đánh lá bài tình cảm, cũng là cho bản thân một bậc thang để bước xuống.

Phương Hạo cười khẩy.

Anh cũng không phải quả hồng mềm để mặc kẻ khác nhào bóp, anh đã sớm qua giai đoạn đó rồi.

Thế là anh nắm bắt thời cơ, bổ sung thêm một câu: “Cơ trưởng Trần này, nếu anh thật sự thấu hiểu cho tôi thì đã chẳng thấy dưới mặt đất bận rộn như thế còn một phút đưa ra những tám yêu cầu xin phép.” Bậc thang này, anh sẽ không để Trần Gia Dư bước xuống.

Anh đưa ra tám yêu cầu xin phép lúc nào chứ? Có quá lố tới vậy sao? Mặt Trần Gia Dư đen sì.

Tuy nhiên, dù trong giới phi công anh có thâm niên tới đâu, nổi tiếng tới mức nào, có quyền hành hơn nữa thì cũng chẳng thò nổi tay vào bên kiểm soát không lưu.

Chỉ cần ngồi vào buồng lái thì đều phải nghe theo sự chỉ huy của mấy người Phương Hạo, nói đi thì được đi mà kêu ngừng thì phải ngừng.

Đây là quy tắc cơ bản.

Trần Gia Dư có vẻ như cân nhắc thấy bản thân không chiếm hời được gì từ phía Phương Hạo nên đành nhượng bộ: “Thôi được rồi.

Nói sao thì cũng là cậu đúng.

Vậy… coi như chưa có gì xảy ra nhé.”

Anh rất hối hận vì vừa rồi nhác thấy Phương Hạo đã nhất quyết đi lên chặn đường cậu ta.

Đây chẳng phải tự rước bực vào mình sao? Nếu sớm biết Phương Hạo cứng như này thì anh đã đổi phương án, tìm cơ hội gửi quà, nhét phong bì rồi – Tuy mấy cơ trưởng trong nhóm chat có từng nhắc qua, tặng quà cũng chưa chắc đã lấy lòng được.

Phương Hạo cầm ly cà phê mới mua trên tay, cúi đầu nhìn đồng hồ, có vẻ như đang vội.

Sau đó anh lại ngẩng lên nhìn Trần Gia Dư, cuối cùng thở dài, “Được.

Vậy tôi đi trước nhé.”

Phương Hạo thấy Trần Gia Dư không tiếp tục đấu võ miệng với mình nữa thì trong lòng có chút hả hê.

Tuy nhiên anh cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên quá gượng gạo, dù sao đều là người trong ngành, sau này cúi đầu không gặp, ngẩng đầu lại thấy nhau.

Trần Gia Dư gật đầu, nhìn Phương Hạo đi xuyên qua biển người nhốn nháo trong sân bay.

Lúc này đây anh mới bất giác nhận ra, Phương Hạo dường như có gì đấy khác so với thời đại học.

Trong ấn tượng mơ hồ của anh về cậu, Phương Hạo là một sinh viên thể dục da đen, dáng cao gầy.

Hiện tại anh phát hiện đối phương đã trổ mã thành hình thành dạng rồi.

Vẫn dáng người cao gầy đấy, vẫn mái đầu ngắn cũn ấy nhưng trông rất đẹp trai, hơn nữa phong thái cũng khác biệt.

Có điều, đối phương rõ ràng không hề coi trọng tình cảm đàn anh đàn em thời đại học giữa hai người bọn họ.

Trước mắt anh vẫn cần phải tìm cách giải quyết mâu thuẫn, vậy nên anh lại cầu cứu Lư Yên.

Trần Gia Dư nhắn tin cho Lư Yên qua Wechat:「 Ê Yên, sao bà không trực ca sáng.

Phương Hạo kiểu này là muốn làm khó tôi rồi.」Lần này anh đã tinh ý hơn, gõ đúng tên người ta.

Lư Yến thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Cô biết mình đoán quả nhiên không sai, chắc chắn thứ Sáu tuần trước Trần Gia Dư đã bị thua thiệt trước Phương Hạo.

Chuyện cụ thể như nào thì cô chưa hỏi được từ chỗ Phương Hạo.

Phương Hạo trước giờ rất kín miệng.

Nếu anh đã không muốn nói thì không ai có thể hỏi được, vậy nên cô đoán chừng cũng không phải chuyện gì quá to tát.

Theo cô đoán bừa thì không gì ngoài chuyện kiểm soát lưu lượng, bắt tàu bay chờ quá lâu hoặc là vấn đề ai trước ai sau.

Trần Gia Dư làm cơ trưởng quen thoải mái rồi, thi thoảng bị quản thấy không quen cũng là chuyện bình thường.

Cơ mà chút chuyện cỏn con này cũng cần phải nhắn tin Wechat tìm cô sao? Lư Yên có hơi ngạc nhiên.

Đương nhiên, cô không hề biết chuyện Trần Gia Dư chịu thiệt một lần trên sóng radio rồi sau đó lại chịu thiệt thêm một lần nữa với người thật.

Lư Yên gửi qua một chiếc icon che miệng cười:「Thiếu gia Trần à, ông chịu đựng đi, tự làm từ chịu thôi.」

Trần Gia Dư:「…」

Qua một lúc, anh hiển nhiên vẫn chưa muốn dừng chủ đề này tại đây, bèn chủ động hỏi:「Hay tôi xin lỗi cậu ta nhé.」

Lư Yên gửi icon dựng ngón cái.

Cô biết Trần Gia Dư không thật sự muốn xin lỗi, chẳng quan quan hệ tốt sẽ có lợi cho anh, tránh sau này chịu không nổi.

Trần Gia Dư:「Gửi tôi danh thiếp cậu ta đi.」

Lư Yên gửi danh thiếp [1] của Phương Hạo qua.

Trần Gia Dư xem thử, là một tấm hình chụp góc nghiêng trên nền sông núi nước non, không thể nhìn rõ mặt mũi trong ảnh đại diện.

Tên tài khoản còn là một hình vuông.

Anh bèn cảm ơn Lư Yên.

Vốn cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây nhưng Lư Yên đột nhiên nhắn:「Đúng rồi, Gia Dư, nói ông chuyện này.」

Lư Yến rất hiếm khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, trong lòng Trần Gia Dư có chút lo lắng:「Ừm, sao thế?」

Lư Yên:「Tôi sắp đi Phố Đông, Thượng Hải rồi.

Chắc tầm một tháng nữa.」

Trần Gia Dư đoán:「Vì chuyện anh Lỗi hả?」

Bạn trai Lư Yên, Triệu Hâm Lỗi, là ông chủ của một công ty sản xuất bánh lốp.

Hai người đã bên nhau được hơn ba năm, cũng tới lúc nên ổn định rồi.

Trước đây có đôi lần khi cùng dùng bữa anh nghe Lư Yên nhắc tới công việc kinh doanh của công ty Triệu Hâm Lỗi phát triển rất tốt ở Thượng Hải.

Vậy nên khi biết Lư Yên muốn theo anh ấy tới Thượng Hải thì Trần Gia Dư cũng không quá bất ngờ, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.

Lư Yến nhắn:「Phải, tôi không muốn yêu xa.」

Trần Gia Dư thở dài.

Làm việc trong ngành hàng không, bất kể là phi hành đoàn hay kiểm soát không lưu thì đều không có giờ giấc cố định.

Nếu còn cộng thêm cả việc yêu xa thì đúng là gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Đây cũng là chuyện rất thực tế.

Từ thời Đại học tới bây giờ, anh đã sống cùng thành phố với Lư Yên được gần mười năm rồi.

Cô là bạn thân nhất của anh, vậy nên anh cũng có chút mất mát.

Trần Gia Dư nghĩ rồi nhắn tin:「Haizz, tôi không nỡ xa bà đâu nhưng vì hạnh phúc của bà và anh Lỗi.」

Lư Yên gửi một icon trái tim nhỏ, sau đó bảo:「Tôi chưa báo cho đồng nghiệp đâu.

Ông cũng đừng kể với ai khác nhé.」

Chuyện này Trần Gia Dư đương nhiên biết, đáp:「Không có vấn đề gì.

Hai tuần nữa làm tiệc tiễn bà ở Tụ Tương Duyên nhé?」

Lư Yên đáp nhanh gọn:「Cái đấy là bắt buộc rồi.

Tôi sẽ chủ trì.」Chú thích:[1] Gửi danh thiếp: Một tính năng chia sẻ thông tài khoản trên Wechat, trong Zalo bên mình cũng có tính năng này, mọi người có thể tham khảo.