Lâm An là kinh thành của Nam Tống, chùa chiền nhiều vô số kể. Trong đó, Lâm Ẩn Tự ở Kì Tú Phong coi như là nơi linh thiêng nhất. Sáng sớm ngày thứ bảy đầu năm, theo lịch dân tộc thì gọi là ngày bảy tháng một âm lịch, Đàn Hạo Thanh cùng Tiểu Đạc Đầu mượn kiệu của Mạnh công tử tiến đến Lâm Ẩn Tự.

Cỗ kiệu dừng lại dưới chân Kì Tú Phong. Kia ngọn núi cao nhất nổi trội như thiên ngoại phi thiên. Thiên vương điện, Đại Hùng bảo điện, Dược sư điện cùng Vân Lâm mật thất khí thế vô cùng nguy nga, trọng diêm phi sừng, không hổ với cái tên tiên linh sở ẩn.

Trời vào xuân cũng đã được bảy ngày, ánh nắng cũng tươi sáng hẳn, không khí cũng thập phần trong lành. Đường lên núi đầy ắp khách hành hương cùng các tín đồ Phật giáo nối liền không dứt. Tất cả họ đều thừa dịp đầu năm mà đến đây dâng một nén nhang. Da mặt Đàn Hạo Thanh hơi hơi run rẩy: hắn tới nơi này là vì chi linh thảo chứ không phải có thiện tâm lễ phật. Chính là, nhìn xem hàng dài này thì đến khi nào mới đến phiên bọn họ đặt chân vào cửa chùa đây?

Vì thương thế hắn chưa lành, lại mang theo Tiểu Xuân nên cũng không dám quá mức rêu rao. Nơi này nhiều người như vậy, vạn nhất bị người ta nhận ra thân phận bối tử Kim quốc, mọi chuyện e khó có thể giải quyết.

Trong khi Đàn Hạo Thanh nhíu mày phiền não thì Tiểu Xuân lại vô tự lự mà cùng đại thẩm trước mắt tán gẫu vui vẻ. Nhiều người đến lễ, thỉnh thoảng có một nhóm tiểu hòa thượng đi đến, còn Tiểu Xuân thì ai gặp cũng liền thích, cho nên rất nhanh bắt chuyện với người khác.

Đàn Hạo Thanh chú ý đến bước chân của tiểu hòa thượng. Người này nội lực thô thiển, ắt hẳn là đệ tử nhập môn của Lâm Ẩn Tự. Hắn đành phải chặn mồm Tiểu Xuân lại trước khi tiểu tử ngốc tiết lộ thân phận của cả hai.

Bỗng nhiên, tiểu hòa thượng quay đầu, ánh mắt sáng quắc thê thị hắn. Sau một lúc lâu, hắn nói “Thí chủ, ta thấy quần áo của huynh đệ các ngươi sạch đẹp quý giá, giọng điệu không hề tầm thường, nếu ta không lầm thì. . . . . .”

Đàn Hạo Thanh tâm trung căng thẳng, thầm mong rằng kẻ kia đừng đoán ra thân phận của hắn, hoặc là đoán được hắn là người có võ công.

“Bạc các ngươi mang trên người nhất định không ít a!” Tiểu hòa thượng cười nịnh nọt.

Đàn Hạo Thanh một chút nữa là nghẹn chết.

“Ngươi xem, người ta xếp hàng dài như vậy, thành thành thật thật chờ đợi, không biết khi nào mới đến phiên hai người. Chi bằng để tiểu tăng giúp cho, được không?” Nháo nửa ngày, mấy tiểu hòa thượng mới nói ra mục đích chính của mình.

“Phía sau núi còn có một con đường nhỏ, ngoại trừ ta còn có một số huynh đệ canh gác. Từ nơi đó đi lên có thể trực tiếp đến Thiên vương điện dâng hương, nếu có duyên còn có thể diện kiến phương trượng của chúng ta a!” Tiểu hòa thượng cười hì hì nói “Cũng không nhiều nhặng gì, chỉ cần năm lượng bạc, ta có thể thành toàn cho hai người.”

Đàn Hạo Thanh sờ sờ túi tiền, mặt đen một nửa. Năm lượng bạc bình thường làm gì có thể khiến hắn đặt vào mắt? Chính là. . . . . . những việc đó trước nay đều do Cầm Kỳ Thi Họa phụ trách a. . . . . .

Tiểu Xuân mặt không biến sắc, móc ra một thỏi bạc “Hì hì, bạc ta có, vậy tiểu sư phụ mau giúp chúng ta.”

Đi theo tiểu hòa thượng ra sau núi, Đàn Hạo Thanh nhịn không được mà nhìn Tiểu Xuân chằm chằm. Trên dưới trái phải, vẫn là bộ dạng ngây thơ, phi thường đáng yêu, cũng phi thường. . . . . . mơ hồ, cùng lúc ban đầu căn bản không có sai biệt gì. Lý Tư Nam nói trí lực hắn đang dần khôi phục, nhưng có thể tiến nhanh thần tốc thế này sao?

Lên núi, hai người không nói lời nào, sau khi dâng hương qua loa thì đi chung quanh tìm kiếm. Thiên vương điện thờ phụng phật Di Lặc, sau lưng là Di Đà Bồ Tát, phía nam có Tăng Trưởng thiên vương, phương đông có Trì Quốc thiên vương, phương bắc có Đa Văn thiên vương và phương tây có Quảng Mục thiên vương. Trong tay Tứ Đại Thiên Vương đều cầm các pháp khí khác nhau, tượng trưng cho mưa thuận gió hòa.

Bỗng nhiên một tăng sư áo tráng đi vào viện, nói “Tới nói vô nan, duy ngại lựa chọn, nhưng mạc tăng yêu, sáng chói hiểu được.” *

Bấy giờ Đàn Hạo Thanh mới chú ý đến nhà sư này. Hắn diện mạo tuấn tú, ánh mắt đầy khí chất cùng vẻ cao thâm khó hiểu.

Đàn Hạo Thanh tâm nghĩ muốn: Lâm Ẩn Tự Tuệ Thâm phương trượng cùng bang chủ Cái Bang Hồng Đào đều là những kẻ nổi danh nhất nhì võ lâm, sao có thể là một hòa thượng trẻ tuổi như vậy?

Hắn không dám chậm trễ mà nhanh chắp tay vi lễ “Đại sư, xin thất lễ!”

Tuệ Thâm phớt lờ hắn, nhích người tránh sang một bên. Đàn Hạo Thanh sửng sốt, còn chưa biết nên làm thế nào thì đã thấy Tiểu Xuân cầm thanh ngọc trâm đuổi theo.

Đàn Hạo Thanh có điều bất an trong lòng. Lý Tử Nam kia lai lịch không rõ, hắn nói hắn cùng Tuệ Thâm có chút hiểu lầm, mà theo cách nói thông thường trên giang hồ thì đây chắc chắn là thâm cừu đại hận. Bởi vậy hắn không nghĩ sẽ sử dụng đến loại tín vật này. Bất quá sáng nay Tiểu Xuân lại mò mẫm ngực áo hắn và lấy mang theo. Hắn cứ đinh ninh cho rằng tiểu ngốc tử chỉ cầm chơi một chút chứ không ngờ lại xảy ra loại sự tình này.

Tiểu Xuân cầm cây trâm quơ quơ trước mặt Tuệ Thâm, quả nhiên gương mặt thâm trầm bí hiểm của đại sư ngay lập tức biến chuyển “Tiểu thí chủ, ngươi đến đây vì chuyện gì?”

Đàn Hạo Thanh mừng rỡ, đang muốn dùng lời lẽ uyển chuyển để cầu xin chi linh thảo thì Tiểu Xuân đã nhanh miệng mà thành thật nói “Ta hiện đang trúng độc nên rất cần chi linh thảo. Ngươi rộng lượng hãy mang cho ta đi.”

Tuệ Thâm nói “Thân mang độc là do trời cao phán tội. Tiểu thí chủ, ngươi nếu muốn chi linh thảo thì trước tiên phải sám hối tội lỗi.”

Tiểu Xuân nháy mắt mấy cái “Vậy sư phụ thay ta nhận tội đi.”

Tuệ Thâm nói “Ngươi đem tội đến, ta thay ngươi sám hối.”

Tiểu Xuân nói “Ta tìm nửa ngày, lại tìm không thấy tội của mình.”

Tuệ Thâm rốt cục động dung “Hảo! Tiểu thí chủ trời sinh tuệ căn, quả nhiên đã khám phá được thiên cơ. Ta đã thay ngươi sám hối xong rồi! Ngươi đi theo ta, ta lấy chi linh thảo cho ngươi.”

Đàn Hạo Thanh ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại mà xám mặt. Hắn nghĩ thầm rằng: khó trách Tống nhân có câu thiên cơ không thể tiết lộ, nghe qua cứ như hai kẻ ngốc đang nói chuyện, người ngoài chẳng thể nào hiểu rõ được.

Hắn đang muốn đi theo thì Tuệ Thâm quay đầu lại nói “Thí chủ, ngươi nên chờ bên ngoài.”

Đàn Hạo Thanh sửng sốt, nghĩ đến chất độc trên người Tiểu Xuân, ý nghĩ vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, như thế nào có thể yên tâm để hắn đi một mình? Lúc này Tiểu Xuân quay đầu, nháy mắt với hắn, lúm đồng tiền như hoa. Hắn trong lòng mềm nhũn, dừng lại bước chân, nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen láy của Tiểu Xuân “Ta sẽ chở ở đây cho đến khi ngươi trở ra.”

Tuệ Thâm nhìn ra không khí giữa hai người họ nên mỉm cười “Khổ đế vân gì? Vị hữu tình sinh cập sinh sở y chỗ. Tức hữu tình thế gian khí thế gian. Như thế nếu có chút tình thế gian nếu khí thế gian. Nghiệp phiền não lực sở sinh cố.”** Sau đó rảo bước vào trong.

Đây là một đoạn trong 《 đại thừa a bì đạt ma tạp tập luận quyển》, Đàn Hạo Thanh tuy rằng văn võ song toàn, nghe được cũng không tài nào hiểu nỗi. Tiểu Xuân vẻ mặt vẫn ngây ngô cười mà đi theo Tuệ Thâm. Khó trách người ta nói người ngu và kẻ đại trí tuệ cùng lắm chỉ cách nhau một sợi chỉ.

Lư hương giữa điện, khói nhẹ lượn lờ, tượng phận Di Lặc làm bằng gỗ được sơn phết cẩn thận, tướng mạo từ bị, khóe môi là một nụ cười. Tư thế giống như phong thái nhìn xuống thế sự nhân gian.

Đàn Hạo Thanh nghe thấy mùi vị không quen nên cất bước trở ra. Kia tiểu hòa thượng đã dẫn họ đến đây đang đứng cười hì hì “Ta nghe các ngươi cùng phương trượng nói chuyện, Tiểu Xuân đệ đệ thật sự là tâm tuệ tính linh, có thể được phương trượng khen ngợi. Thật là hiếm có a!”

Đàn Hạo Thành hơi hơi nhíu mày, nghĩ thầm rằng Tiểu Xuân dù đi đến đâu cũng khiến người ta có cảm giác gần gũi, ngay cả tiểu hòa thượng mới gặp cũng một Tiểu Xuân, hai Tiểu Xuân. Bất quá, trí óc tiểu ngốc tử vừa mới phục hồi mà tiểu hòa thượng kia đã tấm tắc ngợi khen. Mặc kệ có phải hay không hắn đang nịnh hót, tâm tình của Đàn bối tử cũng hảo hảo sung sướng. Hắn cười nói “Tiểu sư phụ, chẳng hay có việc gì?”

Hai mắt tiểu hòa thượng tỏa sáng, lấy ra sổ quyên tiền “Là như vầy, công tử, nếu ngươi nguyện ý quyên một trăm lượng bạc, ta có thể ghi lại đại danh của công tử mà tích cho ngươi một chút công đức, tương lai có thể đi đến cõi niết bàn, kiếp sau. . . . . .”

Hắn cứ thao thao bất tuyệt, Đàn Hạo Thanh càng nghe càng khó chịu. Thứ nhất, hắn không mang theo tiền. Thứ hai, tên của hắn ở Nam Tống là đại kị, chỉ có kẻ ngu mới tự nạp mình vào miệng cọp thôi.

Bỗng nhiên một giọng nói như chuông đồng từ xa truyền lại “Ai, thanh danh trăm năm của Lâm Ẩn Tự đều bị các ngươi làm cho bại hoại cả rồi. Hắc, muốn hay không hướng ta nói chuyện một chút.”

Đàn Hạo Thanh nghe thấy thú vị, khóe môi nhếch lên, quay đầu lại nhìn thì bắt gặp một lão khất cái, tay cầm một cây trúc, hành động cẩn trọng, bí ẩn như mang trên mình tuyệt đại võ công. Nụ cười của hắn chợt đông cứng, trong lòng trào lên dự cảm xấu.

Lão khất cái nhìn hắn, sửng người một lúc rồi bỗng nhiên kêu lên “Ngươi, ngươi là Tuyết Y Hầu Đàn Hạo Thanh?”

Nguyên lai lão khất cái này chính là bang chủ Cái Bang Hồng Đào. Chính là Đàn Hạo Thanh nam hạ không lâu, sau cùng Lưu Thế Nghĩa quyết một trận sống mái, vì quá gấp gáp nên vẫn chưa tường tận hết các nhân sĩ võ lâm. Ngày ấy ở Lạc Mai sơn trang, quần hùng lên đến trăm ngàn người, làm sao hắn có thể nhìn rõ được? Không ngờ Hồng Đào vẫn nhớ rất rõ diện mạo hắn, mặc dù chỉ là thoáng nhìn qua.

Đàn Hạo Thanh cảm thấy không ổn, hắn tuy rằng không biết Hồng Đào, nhưng đối với chuyện võ lâm của Giang Nam thì lại có một chút hiểu biết. Nên khi nghe Hồng Đào kêu lên sáu chữ ‘Tuyết Y Hầu Đàn Hạo Thanh’, hắn cũng đã nhận ra lại lịch của đối phương.

Hồng Đào quát “Kim cẩu, ngươi đả thương Lưu trang chủ, hôm nay lại muốn đến gây phiền toái cho Tuệ Thâm đại sư sao? Đỡ một chiêu của ta đi!” Hắn vừa nói, tay đã vung đả cẩu bổng đánh xuống.

Đàn Hạo Thanh không còn đường lui nên đành rút kiếm ngăn cản. Cũng may nội thương ngoại thương mấy ngày nay đã bình phục không ít, tuy hiện nay nội lực chẳng còn là bao nhưng dựa vào kiếm pháp tinh diệu, hắn tin rằng mình có thể ứng phó tốt chuyện này.

Đúng lúc này, Tiểu Xuân vô tư từ trong chạy ra, nhìn thấy cả hai đang động thủ bèn thét lớn “Tên khất cái thối tha! Ngươi dám đánh ca ca ta!” Không nghĩ ngợi nhiều, hắn liều mình xông lên.

Tuệ Thâm phất tay áo ngăn lại, sau đó hướng Hồng Đào vi lễ nói “Hồng bang chủ, nơi này là sơn môn tịnh địa, có thể nể mặt ta mà giơ cao đánh khẽ hay không?”

Hồng Đào sửng sốt “Tuệ Thâm hòa thượng, lão khất cái ta ở trước mặt võ lâm đồng đạo cho ngươi trợ quyền. Nay ngươi không giúp còn đứng ngoài khuyên ngăn. Đây là đạo lý gì?”

“Tiểu thí chủ này chính là công tử của Lưu trang chủ, ngày ấy chúng ta đều đã gặp qua, Hồng bang chủ chẳng lẽ không có chút ấn tượng nào? Đàn công tử hôm nay tới là vì muốn giải độc cho hắn, không hề có ác ý, hơn nữa đây là chốn thanh tịnh, sao có thể động can qua?”

Hồng Đào nghe vậy, thế công lược hoãn, quay đầu nhìn Tiểu Xuân. Đàn Hạo Thanh khó khăn thở dài nhẹ nhõm. Thương thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nội lực lại mất hơn phân nửa, nếu đấu trận này ắt cũng phải đổ mồ hôi đầm đìa. Mà…đó là điều tối kị nhất trong đời của hắn.

Tiểu Xuân cầm trong tay chi linh thảo, lo lắng muốn chạy đến. Tuệ Thâm sợ hắn xông lên sẽ bị thương nên liền che chắn trước mặt, ngăn cản bước chân.

Hai mắt Hồng Đào đột nhiên đỏ ngầu “Hắc hắc, khá lắm Lưu Thế Nghĩa! Lừa đời lấy tiếng! Tiểu tạp chủng này rõ ràng là . . . . . rõ ràng là . . . . .” Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiểu Đạc Đầu ở Lạc Mai sơn trang thì đã cảm thấy quen thuộc, nhưng bởi vì lúc đó bộ dạng tiểu tử này rối bù nên rất khó để khẳng định. Hiện tại, Tiểu Xuân một thân xiêm y sạch sẽ, phong thần tuyển tú, gương mặt tươi cười kia chẳng phải là càng giống xá nữ cung chủ trước kia hay sao?

Sư huynh của Hồng Đào năm đó chết trên tay nàng, có thể nói là thù sâu như biển, vốn nghĩ là mọi chuyện đã chấm dứt khi hắn tận mắt nhìn thấy nàng nuốt hạc đỉnh hồng trước mặt nhân sĩ võ lâm. Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt của Tiểu Xuân, huyết thống ràng buộc, ai có thể phủ nhận được? Hồng Đào ngay lập tức biết được tiểu xảo của Lưu Thế Nghĩa ngày xưa.

Hắn tức sùi bọt mép, điên cuồng hét lên. Đàn Hạo Thanh cũng đoán biết hắn nói cái gì, chính là chuyện bí mật kia không những phá hủy thanh danh của Lưu Thế Nghĩa mà còn có hại đến tánh mạng Tiểu Xuân cho nên, vô luận thế nào hắn cũng không thể để Hồng Đạo nói ra sự thật.

Đàn Hạo Thanh trong lòng vô cùng lo lắng, bất giác triển khai chiêu thức, như tia chớp đánh tới khiến cho Hồng Đào nói không nên lời.

Hồng Đào hiện tại gặp mặt cừu nhân thì hết sức tức giận, hơn nữa sau vài chiêu thì hắn phát hiện Tuyết Y Hầu vốn không mạnh mẽ như trong lời đồn. Hắn nào biết Đàn Hạo Thanh trước sau bị thương nhiều lần, nội lực toàn thân cũng mất đi hơn phân nửa nên trong lòng thầm mừng. Lưu Thế Nghĩa ngươi lừa đời lấy tiếng, ngay cả tiểu tử miệng còn hôi sữa này cũng đối phó không được, huống chi còn cùng ma nữ sinh hạ đứa nhỏ. Ta hôm nay sẽ giết chết đại ma đầu Kim quốc, sau đó phanh pui chuyện cũ, nổi danh lập vạn. Còn không trở thành tân minh chủ sao?

Hồng Đào nghĩ đến đây thì cao giọng cười dài. Cây đả cẩu bổng trong tay vù vù xé gió khiến cho Đàn Hạo Thanh phải lùi về mấy bước.

Nguyên lai, kẻ kia cùng Tuệ Thâm thực lực ngang nhau nên Đàn Hạo Thanh phải trải qua một phen vất vả. Chính là hiện tại nội lực của hắn chỉ còn lại có bốn thành, lần này e khó tránh khỏi nguy hiểm.

Tiểu Xuân thần tình lo lắng, nhìn Tuệ Thâm nói “Đại sư, tên khất cái thối nát kia đang đánh ca ca ta. Ngươi mau tới ngăn hắn lại nga!”

Tuệ Thâm cúi đầu nói “A di đà phật, Đàn công tử vốn là người Kim, bần tăng không muốn nhúng tay vào trận chiến liên quan đến an nguy dân tộc.”

Tiểu Xuân gấp đến độ muốn tự mình lao ra nhưng Tuệ Thâm cứ ngăn cản hắn mãi. Tiểu Xuân trên người mặc dù có sáu thành nội lực của Đàn Hạo Thanh cùng xá nữ huyền công, nhưng đồng thời lại mang trên người ba loại kịch độc, không thể vội vàng động đến chân khí, thân thủ tự nhiên trì trệ. Vô luận hắn muốn chạy hướng nào, Tuệ Thâm cũng đều có thể đoán biết được.

Tiểu Xuân nóng nảy, bỗng nhiên trạm định nói “Sinh vì sao khổ?”

Tuệ Thâm ngạc nhiên nói “Cái gọi là khổ chính là: sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, oán tăng hội khổ, yêu biệt ly khổ, cầu không được khổ. Bao gồm tất cả ngũ đại uẩn khổ. Nếu muốn giải thoát thì phải vất bỏ ngũ đại uẩn giai này. Tiểu thí chủ, hữu tình giai khổ, vô oan không nghiệt, ngươi hà tất gì phải. . . . . .”

Tiểu Xuân xen ngang chất vấn “Đại sư, ngài thử hỏi đã vượt qua ngũ đại uẩn giai chưa?”

Tuệ Thâm im lặng, thật lâu sau đáp “Chưa từng. Nếu vượt qua được này ngũ đại uẩn giai, tắc tâm đã không ở hồng trần. Mà ta, tâm vẫn còn vương lại. . . . . .”

Tiểu Xuân ngẩng đầu nói “Đại sư còn không thể vượt qua, ta một cái tiểu tử, nào có thể đến được thế giới siêu nhiên, vượt khỏi hồng trần?”

“Tiểu thí chủ quả nhiên trời sinh tuệ căn, tại sao lại tự hãm trong vũng bùn? Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Tất cả những gì ngươi trải qua chỉ đều là ảo ảnh mơ mộng. Nhưng ngươi vì hai chữ tình yêu mà chấp nhất, ngươi. . . . . .”

Tiểu Xuân cười lạnh nói “Sinh vu trần thế, sao thoát được sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, yêu biệt ly, cầu không được? Dù kiếp sau ngươi có hạnh phúc cũng không bằng hai chữ tình yêu của ta hiện tại. Chỉ cần được sống với người mình yêu, chẳng sợ núi đao biển lửa, lòng ta đều đến được cõi niết bàn.”

Tuệ Thâm lắc đầu thở dài, cũng không ngăn cản hắn nữa.

Tiểu Xuân cắn răng, đem chi linh thảo nuốt vào sau đó ngồi xuống. Tuệ Thâm nhớ lại ngày trước, người kia có nói qua này chi linh thảo chỉ cần nuốt vào thì có thể sử dụng dược tính của nó để lưu thông khí huyết, khiến cho kịch độc nghịch lưu, tiêu độc một ít sau có thể dùng ngân châm điều trị tiếp. Nhưng tại sao hắn lại ăn? Kẻ này thiên tính trí tuệ, bề ngoài đần độn nhưng lại rất có ý tứ ‘phẫn trư ăn lão hổ’, chính là hắn lại không có võ công a!

Tiểu Xuân khoanh chân ngồi xuống, dựa vào công hiệu của chi linh thảo, yên lặng vận chuyển sáu thành công lực thái huyền chân khí cùng xá nữ huyền công. Hai môn kì công đều có nét tương đồng, lại là một âm một dương nên có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nguyên nhân thì ra là như thế, chẳng trách lúc hắn cùng Đàn hạo Thanh giao hoan lại có thể dễ dàng chủ động vận công, khiến cho thái huyền chân khí chảy ngược, đồng thời khởi động xá nữ huyền công mà thân mẫu hắn đã truyền cho.

Ra là vậy nên hắn dù mang trên thân ba loại kịch độc mà vẫn chưa chết. Chính là nhờ hai loại thần công này đã duy trì trạng thái cân bằng, khiến cho kịch độc không thể phát tác. Tuy rằng đã ăn chi linh thảo nhưng chân khí một khi vận chuyển sẽ khiến cho sự cân bằng dao động nên hắn cảm thấy trong bụng một trận quặn đau, lục phủ ngũ tạng như bị đốt cháy. Quai hàm hắn run run: Thanh ca ngày đó trúng độc còn có thể một mình đả bại Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn người, ý thức mệt mỏi kiệt quệ, hắn lúc đó cũng có cảm giác như ta hiện tại sao? Chính là Tiểu Xuân vĩnh viễn nhớ rõ, trước khi hắn hôn mê còn cặn kẽ dặn dò mình phải ẩn nấp tốt…

Đàn Hạo Thanh lúc này đang cùng Hồng Đào đọ chiêu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy lời nói của Tiểu Xuân cùng Tuệ Thâm phương trượng. Điều này khiến hắn không khỏi băn khoăn. Này cao tăng và kẻ ngu ngốc thật sự là cùng một người sao?

Đột nhiên, Đàn bối tử thoáng thấy Tiểu Xuân ngồi xuống, trên mặt còn xuất hiện vẻ kiên nghị, cùng bộ dáng mơ hồ của hắn trước đó thật sự rất khác nhau. Hắn trong lòng vừa động, hoài nghi hai mắt mình có phải hay không đã hình thành tật xấu. Đang giao chiến kịch liệt như vậy, sao có thể lơ là nhìn sang chỗ khác chứ? Thật là…

Bỗng nhiên từ con đường nhỏ dưới chân núi vọng đến một tiếng cười dài “Thế nào? Mới mùng bảy tháng giêng, Tuệ Thâm phương trượng đã có nhã hứng cùng người khác so tài rồi sao? Tại hạ tài hèn sức mọn nhưng cũng muốn góp vui một chút.” Đích thị là giọng nói của Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa a.

Thanh âm vừa cất lên thì Lưu Thế Nghĩa đã đến gần hơn được mười trượng. Lúc này, hắn mới có thể nhìn rõ người đang đánh nhau không phải là Tuệ Thâm phương trượng nên giật mình hoảng hốt “Lão khất cái…? …Tuyết Y Hầu?”

Đàn Hạo Thanh và Hồng Đào vừa trong thấy hắn thì trong lòng đều cả kinh. Cái đáng sợ chính là theo sau hắn còn có các bang các phái, cơ hồ các nhân sĩ có uy tín ở Giang Nam đều tề tựu đông đủ hôm nay. Bao gồm Hoàng Sơn kiếm phái Mạnh Tuyết Quyên, đại đệ tử của Lưu Thế Nghĩa – Lâm Tông Khả và một thanh niên xa lạ mà Hồng Đào không biết tên nhưng Đàn Hạo Thanh thì hoàn toàn tỏ rõ. Kẻ đó không ai khác, chính là đường đệ của hắn – Đàn Huyền Vọng.

Tuệ Thâm nhìn thấy nhiều người xuất hiện nên cũng một trận cả kinh, hắn lắp bắp nói “Thương thế của Lưu trang chủ đã lành rồi sao? Như thế nào lại rỗi rảnh đến nơi này?”

Lưu Thế Nghĩa trừng mắt Đàn Hạo Thanh, nhìn ra kế hoãn binh của hắn nên cảm thấy có chút kì quái. Hắn thanh khụ một tiếng, nói “Tuệ Thâm phương trượng, ta hôm nay có việc mới tìm đến đây. Chẳng là võ lâm minh chủ của Bắc Ngũ tỉnh đến nên ta muốn đưa hắn đến gặp ngươi.”

Tuệ Thâm quét mắt nhìn những người vừa đến, sau đó phát hiện ra một thanh niên xa lạ đứng gần Đàn Huyền Vọng “Không biết vị ấy. . . . . .”

Vị thanh niên xa lạ kia thấy vậy bèn tiến lên, chắp tay nói “Tại hạ Tạ Khiếu Phong, là minh chủ của Bắc Ngũ tỉnh, hôm nay đến đây là muốn cùng Nam Tống chống lại sự xâm lược của người Kim.”

Nghĩ nghĩ, hắn lại chỉ vào Đàn Huyền Vọng giới thiệu “Đây là Đàm công tử, hảo huynh đệ của ta. Hắn từ phương bắc đến đây, cũng là một nghĩa sĩ kháng Kim.”

Đàn Hạo Thanh cảm thấy vô cùng bất ngờ, tuy đang chiến đấu không thể quan sát rõ biểu tình của Tạ Khiếu Phong, nhưng mà Đàn Huyền Vọng rõ ràng là thế tử của Kim quốc, hiện tại như thế nào lại biến thành nghĩa sĩ kháng Kim. Theo tình hình này, hắn có hai luồng suy đoán: thứ nhất, Tạ Khiếu Phong đang bị Đàn Huyền Vọng lừa gạt. Thứ hai, bản thân hắn chính là kẻ lừa đảo.

Nhưng mà tình hình nguy cấp, bất luận Tạ Khiếu Phong là ai, chỉ cần đám người của Lưu Thế Nghĩa thôi thì hắn cũng đã chịu không nổi rồi. Chẳng lẽ mạng của ta đến hôm nay là tuyệt sao? Liếc mắt nhìn sang Tiểu Xuân, thấy tiểu tử gương mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, đây còn không phải là tình trạng kịch độc công tâm a?

Đàn Hạo Thanh tâm trung đau xót. Nếu hôm nay hắn chết tại đây thì sẽ không còn ai viết ra khẩu quyết của Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng, Lý Tư Nam e rằng sẽ không giải độc giùm Tiểu Xuân, sớm muộn gì tiểu ngốc tử cũng đi theo hắn thôi. Nghĩ đến đây, ruột gan hắn như đứt ra từng khúc, thà rằng chính mình bỏ mạng hắn cũng không muốn Tiểu Xuân phải gặp nguy nan. Hăn tĩnh tâm, trường kiếm trong tay đột nhiên chậm lại, sau đó theo tiếng gió, mang theo hơi lạnh thấu xương, đem tất cả bốn phần công lực còn sót lại tung ra. Trong thời điểm trọng thương chưa lành mà phải sử dụng đến biện pháp này thì chẳng khác nào là tự sát cả.

Hồng Đào cảm giác được kiếm quang của đối phương đang vồ vập, áp lực càng lúc càng lớn. Hơi thở của hắn trở nên đứt quãng, không thể nói được thành lời.

Nguyên lai Đàn Hạo Thanh lúc này đang liều mạng giết chết kẻ kia để hắn không thể thốt ra nửa lời phanh phui chuyện cũ.

Dù sao, Hồng Đào vẫn là bang chủ Cái Bang, ở trong giang hồ cũng có chút địa vị. Nếu hắn nói ra sự thật thì thanh danh của Lưu Thế Nghĩa sẽ tiêu tan ngay tức khắc, há còn chỗ dung thân. Mà nếu Đàn bối tử hắn chết đi, Tiểu Xuân chỉ có thể dựa sự bảo hộ của cha mình. Nếu Lưu Thế Nghĩa thân bại danh liệt thì Tiểu Xuân sẽ phải làm sao? Nên hắn, ngay tại đây, phải bịt chặt miệng của Hồng Đào mãi mãi.

Về phần những người khác, hơn phân nữa đều là tuổi trẻ lực đại, chưa từng diện kiến dung mạo nữ cung chủ khi xưa cho nên dù có gặp Tiểu Xuân, cũng không thể ngờ đến mối quan hệ mẫu tử giữa hai người họ. Tuệ Thâm tuy địa vị ngang ngửa Hồng Đào nhưng tuổi vẫn còn trẻ. Đàn Huyền Vọng tuy nắm rõ sự tình nhưng thời gian lưu lạc giang hồ ít, lời nói cũng không có bao nhiêu phân lượng.

Lưu Thế Nghĩa quan sát nãy giờ mới phát hiện Đàn Hạo Thanh đã muốn sử dụng toàn lực, nhưng so với trận chiến ở Lạc Mai sơn điên trước ki lại thấp đi mấy phần. Trong lòng bất giác nổi lên nghi hoặc: người này tuổi còn sung mãn, chẳng lẽ mức độ khôi phục lại kém hơn người đã cao tuổi như mình? Vì là người đam mê võ học nên Lưu trang chủ cứ mãi đắm chìm trong các chiêu thức, nhất thời không nhìn thấy hài tử của mình, lúc này đang ngồi khoanh chân bên cạnh Tuệ Thâm phương trượng.

Đàn Hạo Thanh tuy chỉ còn bốn thành công lực nhưng vẫn khiến cho Hồng Đào rơi vào thế khó khăn, gian nan chống đỡ. Đúng lúc này, Đàn Huyền Vọng bỗng nhiên kêu lên “Hồng bang chủ, cẩn thận nhiếp hồn ma nhãn của hắn.”

Hồng Đào sửng sốt, mắt vừa nâng lên đã bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, ba quang lưu chuyển, khiến người ta nhịn không được mà trầm luân trong đó. Dù Hồng Đào tính tình cương ngạnh gian ngoa nhưng trong lòng cũng một phen hoảng hốt. Vừa khi hoàn hồn, hắn đã phát hiện tim mình bị kiếm kia một nhát xuyên qua.

Hồng Đào nổi giận gầm lên một tiếng, liều mạng dùng đả cẩu bổng đánh một cái thật mạnh vào chân trái đối phương. Đàn Hạo Thanh trúng đòn nên lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Sự việc xảy ra trong chớp mắt, đến khi đám người của Lưu Thế Nghĩa xông vào thì đã quá muộn. Hồng Đào cúi đầu, nhìn đến những dòng máu đỏ tươi đang từ tim mình phun ra, cổ họng khanh khách cười vang mấy tiếng. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn sang Tiểu Xuân, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc, chưa nói được đã trút hơi thở cuối rồi lăn đùng ra đất.

Lưu Thế Nghĩa dõi theo ánh mắt của hắn thì nhìn thấy Tiểu Xuân. Ngẩn ra một hồi mới phát hiện ra thiếu niên ăn vận sạch sẽ kia chính là đứa con ngu ngốc của mình. Hắn mừng quýnh, kêu to “Tiểu ngốc tử, ngươi vẫn chưa chết à?”

Tiểu Xuân đang vận khí, ba loại độc tố đang dày vò khiến cho mặt hắn lúc tái nhợt lúc hồng hào, đau đến chết đi sống lại, căn bản không thể nghe thấy giọng nói của cha mình. Tuệ Thâm phương trượng thấy vậy nên đỡ lời giùm “Lưu trang chủ, lệnh lang thân trung kịch độc, chỉ sợ. . . . . .”

Lưu Thế Nghĩa không đợi người kia nói hết câu liền nhảy đến bên cạnh hài tử, một chưởng đánh vào hậu tâm. Chân khí vừa truyền, hắn đã cảm nhận được xá nữ huyền công trong người tiểu ngốc tử đang chống lại mình. Tuy rằng hắn không biết trong người Tiểu Xuân có thái huyền chân khí cùng kịch độc vô danh nhưng độc tố mà xá nữ cung chủ để lại cho hài tử mình thì hết sức rõ ràng. Lòng hắn hiện nóng như lửa đốt. Hắn đối thê tử tình thâm ý trọng, bởi vì thê tử chết nên giận cá chém thớt, bấy lâu nay mới tỏ ra hời hợt. Nhưng, tiểu tử này và hắn dù sao cũng có tình thâm cốt nhục, nói hắn làm lơ như thế nào được? Vì vậy, Lưu Thế Nghĩa không nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức ngồi xuống, sau đó sử dụng nội công thâm hậu giúp hài tử mình khu độc.

Trong khi đó, Đàn Hạo Thanh liều mạng giết chết Hồng Đào, trụ kiếm giữ thăng bằng, dùng mắt thê thị tất cả võ lâm quần hùng. Hắn bị thương nặng, đứng cũng không xong. Nhân sĩ võ lâm tuy hận hắn thấu xương, nhưng vì ngại ngùng tự cao, không muốn động thủ với người mang thương bệnh nên nhất thời không biết làm gì.

————–

Chú thích

(*) (**) Hai câu này ta chịu, không tài nào hiểu được a.