Đạo

Quyển 4 - Chương 115: Mộ viên

Trong đình viện Cơ gia, cảnh vật thực thanh tịnh. Sân đá nhỏ với những khóm trúc đong đưa, gió nhẹ cọ lá trúc vang lên từng tiếng sào sạt.

Dưới khóm trúc có một bồ đoàn, Tiêu Thần tĩnh tọa tại đó, sắc mặt hờ hững, tâm đạm như nước.

Lát sau, từ ngoài viện xuất hiện một tu sĩ Cơ gia, kính cẩn cất giọng:

- Tiêu Thần tiền bối, vãn bối vâng mệnh gia chủ đến đây đưa tiền bối đến phía mộ viên, kính xin tiền bối hiện thân.

Tiêu Thần mở mắt, đôi mắt ôn hòa, lãnh tĩnh, nhưng lúc này cũng tràn ngập niềm tin kiên định. Ngoài cửa, một tu sĩ Nguyên Anh Cơ gia kính cẩn đứng đợi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần lộ ra vẻ kính sợ . Ngày đó, tại chủ điện Cơ gia, Tiêu Thần dọa lui Đại trưởng lão Mục gia Mục Động Huyền, Bắc Mang Tông Bách Quỷ Đạo nhân, hai vị nhân giới đại năng, lúc trước tại ngoại thành Cấm Thiên triệu hoán Tôn Giả thần thông đánh giết Bắc Mang Tông Ô Cốt Đạo Nhân, … Sự tích như vậy đã lan truyền trong nội bộ Cơ gia , khiến cho Cơ gia tu sĩ hiện tại đối mặt với Tiêu Thần thì tất cả đều cực kỳ câu nệ, không dám càn rỡ chút nào.

Hôm nay mộ viên mở ra, Tiêu Thần muốn vào đó luyện hóa huyết mạch mầm mống, tin tức này lại càng khiến tu sĩ cơ gia trong lòng sóng gió ngập trời. Dù sao từ trước tới nay tu sĩ ngoại tộc không có người nào hoàn thành việc này, tất cả đều ngã xuống. Mặc dù Tiêu Thần biểu hiện ra thần thông thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ, nhưng xem trọng hắn vẫn không có nhiều. Trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt những tu sĩ Cơ gia này cũng không dám toát ra một chút dị sắc, để tránh chọc giận Tiêu Thần.

Hai người đi về phía trước, Cơ gia tu sĩ dẫn đường. Những tu sĩ gặp mặt tất cả đều cẩn thận nhường đường hành lễ, sắc mặt kính sợ, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra vẻ quái dị.

Mộ viên!

Đây vốn là trọng địa của Cơ gia, chỉ những tộc nhân tu sĩ huyết mạch tinh thuần mới được an nghỉ nơi đây. Không phải là gia tộc thượng tầng quyết định mở thì quyết không cho phép bất cứ tộc nhân đến gần, nếu không một khi phát hiện tất nhiên sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.

Tiêu Thần đi tới Mộ Viên, tu sĩ Cơ gia dẫn đường kính cẩn thi lễ, lui ra trước thoáng ngập ngừng:

- Mặc dù chúng ta đối với việc Tịnh Nguyệt sư tỷ phải gả đi trong lòng cực kỳ khó tiếp nhận, nhưng Tiêu Thần tiền bối có thể vì sư tỷ không để ý sinh tử tiến vào Mộ Viên cũng khiến vãn bối muôn phần kính nể người. Sau này bất luận như thế nào ta cũng hy vọng tiền bối có thể bình yên thoát thân, cùng sư tỷ kết duyên Tần Tấn.

Nói xong Cơ gia tu sĩ này kính cẩn thi lễ lui ra.

Tiêu Thần hơi ngạc nhiên, sau liền gật đầu, trong mắt tràn ngập kiên định.

Quét mắt sang liền thấy quanh Mộ Viên lúc này tụ tập không ít tu sĩ Cơ gia. Ánh mắt tất cả đều quét đến, mơ hồ hỗn loạn pha lẫn phức tạp, hâm mộ, ghen tị, kính nể, trào phúng, … tất cả đều có. Dù vậy vẫn không thể nhiễu loạn tâm tình Tiêu Thần. Tâm tình của hắn lúc này chỉ như một kẻ qua đường xem náo nhiệt, tâm tĩnh như nước, cũng không so đo hơn thua.

Cơ Thiện đứng ở phía sau Cơ Nhược Hải , nhìn về phía Tiêu Thần, anh mắt lộ vẻ kính nể xen lẫn tiếc hận.

Cơ Nhược Hải có chút do dự, trầm giọng nói:

- Tiêu Thần đạo hữu, dựa theo quy định tiến vào Mộ Viên, trước lão phu còn muốn hỏi một phen, lòng đạo hữu đã quyết rõ ràng? Cần biết là bây giờ đổi ý còn kịp, tiến vào Mộ Viên thì sinh tử do trời, đến lúc đó đã không còn kịp rồi.

Tiêu Thần gật đầu, thản nhiên nói:

- Đại trưởng lão không cần nhiều lời, tâm niệm Tiêu Thần đã định, tuyệt đối không có một chút thay đổi, kính mong mở ra Mộ Viên, chớ để trì hoãn thời gian.

Cơ Nhược Hải nhìn Tiêu Thần một cái thật sâu, trong mắt tràn đầy vui mừng,

- Lão phu năm đó đã sai lầm trong hôn thân của mẫu thân Tịch Nguyệt, hại nàng buồn bực mà chết, đúng là nhân sinh đáng tiếc. Nhưng lần này ta tin tưởng Tịch Nguyệt không có tìm nhầm người, Tiêu Thần tiểu tử chớ để Tịch Nguyệt thất vọng.

Nói xong, lão quỷ này cũng không nhiều lời nữa. Lão tiến lên một bước giơ tay tung một vật, chính là một đoạn Thúy Trúc mầu xanh. Đồng thời trong tay đánh ra vô số pháp quyết trong nháy mắt, cùng với Thúy Trúc tiến vào trong vòng hư không trước mặt. Theo Thúy Trúc cùng pháp quyết dung nhập, lúc này hư không nhất thời xuất hiện đạo đạo sóng gợn, không gian chấn động, cuối cùng một khe hở vừa đủ cho một người ra vào xuất hiện.

- Tiêu Thần đạo hữu, mời tiến vào Mộ Viên, nếu hoàn thành luyện hóa huyết mạch, ngươi tự nhiên sẽ được tự động truyền tống rời khỏi, hết thảy mọi chuyện hãy cẩn thận!

Tiêu Thần nghe vậy khẽ gật đầu, ôm quyền thi lễ, lập tức cất bước đi trước. Xung quanh, vô số tu sĩ Cơ gia nhìn theo bước chân Tiêu Thần, cho tới khi bóng hắn biến mất phía sau cánh cửa không còn thấy được nữa.

………..

Sắc trời mông lung mịt mờ, một mảnh hoang vu vắng lặng không tiếng động.

Đột nhiên không gian nơi này phát ra mấy gợn sóng tại phương hướng cảnh cửa giữa hư không ngưng tụ một đạo thân ảnh cao ngất. Sau khi cửa môn hộ kia rung lên liền tan biến không thấy. Người đến có đôi mắt đen nhánh ôn nhuận, thần quang nội liễm, giờ phút này ánh mắt quét ngang quanh thân, lộ ra tâm ý cẩn thận.

Tu sĩ này chính là Tiêu Thần.

- Mộ Viên Cơ gia, nơi này nguy hiểm vô cùng, ta cần phải cẩn thận, để ngừa xuất hiện sai lầm.

Sắc mặt Tiêu Thần nghiêm nghị, trong lòng âm thầm cảnh giác, hắn có thể bình yên đi tới hôm nay, tâm tình cẩn thận đã dung nhập in vào sâu đậm. Đứng ở chỗ cũ thoáng trầm ngâm, ánh mắt Tiêu Thần lóe ra, lập tức chọn một hướng, bên ngoài cơ thể lóe lên độn quang hóa thành một đạo lưu ảnh gào thét tiến về phía trước. Mặc dù không toàn lực hành động, nhưng tốc độ Tiêu Thần như trước nhanh đến cực điểm, thanh sắc cầu vòng giống như là bôn lôi không tiếng động tiến lên.

Đột nhiên độn quang thu liễm, Tiêu Thần bỗng nhiên dừng thân ảnh, sắc mặt ngưng trọng hướng phía trước nhìn lại. Chỉ thấy ngoài mấy trăm trượng, hai hình thể hư ảo ,bóng người không có mục đích chậm rãi phiêu đãng, hai mắt vô thần, khuôn mặt chết lặng khô khan, thật giống một loại du hồn. Nhưng mà quỷ dị ở chỗ hai đạo bóng người hư ảo này chỗ trái tim mỗi người có một vòng tròn cỡ trứng chim bồ câu lớn nhỏ nhuộm đỏ huyết châu, phát ra một chút tia máu.

- Nói vậy đây chính là huyết mạch tinh thuần ngưng tụ ra khi tu sĩ còn sống, hư ảnh này là Huyết Hồn.

Vì đề cao tỉ lệ thành công , trong một ngày thời gian chờ đợi, Tiêu Thần tự nhiên từ Cơ gia biết rất nhiều tin bí ẩn liên quan tới Mộ Viên, giờ phút này cũng không giật mình. Thoáng trầm ngâm, Tiêu Thần hướng hai Huyết Hồn bước đi, sắc mặt bình tĩnh không hề dị sắc. Dù sao trong cơ thể hai Huyết Hồn phát ra hơi thở đều xem như đạt tới Nguyên Anh, đối với hắn không hề có chút uy hiếp nào.

Hai con Huyết Hồn xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Thần nhất thời trong miệng quỷ dị phát ra tiếng gầm thét, đôi mắt vô thần bên trong hiện ra vẻ dữ tợn tàn nhẫn, giờ phút này điên cuồng hướng phía trước đánh tới.

Tiêu Thần nhíu mày, Huyết Hồn này mức độ hung sát có chút vượt qua sức tưởng tượng của hắn, đúng là cùng với Huyền Sát Thú không sai biệt nhiều, mặc dù không có ý thức, nhưng gặp phải tu sĩ thì hung hãn không sợ chết, liều chết không thôi. Hàn quang bên trong đôi mắt đen nhánh chợt lóe, chỉ với hai con Huyết Hồn cấp độ Nguyên Anh thì Tiêu Thần còn không có đặt ở trong mắt. Tay hướng phía trước hư không nắm chặt, không gian trong nháy mắt loạn gẫy vặn vẹo đem hai con Huyết Hồn cuồng bạo cuốn vào trong đó. Tiếng gầm gừ im bặt, không gian gẫy loạn vặn vẹo lực sát thương tuyệt không tầm thường. Cấp độ Nguyên Anh khó có khả năng chịu đựng, hình thể hai Huyết Hồn trong nháy mắt tan vỡ, mà cùng lúc đó một đoàn huyết châu đỏ sẫm nơi trái tim cũng tan biến theo không lưu lại nửa điểm.

Dễ dàng diệt sát hai Huyết Hồn, Tiêu Thần trên mặt chẳng những không có hiện ra một chút vui mừng, mà ngược lại càng thêm cau mày, trong mắt ẩn có ý kinh sợ. Diệt sát hai Huyết Hồn khiến huyết mạch hạt giống tiêu tán, điểm ấy Tiêu Thần cũng không ngoài ý muốn, không cách nào nhận được thừa nhận Huyết Hồn, mạnh mẽ chém giết huyết mạch hạt giống cũng sẽ tự tiêu tán, điểm ấy hắn sớm biết được. Nhưng lúc này làm Tiêu Thần khiếp sợ là từ mộ viên này bất cứ chỗ nào cũng vô phương hấp thụ nửa điểm linh lực tự động bổ sung cho pháp lực hao tổn!