Đạo

Quyển 1 - Chương 94: Uy hiếp!

- Tỏa linh ấn ký, đệ nhất trọng, giải phong!

Thanh âm vừa dức, hắn hung hăng đặt tay trước trán rồi dùng sức miết mạnh, một đạo phù vân màu trắng trong nháy mắt vỡ nát, cùng lúc đó linh lực uy áp trên người hắn điên cuồng phát ra, trong chốc lát đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ!

- A! Trên người Minh Tiêu Thần Chiến có phong ấn một cỗ pháp lực tinh thuần, giờ phút này phóng thích ra, không khác gì tăng thêm một cảnh giới.

- Linh lực uy áp thật mạnh, mặc dù là dựa vào pháp lực cưỡng ép mà tăng lên, nhưng cũng có thể cùng tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đánh một trận.

- Tiêu Thần Lạc Vân Cốc tuy là kỳ tài ngút trời, nhưng lần này sợ rằng cũng phải chịu thiệt thòi lớn, Trúc Cơ trung kỳ cùng Trúc Cơ hậu kỳ giao thủ, hoàn toàn không có một chút phần thắng.

- Nếu ta là hắn liền lập tức nhận thua, nếu không hậu quả thật khó lường.

Tại chỗ ngồi của Liệt Diễm Tông, Minh Tiêu lão tổ thấy Minh Tiêu Thần Chiến giải khai phong ấn, sắc mặt trầm, nhìn về phía Tiêu Thần ánh mắt hiện lên sát khí ngoan độc

- Đáng chết, tiểu bối này thủ đoạn thật lợi hại, bức bách Chiến nhi giải trừ phong ấn!

Phong ấn pháp lực vốn là phối hợp với bí pháp Tỏa Linh pháp quyết, đem pháp lực của một ít tu sĩ tông môn đã tiêu hao hết thọ nguyên phong ấn trong cơ thể để hắn chậm rãi luyện hóa, không những không có bất cứ ẩn họa, ngược lại có thể đề thăng tốc độ tu luyện. Nhưng giờ phút này Minh Tiêu Thần Chiến lại đem phong ấn giải trừ, tuy rằng thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn, nhưng trong cơ thể sẽ có ẩn họa, tương lai trong vòng hai năm tu vi sẽ không thể tiến thêm.

Thiên Cơ Tử giờ phút này sắc mặt cũng không khá hơn, phong hồi lộ chuyển, Tiêu Thần đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng hắn nảy sinh cảm giác bất an.

- Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, người này tuy rằng tu vi không kém, nhưng sau khi Chiến nhi giải trừ phong ấn trong phút chốc cũng đủ để sánh ngang với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đem hắn đánh bại tuyệt không có vấn đề.

Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn về phía Tiêu Thần, nhưng trong lòng lại không chút nắm chắc, càng thêm cảm giác bất an.

Bên phía Lạc Vân Tông, không khí lại càng khẩn trương, Tiêu Thần là hi vọng cuối cùng của bọn hắn, nếu cả Tiêu Thần cũng bại, sợ rằng lần này Lạc Vân Cốc chẳng những thua trận tỉ thí mà còn để mất một gã đệ tử có tiền đồ nhất.

Kể từ đó, uy tín tông môn dĩ nhiên tổn hao lớn, cho dù có hai Kim Đan trấn thủ, cũng sẽ bị Liệt Diễm Tông gắt gao áp chế, khó có thể chuyển mình. Cho nên giờ phút này việc Tiêu Thần cùng Minh Tiêu Thần Chiến tỷ thí đã quan hệ đến sự vinh nhục hưng suy của tông môn!

Trong mắt Tiêu Thần hàn quang chợt lóe, tuy rằng Minh Tiêu Thần Chiến mạnh mẽ giải trừ phong ấn khiến thực lực tăng vọt, nhưng ánh mắt hắn vẫn trầm ổn như củ, không có nửa điểm kích động.

- Minh Tiêu Thần Chiến, hôm nay ngươi hung hăn vên váo nhục mạ Lạc Vân Cốc ta, chưởng môn nhân cùng sư tôn do trở ngại thân phận không thể ra tay giáo huấn ngươi, vậy thì để ta thay mặt giáo huấn ngươi! Hôm nay ngươi đã tổn thương các vị huynh đệ đồng môn Lạc Vân cốc, ta sẽ vì họ đòi lại công đạo!

- Thống khổ mà ngươi gây ra cho các sư huynh đệ, Tiêu Thần ta nhất định sẽ thay mặt họ hoàn trả nguyên vẹn!

- Không biết sống chết, chẳng lẽ ngươi chưa rõ tình hình hiện tại, ngươi nghĩ giờ mình vẫn là đối thủ của ta chắc!

Minh Tiêu Thần Chiến cười lạnh, mái tóc đen không gió mà bay, pháp lực dao động trên người khiến người khác sợ hãi.

Tiêu Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn người này một cái, vươn một tay, ngón trỏ điểm tới!

- Thôn thiên nhất chỉ!

Ngón tay điểm ra, phông vân đột biến!

Luyện khí tầng bảy, Tiêu Thần thi triển đòn này, liền có thể phát huy công kích cường hãn tương đương với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Giờ phút này tu vi đạt tới Luyện Khí kỳ tầng mười sáu, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ sơ trung kỳ, cường độ thần thức lại càng hùng hậu không thua kém tu sĩ hậu kỳ, thực lực tăng vọt, lúc này lần thứ hai thi triển Thôn Thiên Nhất Chỉ, uy lực tự nhiên cực kỳ mạnh mẻ, có thể so được với một kích của tu sĩ Giả Đan kỳ. Hơn nữa Thôn Thiên Nhất Chỉ còn có thể cường hoành hấp thu linh lực ngoại giới nhằm giúp bản thân lớn mạnh, chỉ cần trong phạm vi nguyên thần Tiêu Thần có thể khống chế, liền sẽ không ngừng lớn mạnh.

Linh lực trong nháy mắt ngưng tụ thành một ngón tay hư ảo thật lớn, điên cuồng hấp thụ linh lực bên ngoài, theo đó ngày càng trở nên rõ ràng, thậm chí xuất hiện cả dấu vân tay, linh lực uy áp cũng càng phát ra mạnh mẽ.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Thôn Thiên Nhất Chỉ đi trước, mạnh mẽ thôn tính linh lực, dẫn lên từng tiếng nổ vang dội, khiến đông đảo tu sĩ nhịn không được trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi.

- Tiêu Thần thủ đoạn quả thật mạnh mẽ, thần thông này có thể không ngừng hấp thu linh lực mà lớn mạnh thêm, rất quỷ dị!

Huyền Thanh trong mắt ẩn hiện vẻ khiếp sợ, Tiêu Thần liên tiếp biểu hiện, khiến hắn khó có thể tin nổi.

- Đệ tử thế này tại sao không ở Hắc Sát Môn ta!

Minh Sát lão tổ sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn trên đài, lóe ra âm tình bất định,

- Hai người này đều là kỳ tài ngút trời, cứ tiếp tục phát triển, tương lai chắc chắn có thể ngưng kết Kim Đan, thậm chí có khả năng còn tiến xa hơn, hậu bối như thế lại không phải người của chúng ta, nếu có cơ hội không ngại. . .

Oanh!

Trong sự kinh hãi của chúng nhân, Thôn Thiên Nhất chỉ đã đánh lên kiện lân giáp màu vàng đất bên ngoài cơ thể Minh Tiêu Thần Chiến.

Răng rắc!

Tầng ánh sang màu vàng chắn bên ngoài Lân Giáp chỉ kiên trí trong chốc lát khi thanh sắc đại thủ hạ xuống, tới lúc này liền bị nghiền nát, trên lân giáp liên tục xuất hiện vô số vết rạn nứt, phát ra một tiếng liền rơi trên mặt đất, hiển nhiên đã hoàn toàn hư hao, biến thành phế vật.

- Phốc!

Mất đi tấm chắn phòng hộ, Thôn Thiên Nhất Chỉ phủ xuống, Minh Tiêu Thần Chiến trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Tu vì Trúc Cơ hậu kỳ dưới thần thông này, đúng là không chịu nổi một kích, nháy mắt đã bị thương nặng!

- Bắt!

Tiêu Thần lại khẽ quát, đưa tay nắm về phía xa, thanh sắc đại thủ lần nữa ngưng tụ, đem Minh Tiêu Thần Chiến giam cầm bên trong, sắc mặt hắn trở nên âm tàn nhưng không các nào thoát ra được.

- Hắc Thạch sư huynh thương thế ra sao?

Tóc Tiêu Thần không gió mà bay, một thân thanh bào dưới pháp lực lan tỏa lại càng bay phất phới, cả người tản mát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ.

- Hắc Thạch sư huynh khung xương vỡ vụn mười ba chỗ, kinh mạch bị hao tổn hai mươi mốt chỗ!

Dưới đài, tên đệ tử phụ trách chiếu cố Hắc Thạch sắc mặt đỏ lên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, kích động hô lớn.

- Tốt!

Tiêu Thần hét lớn một tiếng, thanh sắc đại thủ chợt rung động, nắm chặt lại, trong người Minh Tiêu Thần Chiến nhất thời truyền đến một trận dày đặc thanh âm khung xương đứt gãy, máu tuôn ra từ thất khiếu mũi miệng. Hắn khẽ rên vài tiếng, nhưng không nói một lời, đôi mắt như yêu thú muốn xé thịt người gắt gao nhìn chầm chầm vào Tiêu Thần.

- Hắc Tháp sư huynh ra sao?

Một đệ tử Lạc Vân cốc khác sớm chờ đợi, nghe vậy rống lớn:

- Khung xương dập nát mười chín chỗ, gân mạch tổn thương hai mươi bảy chỗ!

Tiêu Thần trong mắt lệ mang lại lóe lên, mặt không chút thay đổi trên tay hơi dùng sức, thanh sắc đại thủ lần thứ hai nắm chặt, một trận thanh âm "đồm độp" từ cơ thể Minh Tiêu Thần Chiến truyền ra.