“Ôi, chúng ta vào trong nói chuyện được không?”

Ta cười khổ, đỡ nàng đi vào, một bên ra hiệu cho đám gia nô thu dọn tàn cuộc, dù sao chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì không hay ho lắm. Cha ta là một vị quan thanh liêm, ta không muốn để lại bất kỳ tì vết nào trên con đường công danh của ông.

Ta tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống, gọi người mang tới một bình trà hoa nhài, tự tay rót trà cho Thu Minh. Nàng vừa trải qua một cơn hoảng loạn, trên mặt còn vương nước mắt, khuôn mặt tiều tụy lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vàng đè tay ta lại. “Sao dám khiến công tử làm loại chuyện này, xin để cho ta.”

Ta xót xa nhìn nàng. Nàng tuy không phải tiểu thư quan gia nhưng cũng là nữ tử con nhà có giáo dục, làm sao lại phải khúm núm giống như nô tì nhà người ta?

Ta nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, tự mình làm lấy việc đang làm. “Cô nương, nàng không nên tự hạ thấp mình như thế. Ta và nàng đều là con người, ít ra cũng phải có chút tôn trọng đối với nhau. Ta là con nhà quan không có nghĩa là ta cao quý hơn nàng.”

Thu Minh cười buồn nhìn ta. “Ta... Bây giờ ta còn có gì đáng để người ta tôn trọng chứ? Nữ tử thanh lâu... Ôi... còn thấp hèn hơn cả phận nô tài...”

“Sen trong bùn thì vẫn là sen. Ta tin tưởng nàng không bán mình cho người ta, như vậy, sao nàng có thể là thanh lâu nữ tử? Đừng buồn phiền, ta sẽ chuộc thân cho nàng.”

Ta ngẩng đầu nhìn Thu Minh, ánh mắt chân thành cùng kiên định. Nàng sững sờ bất động, dường như đang cố gắng tiếp thu những gì ta nói.

Một lát sau, hốc mắt nàng lại đỏ lên. Nàng nghẹn ngào: “Vì sao... Vì sao công tử đối tốt với ta như vậy?”

“Bởi vì sự chung thủy của nàng, sự hi sinh của nàng, sự kiên quyết của nàng... tất cả đều khiến ta mến mộ, khiến ta muốn bảo vệ nàng.”

Ta chăm chú nhìn Thu Minh, từng lời từng chữ đều là tâm tâm niệm niệm của ta, không có một chút nào giả dối hay lừa gạt. Thu Minh lặng lẽ nhìn ta, một lúc sau, nàng khẽ thở dài.

“Công tử thật sự muốn như vậy?”

“Thật sự!” Ta chắc như đinh đóng cột nói.

Đôi mắt sáng trong của Thu Minh ánh lên ý cười. “Vậy từ nay về sau, ta sống là người của công tử, chết cũng là người của công tử.”

Đúng thế, ta sẽ bảo vệ Thu Minh. Người tốt xứng đáng có một cuộc sống tốt, nàng không cần chịu thêm bất cứ đau khổ cùng nhục nhã nào nữa, từ nay về sau nàng là người của ta, ta có trách nhiệm với nàng.

Im lặng một lúc.

Ta run run, lời này nghe sao cứ thấy là lạ...

Có phải ta cũng diễn sâu quá rồi?

Nhìn thấy vẻ mặt ta kỳ quái, nụ cười của Thu Minh nhanh chóng ảm đạm. “Nếu công tử vẫn còn bận tâm về thân phận của ta, ta cũng không dám trèo cao, làm một nô tỳ hầu hạ người là ta đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Không phải như thế! Chỉ là ta... ta...” Ta luống cuống. Trời ạ, làm sao ta có thể nói chuyện như vậy với nàng trong bộ dạng này, đó không phải là tán tỉnh hay sao?

Nuốt một ngụm nước bọt, ta nói nhỏ với nàng, nhỏ tới mức chính ta cũng không nghe ra mình đang nói gì: “Thật ra... ta là nữ.”

Nhìn vẻ ngây ngốc của Thu Minh, ta đành gượng gạo cười cười, vội vàng đưa ly trà đã nguội ngắt lên miệng uống ừng ực như người lạc giữa sa mạc lâu ngày, tròng mắt đảo từ nơi này qua nơi khác. Kết quả, ta nhìn thấy tú bà vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu đang đứng yên lặng bên chiếc bàn tận góc trong cùng, không biết đã theo dõi chúng ta từ lúc nào.

Một ngụm trà sắp phun ra đến nơi bị ta gian nan nuốt xuống cổ họng, cuối cùng ta sặc nước. Thu Minh bị tiếng ho khan của ta làm bừng tỉnh, nàng vội vàng đứng dậy vỗ lưng cho ta.

“Yo, đây không phải vị công tử hôm nọ sao? Hôm nay xảy ra chuyện lộn xộn, khiến công tử chê cười rồi.” Tú bà vẻ mặt tươi cười như hoa nhìn ta, sau đó lả lướt đi tới, mắt lạnh liếc sang Thu Minh, quát: “Còn ngươi, gây ra chuyện lớn như vậy, dọa cho khách của chúng ta chạy hết. Tự tử? Hừ, cái thân ngươi là ta bỏ tiền ra mua về, muốn tổn thương thì cũng phải hỏi ý kiến của ta trước mới được, hiểu chưa? Xem ra ta phải phạt ngươi thật nặng, ngươi mới nhớ đời!”

“Ta...” Thu Minh nghẹn lời. ta vội vàng lên tiếng: “Bà không cần phải đe dọa Thu Minh như vậy, ta muốn chuộc thân cho nàng ấy, bà ra giá đi!”

“Ồ?” Tú bà híp mắt. “Làm ăn cũng nên thành thật, ta nói cho công tử biết: nàng này thật sự chưa từng tiếp khách, vậy nên tiền chuộc sẽ cao hơn những cô nương khác.”

“Cứ nói.”

“Bốn ngàn lượng bạc.”

“Tốt, tiền đây.” Ta đẩy xấp tiền về phía bà ta. Cần nhiều hơn so với dự định của ta. Nhưng không sao, hoàng thượng ban thưởng cũng không keo kiệt.

“Công tử đợi chút.” Tú bà nhét ngân phiếu vào tay áo, quay sang nói với nha đầu bên cạnh: “Đi lấy giấy bán thân của Thu Minh ra đây.”

Cầm tờ giấy mỏng manh trong tay, vành mắt Thu Minh đã đỏ hoe. Chỉ là tờ giấy thế nhưng lại quyết định số phận một con người. Chừng nào tờ giấy này còn tồn tại, nàng sẽ mãi mãi là một món đồ được truyền qua tay hết người này tới người khác, thân phận lệ thuộc vào chủ nhân.

Ta không nói một lời, cầm lấy tờ giấy chết tiệt đó, xé ra làm đôi. Thu Minh sững sờ nhìn ta, tú bà mỉm cười đầy thâm ý.

Ta thản nhiên nói: “Ta không cần thêm một nô tỳ, sau này nàng chính là tỷ tỷ kết nghĩa của ta.”

“Tiểu... Không... Không được đâu công tử, ta làm sao có thể đặt ngang với công tử được...” Chưa nói xong nàng đã bật khóc.

Ta đau đầu. “Tính cách nàng mềm yếu nhu nhược quá! Ôi, đừng khóc, vậy mới hay bị người ta bắt nạt... Sau này đừng để ta có một tỷ tỷ hay khóc nhè là được.”

“Vâng...” Thu Minh đưa tay lên gạt nước mắt. “Đa tạ công tử... nhưng ta thật sự không thể như vậy.”

“Tại sao? Nàng không muốn đi cùng ta ư?” Ta không hiểu, lẽ nào nàng muốn quay về gia đình? Về với đám người đó ư, để bị bán đi thêm một lần nữa?

“Không... không.” Thu Minh vội vàng lắc đầu. “Là ta chịu ân của công tử quá lớn, không dám lại trèo cao như vậy. Là ta... không chấp nhận được bản thân mình mà thôi.”

Nàng cầm tay ta, ánh mắt tha thiết tràn ngập chân thành. “Chỉ cần công tử coi ta là bằng hữu, chỉ cần người để ta ở bên chăm sóc, dõi theo người... Vậy là quá đủ... quá đủ...”

Ta cảm thấy sống mũi mình cay cay.

“Như vậy có khác nào người hầu? Ta không muốn như thế!” Ta chỉ muốn che chở nàng mà thôi.

“Công tử không coi ta như người hầu thì dù ai nói gì ta cũng vẫn là bằng hữu của người.” Thu Minh nhẹ nhàng cười, dường như tất cả tin tưởng và hi vọng trong đôi mắt ấy đều hướng về phía ta. Ta ngậm ngùi, rốt cuộc gật đầu, dù sao ta không thể cưỡng ép người khác làm theo những gì mình muốn, kể cả khi việc đó chỉ để tốt cho người nọ.....