Mỗi lần nhìn bà Đào, Kiều Lệ Lệ đều thấy xấu hổ.

Nếp sống của thập niên 90 không còn bảo thủ như trước nữa, nhưng việc ăn cơm trước kẻng không phải chuyện gì đáng tự hào.

Tạ Vinh vẫn bình thường trước mặt mẹ, còn da mặt cô lại mỏng.

Không biết nên làm gì, Kiều Lệ Lệ lặng lẽ quan sát hai đứa trẻ.

Một cậu bé hai tuổi tuấn tú và một cô bé hai tuổi xinh xắn đang ngồi chung một chỗ ăn dâu tây, vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn, không khóc cũng không nháo.

Một trắng, một đẹp, rất giống thai long phượng.

Kiều Lệ Lệ nhìn bụng của mình, nếu là thai long phượng thì tốt biết mấy, chắc chắn cũng sẽ đáng yêu như Tạ Cảnh Uyên và Tô Diệu Diệu.

Tạ Vinh để ý thấy hình như cô rất thích hai đứa trẻ, cười dỗ Tô Diệu Diệu: “Diệu Diệu, đây là cô Kiều.”

Tô Diệu Diệu ăn miếng dâu tây cuối cùng rồi ngoan ngoãn chào hỏi.

Tạ Vinh nhìn con trai rõ ràng mới có hai tuổi nhưng lại rất lạnh nhạt, không hề ép buộc, tránh cho con trai không chịu mở miệng càng khiến người lớn mất mặt.

Kiều Lệ Lệ nghĩ, hẳn là Tạ Cảnh Uyên không thích cô, mẹ kế gần như tương đương với một từ nghĩa xấu, cho dù là trẻ con cũng có thể hiểu đôi chút.

Vậy thì cô càng không thể buông tay.

Bà nội Đào làm hết đạo đãi khách còn những thứ khác thì mặc kệ, con dâu tương lai không ở chung với bà, bà hà tất phải phí lời đi làm quen.

Ăn trưa xong, Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ dắt nhau rời đi, để lại mấy bọc quà lớn, có quà biếu trưởng bối, cũng có quà tặng trẻ nhỏ.

Bà Đào tiễn hai người ra ngoài cửa, chờ khi cửa đóng lại, nụ cười trên mặt bà lập tức phai nhạt đi.

Yêu ai yêu cả đường đi, bây giờ đến con trai bà cũng nhìn không vừa mắt, càng khó có ấn tượng tốt với con dâu tương lai.

Vừa rời mắt thì thấy Tô Diệu Diệu ngáp một cái, bà Đào bật cười: “Diệu Diệu buồn ngủ rồi, nào, bà nội dỗ hai đứa ngủ nhé.”

Tạ Vinh không về, chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính trở thành giường ngủ trưa cho Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên.

Bà Đào ôm Tô Diệu Diệu đi rửa tay súc miệng trước, rồi đặt bé gái lên giường.

Rất nhiều trẻ con phải cần người lớn dỗ mới ngủ được, nhưng Tô Diệu Diệu thì không, chỉ cần hơi buồn ngủ, cô bé vừa nằm xuống giường là ngủ ngay, thậm chí không cần giường, thảm, sofa, ghế xe, chỗ nào cũng ngủ được.

Bên cạnh Tô Diệu Diệu có một cái gối nhỏ, Tạ Cảnh Uyên tự bò qua, nằm xuống đưa lưng về phía Tô Diệu Diệu.

Bà nội Đào ngồi bên giường, ánh mắt nhìn cậu đong đầy tình yêu và sự thương hại, khẽ hỏi: “Cảnh Uyên thích cô Kiều không?”

Tạ Cảnh Uyên nhìn bà, nói: “Thích bà nội ạ.”

Đối với cậu bé, Kiều Lệ Lệ chỉ là một người không liên quan, kể cả Tạ Vinh cũng chẳng liên quan đến cậu lắm.

Chỉ bốn từ ngắn ngủi, nhưng khiến bà Đào suýt bật khóc.

“Ngủ đi ngủ đi, Diệu Diệu đang ngủ rồi.” Bà Đào dịu dàng vỗ lên vai nhỏ của cháu trai.

Tạ Cảnh Uyên nhắm mắt lại.

Bà Đào ngồi bên giường chừng mười mấy phút, khi chắc rằng cháu trai đã ngủ say, bà đặt hai cái gối vào cả ba cạnh giường để tránh bọn nhỏ xoay người sẽ ngã xuống đất, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Không lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng trò chuyện của bà Đào và dì Tống, bàn luận về việc cưới xin của Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ.

Âm thanh rất nhỏ, có mấy từ không nghe rõ.

Tạ Cảnh Uyên cũng không cố nghe.

Rèm cửa được vén lên, chỉ có một tia sáng lọt vào từ bên dưới.

Bố, mẹ kế.

Cha, mẹ kế.

Kiếp trước, cậu cũng có một người cha nhạt nhẽo như vậy.

Mẹ ruột mất sớm, cha lấy vợ kế, cậu theo bà nội về quê ở nông thôn, sau khi bà nội bị bệnh qua đời, năm 19 tuổi cậu vào Thanh Hư Quán.

Cha không đi tìm cậu, cậu cũng đã sớm đoạn tuyệt với hồng trần, một tâm hướng đạo, giết yêu trừ ma.

Con đường đã đi qua từ lâu lại vòng trở về, gặp gỡ tất thảy, đều chỉ là gió thoảng mây bay.

Cậu chỉ nguyện bà Đào mạnh khỏe sống lâu.

Tạ Cảnh Uyên ngủ thiếp đi.

Bị giới hạn trong cơ thể của trẻ nhỏ nên cậu ngủ trọn ba tiếng đồng hồ, khi thức dậy đã là 4 rưỡi chiều.

Tạ Cảnh Uyên ngồi dậy, nhìn sang Tô Diệu Diệu bên cạnh vẫn đang say ngủ, hai cánh tay giơ lên đỉnh đầu, hai cái chân nhỏ giang rộng ra, chăn đã đá văng đi từ lâu.

An Thị nằm ở phía Bắc, bấy giờ lúc gần tối vẫn còn hơi lạnh.

Tạ Cảnh Uyên đắp chăn giúp cô bé rồi bò xuống giường, tự vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ.

Bà Đào đang xem ti vi ở phòng khách, nghe thấy tiếng xả nước bồn cầu liền bấm điều khiển từ xa.

Tạ Cảnh Uyên giẫm lên ghế nhỏ rửa tay, vừa mở cửa đã thấy bà Đào đang đứng ở cửa.

“Cảnh Uyên nhà ta thông minh quá, còn nhỏ như vậy đã tự đi vệ sinh được rồi.” Trên mặt bà Đào tràn đầy vẻ kiêu ngạo, càng thêm tin tưởng cháu trai nhà mình là thần đồng có chỉ số IQ hơn người, không phải bị tự kỉ.

Tạ Cảnh Uyên cụp mi, yên tĩnh như một đứa trẻ câm.

Bà Đào đã quen, nhìn về phía giường, thấy Tô Diệu Diệu vặn mình một cái lập tức gọi dì Tống qua.

Không tự lực cánh sinh như Tạ Cảnh Uyên, Tô Diệu Diệu được hai vợ chồng Tô Minh An cưng chiều đâm ra lười biếng, việc có thể không cần tự làm, cô bé tuyệt không phí sức.

Dì Tống cười giúp Tô Diệu Diệu rửa mặt chải đầu.

Nhìn như cô phải chăm sóc hai đứa trẻ, thật ra Tạ Cảnh Uyên tự lập từ sớm, chỉ cần cô giặt quần áo giúp, công việc quá đơn giản khiến dì Tống cầm tiền lương mà chột dạ, có thêm Tô Diệu Diệu, trái lại trong lòng cô càng thêm thoải mái.

Tóc của Tô Diệu Diệu vừa dày vừa mềm, dì Tống búi thành hai quả cầu nhỏ giúp cô bé, cài kẹp tóc bươm bướm màu hồng vô cùng xinh đẹp.

Trời vẫn còn sớm, dì Tống ở nhà chuẩn bị cơm tối, còn bà Đào mỗi tay dắt một đứa bé xuống dưới lầu.

Tiểu khu Ôn Hinh có một công viên nho nhỏ, bọn nhỏ đều thích đến đây chơi.

Tô Diệu Diệu thích chơi xích đu, khi chạy tới thì thấy hai xích đu đều đã bị đứa trẻ khác chiếm lấy, Tô Diệu Diệu thất vọng nhìn Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Cảnh Uyên không hiểu ý cô bé, chẳng lẽ còn muốn cậu đánh đuổi mấy đứa nhỏ khác?

Ngang ngược quá thể.

“Nào, Diệu Diệu cùng chơi bập bênh với anh đi.”

Bà Đào dắt Tạ Cảnh Uyên đến trước bập bênh còn trống, gọi Tô Diệu Diệu qua.

Tạ Cảnh Uyên: …

Xét thấy Tô Diệu Diệu nhất định phải chơi gì đó mới thỏa mãn, so với việc đi bắt nạt mấy bạn nhỏ chân chính với cô nàng, Tạ Cảnh Uyên thà rằng tự làm khổ mình.

Bà Đào bế Tạ Cảnh Uyên tới trước, sau đó mới quay lại bế Tô Diệu Diệu.

Chiếc bập bênh màu xanh lục bắt đầu lắc lư lên xuống, mỗi lần đến lượt Tô Diệu Diệu hạ xuống, cái chân be bé của cô bé sẽ đạp mạnh xuống đất, còn đến lượt Tạ Cảnh Uyên, cậu chỉ lạnh nhạt đạp đất cho có lệ.

Tô Diệu Diệu hừ hừ, đạo trưởng đúng là không biết hưởng thụ, dù sao cũng thành trẻ con rồi, cứ chơi cho thật vui đi, phải biết rằng, kiếp trước dù là Hoàng tử hay Công chúa trong cung cũng không có nhiều đồ chơi thú vị như vậy đâu.

Chạng vạng 6 giờ rưỡi, Tô Minh An trở về từ công ty trước, một tay xách nguyên liệu nấu ăn tối nay, một tay bấm chuông cửa phòng 302.

“Bố ơi!”

Tô Diệu Diệu nhào vào lòng Tô Minh An.

Bạc tình như mèo, được con người thật lòng thương yêu lâu như vậy cũng đã sớm nhận hai người thân này rồi.

Tô Minh An cười ôm lấy con gái, đứng trước cửa phòng 302 trò chuyện với bà Đào một hồi, chủ yếu là hỏi xem hôm nay con gái có nghịch ngợm hay gây họa gì không, sau đó hai bố con liền ra về.

Tô Diệu Diệu đã ăn rồi, Tô Minh An buộc chắc tạp dề, động tác nhanh nhẹn chuẩn bị làm cơm tối cho anh và Đường Thi Vi.

Tô Diệu Diệu ngồi ở cửa phòng bếp, nhìn anh đầu tắt mặt tối.

“Diệu Diệu thích ăn cá, lát nữa ăn một ít cùng với bố mẹ nhé.” Tô Minh An tay thì bận bịu, miệng thì nói chuyện với con gái.

Tô Diệu Diệu dùng hai tay chống cằm, đôi mắt to đảo một vòng, hỏi: “Bố ơi, nếu mẹ chết thì bố sẽ tìm mẹ kế cho con sao?”

Tô Minh An suýt cắt trúng tay!

Anh khó mà tin nổi nhìn con gái: “Con nghe mấy cái này từ đâu thế?”

Tô Diệu Diệu ngây thơ: “Hôm nay chú Tạ đến, còn dẫn theo một cô họ Kiều, bà Đào nói bọn họ sắp kết hôn rồi.”

Thật sự thì, đây là lần đầu tiên Tô Minh An nghe chuyện này.

Đúng là anh và Tạ Vinh là anh em tốt, nhưng cả hai đều đã có gia đình và sự nghiệp riêng, trừ lúc gặp nhau ở hành lang thì bình thường cũng không có cơ hội trò chuyện, Tạ Vinh lại càng không chủ động đề cập đến tình yêu mới với anh.

Mẹ Tạ Cảnh Uyên mới đi được hơn một năm, vậy mà Tạ Vinh đã vội tái hôn ư?

“Bố ơi, bố vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.” Tô Diệu Diệu cố chấp hỏi.

Tô Minh An hoàn hồn, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của con gái, anh bỏ dao xuống, lau tay lên tạp dề, đi tới bế con gái lên rồi nghiêm túc trả lời: “Thứ nhất, mẹ sẽ không chết, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ luôn ở cạnh chúng ta. Thứ hai, bố thích mẹ nhất, chỉ thích mẹ thôi, dù cho mẹ thật sự gặp chuyện thì bố cũng không lấy người khác, không tìm mẹ kế cho Diệu Diệu.”

Người với người chẳng giống nhau, không phải đàn ông nào cũng đa tình như Tạ Vinh.

Tô Diệu Diệu không có nhiều cơ hội giao tiếp với con người.

Kiếp trước cô bé làm mèo một trăm năm, vừa biến được thành người, mới ở lầu xanh có nửa tháng đã bị Tạ Cảnh Uyên bắt được, sau khi chuyển đến Thanh Hư Quán, xung quanh trừ một chó một chim thì tất cả đều là các đạo sĩ thanh tâm quả dục.

Nhưng Tô Diệu Diệu mơ hồ cảm thấy những gì Tô Minh An nói đều là lời thật lòng, đáng để tin tưởng.

Như vậy là tốt nhất, cô bé không cần mẹ kế gì đó, bé chỉ thích mẹ Đường Thi Vi.

Lúc này Đường Thi Vi cũng về rồi.

“Có phải Diệu Diệu lại đang làm nũng với bố không?” Cô hiểu rõ, hỏi.

Tô Diệu Diệu trượt ra khỏi lòng bố, chạy tới đòi mẹ bế.

Tô Minh An lại cầm dao lần nữa, nhân tiện chia sẻ với vợ về tin tức lớn của nhà hàng xóm.

Đường Thi Vi cũng ngẩn người.

Tô Diệu Diệu thấy bố mẹ rất có hứng thú với chuyện này thì chủ động tiết lộ: “Cô Kiều mang thai rồi, là thai sinh đôi ạ!”

Tô Minh An, Đường Thi Vi: …

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng dù sao vẫn là chuyện của người ta.

Dọn thức ăn lên bàn, Tô Minh An chuyên chú gỡ xương cá cho con gái, sau đó đặt con cá đã được gỡ sạch xương vào bát của con.

Tô Diệu Diệu ăn ngon miệng, dì Tống làm cá không ngon bằng bố làm.

Đường Thi Vi vừa ăn cơm vừa bàn với chồng: “Ngày 25 tháng 4 là Diệu Diệu nhà ta tròn hai tuổi, chúng ta ra quán chụp một bộ ảnh làm kỉ niệm nhé?”

Tô Minh An: “Được, hôm đó là thứ mấy?”

Đường Thi Vi: “Thứ sáu, thứ bảy mình đi, không chênh lệch lắm.”

Tô Minh An: “Ừm, tối thứ sáu ở nhà ăn bánh ga-tô, hôm sau đi chụp ảnh trước rồi đến vườn bách thú.”

Tô Diệu Diệu: “Vườn bách thú là cái gì?”

Đường Thi Vi: “Vườn bách thú nuôi rất nhiều động vật, khỉ, sư tử, hổ, tất cả đều có hết, đi rồi con sẽ biết thôi.”

Tô Diệu Diệu suy nghĩ một lát, hỏi: “Có mèo không ạ?”

Đường Thi Vi cười: “Không có, mèo phổ biến quá, trong vườn thú chỉ nuôi mấy động vật tương đối hiếm thôi.”

Tô Diệu Diệu chớp chớp mắt, tiếp tục ăn cá.

Đường Thi Vi nhìn Tô Minh An: “Diệu Diệu và Cảnh Uyên sinh cùng ngày, chúng ta hẹn bà Đào đi cùng nhé?”

Tô Minh An: “Được, bà lớn tuổi rồi, chắc là cũng chẳng nghĩ tới mấy thứ này đâu, chúng ta dẫn theo bọn họ, rồi cùng đi vườn bách thú.”

Ngày hôm sau, Đường Thi Vi đưa con gái đến nhà bà Đào, nhân tiện nói về kế hoạch chụp ảnh sinh nhật và đi dạo vườn bách thú.

Bà Đào cười híp mắt: “Cứ quyết định vậy đi, hai đứa đừng mua bánh sinh nhật, để dì đi đặt, tối hôm đấy cùng đến nhà dì ăn, càng nhiều người càng vui.”