*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hạ Đông nghe Triệu Hân giới thiệu nói người nọ là Giang tổng, theo phản xạ quay đầu nhìn Hạ Tuy, Cao Tử Đình không biết thân phận của Hạ Tuy, cùng Triệu Hân đứng vào một bên.
Tuy rằng không quá quen thân với vị Giang tổng này lắm, thậm chí còn có chút không thích một nữ cường nhân có tác phong lạnh lùng mạnh mẽ như Giang tổng, nhưng Cao Tử Đình vẫn chào hỏi khách sáo với Giang Húc.
Hạ Tuy ngược lại cảm thấy gặp lại Giang Húc cũng không có gì, lúc Giang Húc thảng nhiên gật đầu chào thì hắn cũng gật đầu mỉm cười đáp lại.
Hạ Đông sau khi biết thân phận của Hạ đại sư đã thuận tay lên mạng tra tư liệu, biết Hạ đại sư trước khi tu đạo đã từng kết hôn, vợ trước là ai tại sao ly hôn đều rất dễ dàng biết được.
Lại nói những nhà hào môn như hai nhà Giang Hạ vậy, những tờ báo lá cải cũng không dám đăng bừa thông tin của họ đâu, nhưng cố tình chuyện ly hôn lại có mơ mơ hồ hồ liên quan đến Liễu Y Y, cho nên một chút tin tức đã bị tiết lộ ra ngoài.
Chớ nói chi chuyện này là Giang Húc đã "Yêu cầu" tiết lộ tin này để Giang thị được ấn tượng tốt, Hạ gia thì vừa muốn cứu vãn tình hình lại vừa muốn thoát khỏi vết nhơ này, dưới tình huống như vậy một vài tin tức bị tiết lộ chi tiết ra ngoài cũng không có gì kì lạ.
"Tình huống hiện giờ của cô Triệu như thế nào? Hạ trưởng phòng và cảnh sát Hạ phụ trách xử lý chuyện này sao?"
Giang Húc chỉ mơ hồ biết sự việc ở nhà xưởng bỏ hoang, nhưng lại không biết vài ngày trước vừa mới thành lập phòng làm việc, lúc này cảm thấy nghi hoặc lắm.
Cái gì mà "Hỗ trợ xã hội và nhân văn" rồi lại còn là cảnh sát nữa, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ Triệu Manh Manh sự đã tìm được kẻ tình nghi nên mời cảnh sát tới hỗ trợ phá án?
Như vậy thì Hạ trưởng phòng này lại sao nữa? Là đại diện cho tổ chức gì?
Đối với tình huống mình không biết, Giang Húc chỉ lặng lẽ nghi ngờ trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh ung dung, Cao Tử Đình và Triệu Hân thậm chí đều không chú ý bị Giang Húc đảo khách thành chủ.
Triệu Hân có chút chần chờ, nhìn Hạ Tuy và Hạ Đông, "Manh Manh vẫn tốt, chỉ là bây giờ không thể ra ngoài gặp khách được, Hạ trưởng phòng và cảnh sát Hạ là Cao thiếu nhờ bạn mời tới giúp đỡ, dù sao chuyện này rất kì quái."
Nói cũng như chưa nói, Giang Húc khẽ cười một tiếng, lại nhìn Hạ Tuy, cũng là nói với Triệu Hân, "Tôi thì sao có thể gọi là khách được, cho dù thế nào thì cô Triệu cũng là nghệ sĩ xuất sắc dưới trướng của chúng ta, bây giờ xảy ra chuyện, lẽ nào tôi lại không đến thăm cô ấy đây?"
Triệu Hân cũng biết rằng Giang tổng không phải là một bà chủ dễ bị lừa gạt, thở dài tỏ vẻ mình cần phải hỏi ý kiến của Triệu Manh Manh, "Tình huống đặc biệt, có gặp người hay không thì còn phải do bản thân Manh Manh quyết định."
Mặc kệ cô có dùng thân phận chủ tịch ra để áp bách hay không, điểm này không thể nhân nhượng được.
Giang Húc sảng khoái gật đầu, Cao Tử Đình ở một bên nhíu mày, quả nhiên không thích thái độ áp bách người khác này của Giang tổng.
Bỗng nhiên bên ngoài có người ấn chuông cửa, hẳn là người giao cơm, Cao Tử Đình hiện hiện giờ là một trong hai người quản lí tại biệt viện, tất nhiên là nhẹ nhàng nói tiếng xin lỗi với ba người Hạ Tuy rồi đi mở cửa.
"Văn phòng Hỗ trợ xã hội và nhân văn? Tên của tổ chức này nghe rất lạ, không biết đây là tổ chức nào?"
Hạ Đông cười khan một tiếng, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn thái độ đôi vợ chồng cũ này đối với nhau, "Văn phòng của chúng tôi chủ yếu là hỗ trợ bên cảnh sát hình sự điều tra vài vụ án, chỉ là những mảng có tính chất xã hội, chính là giúp đỡ an ủi người bị hại và hỗ trợ cuộc sống gia đình của họ."
Giang Húc từ chối cho ý kiến cười cười, đảo mắt nhìn về phía Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng là người ở đâu? Sao nhìn có chút quen mắt? Ánh mắt lại có vài phần giống với Hạ tổng Hạ Phong."
Hạ Đông ngẩn người, nhưng nhớ tới hình tượng trước kia của đại sư, cuối cùng hiểu ra.
Thái độ của Hạ Tuy bình thản nhìn lại Giang Húc, "Hạ Phong là anh cả của tôi, lần trước ở Danh sơn vô cùng cảm kích Giang tổng bỏ qua hiềm khích mà giúp đỡ."
Lần trước nếu không nhờ Giang Húc chịu giúp đỡ, Hạ Tuy đúng là không thể thuận lợi đi vào tìm về một hồn một phách của Lý Hải Sinh, lời cảm ơn này Hạ Tuy nói vô cùng chân thành.
Giang tổng từ lúc bước vào cửa vẫn luôn giữ khí thế bình tĩnh trấn áp mọi người vậy mà lần này thật sự ngây ngẩn cả người, nhìn Hạ Tuy một lúc lâu nói không ra lời.
Thật sự có người có thể trong vòng một tuần biến từ tên mập gần hai trăm cân trở về dáng vẻ cao gầy như vậy? Cho dù là bệnh kén ăn thì cũng không nhanh như vậy chứ? Nhưng giọng nói của Hạ Tuy thì Giang Húc vẫn còn nhớ, dù sao người có bề ngoài như vậy lại có giọng nói thế kia quả thật làm người ta khó quên.
Giang Húc trầm mặc, trong nhất thời phòng khách cũng im ắng, cho nên từ trên lầu truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ nghe cũng rất rõ ràng, trong phòng khách ba người cũng nhịn không được quay đầu nhìn qua.
Là Triệu Hân đỡ Triệu Manh Manh cùng nhau đi xuống, tuy rằng Triệu Manh Manh có đội mũ có màng sa để che mặt, nhưng loại mũ này rõ ràng nửa che nửa khoe, mặt của Triệu Manh Manh vẫn rất dễ nhìn thấy được.
Lúc này ba người Hạ Tuy đang đứng gần cầu thang trong phòng khách, ngoảnh đầu nhìn thấy mặt của Triệu Manh Manh, Giang Húc đã từng gặp bao song gió cũng nhịn không được lui về phía sau một bước, trong nháy mắt trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ.
Hạ Tuy đứng phía sau Giang Húc cũng lui về sau một bước, tránh tiếp xúc quá gần với Giang Húc.
"Giang tổng, xin lỗi, tình trạng hiện giờ của Manh Manh rất không tốt, dọa đến ngài thật xin lỗi."
Triệu Hân trong lòng rất khó chịu, em họ của mình gặp phải chuyện này đã rất khổ sở rồi, mà còn phải đi ra đối