Đạo Tình

Chương 129: Ngoại truyện 2 Chòng ghẹo Lam Tư

“Lão đại, tiểu thiếu gia bị Lam Tư bắt cóc rồi”. Hồng Ưng tay cầm một tờ giấy, báo cáo với Tề Mặc bằng một giọng rất nghiêm túc.

Tề Mặc nghe nói vậy chỉ ừm một tiếng, hắn không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục xem tài liệu trong tay. Ly Tâm ở bên cạnh quay sang Phong Vân William: “Em không có việc gì làm phải không?”

Phong Vân William nở nụ cười vô hại: “Liên quan gì đến em?”

Ly Tâm hừ một tiếng: “Tiểu Vũ ngày ngày ở Tề Gia, Lam Tư có thể đến đây bắt cóc hay sao? Là em đưa nó đi đúng không?”

Phong Vân William ngồi tựa vào ghế sofa cười híp mắt: “Tại con trai chị muốn đi, em tự nhiên sẽ đưa Phật tới Tây phương”.

Nghe Phong Vân William nói vậy, Ly Tâm bóp bóp mi tâm: “Tiểu Vũ lại làm sao vậy?”

Phong Vân William nháy mắt đầy mờ ám với Ly Tâm: “Có người định bắt con trai chị đi châu Phi làm người rừng. Vì vậy bé mới quyết định bỏ nhà ra đi tìm người giúp đỡ”.

Hoàng Ưng ngồi bên cạnh Phong Vân William liền mở miệng: “Bỏ nhà ra đi? Lần này là lần thứ mấy rồi?”

“Lần thứ hai”. Lập Hộ đáp lời.

Tề Mặc cuối cùng cũng ngẩng đầu, hắn cất giọng trầm trầm: “Cứ để nó ở đó vài ngày”. Câu nói của hắn khiến mọi người đều bật cười.

Ngày hôm sau, Ly Tâm vừa đọc thông cáo vừa tươi cười nói: “Lam Tư ngày càng thiếu tính nhẫn nại. Lần này mới một ngày đã không chịu nổi rồi”.

Phong Vân William liếc mắt qua tờ thông cáo, cậu ta chọc nhẹ ngón tay vào bề mặt ghế sofa: “Nghe nói Lam Tư vừa nhìn trúng một mỏ kim cương ở châu Phi. Em thấy mỏ đó không tồi”.

Tề Mặc ngồi bên cạnh Ly Tâm, gương mặt hắn không biểu lộ bất cứ một sắc thái tình cảm nào. Ly Tâm tựa vào vai hắn: “Anh cảm thấy thế nào?”

Tề Mặc nói lãnh đạm: “Trò trẻ con”.

Ly Tâm biết Tề Mặc chỉ coi trọng những vụ buôn bán vũ khí quy mô lớn. Kim cương hay bất cứ thứ nào khác đều không lọt vào mắt hắn, đồng thời không gây hứng thú cho hắn.

Ly Tâm sớm biết Tề Mặc có phản ứng này. Cô tươi cười hỏi: “Canh bạc này anh có tham gia không? Em nói trước là em muốn đi đó”.

Tề Mặc nhìn Ly Tâm, bắt gặp ánh mắt mong chờ của cô. Mấy năm qua Ly Tâm phương diện nào cũng có tiến bộ, duy nhất việc đánh bạc là luôn thua tơi tả. Lần này Lam Tư đưa ra thông cáo và điều kiện trao đổi, Ly Tâm cảm thấy vô cùng hưng phấn là vì cô muốn đi thực tế ở Las Vegas, địa điểm Lam Tư muốn so tài cao thấp.

“Em muốn thì đi đi”. Tề Mặc giơ tay vuốt tóc Ly Tâm.

Tại một sòng bạc lớn nhất trên địa bàn của Tề Mặc ở Las Vegas, vợ chồng Tề Mặc, Ly Tâm và Lam Tư hội ngộ trong một phòng VIP sang trọng. Người đứng đầu của Tề Gia và Lam Bang, hai gia tộc lớn nhất giới hắc đạo gặp gỡ là một sự kiện gây chấn động trong giới, khiến mọi người đều cảm thấy bất an.

Trong phòng VIP sang trọng nhất, Tề Mặc và Ly Tâm ngồi ở một đầu chiếc bàn đánh bạc hình chữ nhật, Lam Tư và Tề Thiên Vũ ngồi ở đầu còn lại. Tất cả những nhân vật cao cấp của hai nhà như Hồng Ưng, Hoàng Ưng, Phong Vân William, hộ vệ Ninja của Lam Tư, Lam Đàm…đều ngồi ở xung quanh, ai nấy đều tỏ nghiêm nghị và đầy cảnh giác.

Ly Tâm đưa mắt nhìn Lam Tư ở phía đối diện, đã ba năm trôi qua nhưng trên người anh ta không hề lưu lại dấu vết của thời gian. Thậm chí khí chất của anh ta ngày càng yêu mị hơn, không hổ danh là lão đại yêu nghiệt của giới hắc đạo.Lúc này sắc mặt của Lam Tư tương đối khó coi. Tuy anh ta vẫn giữ dáng vẻ tao nhã nhưng những người biết rõ anh ta như Tề Mặc và Ly Tâm đều nhận ra tâm trạng anh ta không tốt lắm.

Tề Thiên Vũ ngồi trong lòng Lam Tư, hai tay cậu bé ôm chặt cổ anh ta. Tề Thiên Vũ quay đầu cười toét miệng với Ly Tâm: “Mami, daddy, Tiểu Vũ bị bắt cóc rồi, mami mau chuộc Tiểu Vũ về đi!”

Ly Tâm mỉm cười nhìn Tề Thiên Vũ: “Con lại giở trò gì mà bắt mami đi chuộc con?”

“Không có gì, nhưng lẽ nào cô không nên chuộc con trai cô?” Lam Tư không che dấu tâm trạng bực bội của mình.

Ly Tâm còn chưa trả lời, Tề Thiên Vũ cất giọng lanh lảnh: “Chú xinh đẹp không vui nên muốn mami đến chuộc con”.

Phong Vân William nói xen vào: “Em lại bày ra trò gì hả?”

Nghe Phong Vân William hỏi vậy, Lam Tư đanh mặt vỗ một phát vào mông Tề Thiên Vũ và quát cậu bé: “Câm miệng”.

Ly Tâm và Tề Mặc chưa từng bắt gặp Lam Tư tức giận như vậy bao giờ. Không hiểu tại sao, Lam Tư rất thích con trai của họ. Tuy Tề Gia và Lam Bang luôn ở thế đối lập, hai nhà lúc nào cạnh tranh và áp chế nhau nhưng Tề Thiên Vũ rất được lòng Lam Tư. Vì vậy vợ chồng Ly Tâm không hề cảm thấy lo lắng khi con trai họ ở trong tay Lam Tư. Có điều, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Lam Tư nổi nóng với Tề Thiên Vũ.

“Con trai, làm người phải thành thực”. Ly Tâm cất giọng nghiêm nghị với Tề Thiên Vũ.

Bị Lam Tư phát vào mông, Tề Thiên Vũ nhìn Lam Tư bằng ánh mắt đầy tủi thân. Nghe Ly Tâm nói vậy, cậu bé quay sang bố mẹ: “Chú xinh đẹp nói Tiểu Vũ có vẻ bề ngoài đáng yêu nhưng bên trong là ác quỷ. Sau này sẽ không có một em gái nào thích Tiểu Vũ”.

Ly Tâm gật đầu, nhìn Tề Thiên Vũ bằng ánh mắt khích lệ, chờ đợi cậu bé nói tiếp. Nhưng khi nhìn Lam Tư, Ly Tâm phát hiện anh ta định ra tay với cậu bé, cô nghiêm giọng nói: “Nó là con trai tôi, sớm muộn gì tôi cũng biết”. Lam Tư trừng mắt với Ly Tâm đồng thời thu tay lại. Anh ta không muốn so đo với trẻ con, bởi vì làm vậy rất mất phong độ. Mặc dù nếu Tề Thiên Vũ nói ra sự thật, anh ta vẫn mất phong độ như thường.

Tề Thiên Vũ ôm chặt Lam Tư, cậu bé áp má vào mặt Lam Tư: “Tiểu Vũ nói chắc chắn chú xinh đẹp cũng như vậy nên mới không có em gái nào thích chú”.

Hoàng Ưng phì cười, anh ta không để ý đến gương mặt phẫn nộ của Lam Tư, quay sang động viên Tề Thiên Vũ: “Giỏi lắm, cháu nói tiếp đi!”.

Tề Thiên Vũ gật đầu: “Chú xinh đẹp bảo con thế thì tốt quá, hai chúng ta vừa vặn là một đôi. Chú ấy nói sẽ lấy Tiểu Vũ, để tránh Tiểu Vũ lớn lên không ai theo. Chú ấy nói chú ấy làm người tốt, sẽ nuôi cơm Tiểu Vũ”.

Lời nói của Tề Thiên Vũ khiến người tương đối trầm ổn như Hồng Ưng cũng mỉm cười. Người của Lam Tư đã biết vụ này nên vẫn cố giữ sắc mặt lạnh lùng, nhưng đuôi mắt bọn họ đều để lộ ý cười nên trông bọn họ càng khôi hài hơn.

Ly Tâm nghe xong nhìn Lam Tư bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Lam lão đại, anh đừng làm hư con trai tôi. Tôi thừa nhận anh rất đẹp, lại có bản lĩnh lớn, tôi cũng hy vọng Tề Gia và Lam Bang hữu hảo, nhưng tôi tuyệt đối không tán thành vụ liên hôn. Hơn nữa, đối tượng là con trai tôi và anh…tôi thật sự không có hứng thú làm nhạc mẫu của Lam lão đại”. Nói đến đây, Ly Tâm không nhịn được cười, đám Lập Hộ cũng bật cười ha hả khiến sắc mặt Lam Tư càng tối sầm hơn.

Nghe câu nói của Ly Tâm, Tề Thiên Vũ lắc đầu lia lịa: “Không phải, không phải, Tiểu Vũ là nam tử hán. Tiểu Vũ nhớ lời daddy dạy, Tiểu Vũ là nam tử hán nên không được gả mà chỉ có thể lấy. Vì vậy Tiểu Vũ sẽ cưới chú xinh đẹp, Tiểu Vũ sẽ nuôi cơm chú ấy”.

Lời nói vừa dứt, người của Tề Gia đều cười ha hả. Những người có tính cách vui vẻ như Lập Hộ và Hoàng Ưng cười chảy ra nước mắt. Đến Tề Mặc cũng nhếch mép cười và lên tiếng: “Không hổ danh là con trai của ba”.

Được Tề Mặc khen ngợi, Tề Thiên Vũ ngẩng cao đầu: “Tất nhiên rồi”. Nói xong cậu bé hôn chụt lên má Lam Tư, thậm chí còn để nước dãi trên làn da trắng mịn của anh ta, khiến Lam Tư không kịp phản ứng.

Ly Tâm ho khan hai tiếng rồi cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh: “Vấn đề này…cũng không phải không thể cân nhắc, chỉ cần Lam Tư…khụ khụ…”. Bắt gặp ánh mắt giết người của Lam Tư, Ly Tâm lập tức ngậm miệng. Lam Tư là nhân vật không thể chòng ghẹo, Tiểu Vũ nói những lời đó mà vẫn còn sống sót, đó là vì Lam Tư yêu quý cậu bé. Nếu cô dám thừa nước đục thả câu, không đếm xỉa đến thể diện của Lam Tư, có lẽ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Mọi người vẫn đang cười rần rần, Tề Thiên Vũ quay đầu nói bằng một giọng tủi thân: “Chú xinh đẹp tức giận khi nghe Tiểu Vũ nói câu này. Chú ấy không cần Tiểu Vũ nữa, mami và daddy mau chuộc Tiểu Vũ về đi!”

Nghe đến đây, Ly Tâm lập tức hiểu ra tại sao mới có một ngày Lam Tư đã muốn trao trả con trai cô, đồng thời muốn đòi bồi thường. Hóa ra anh ta bị Tề Thiên Vũ trêu chọc. Cũng may Tề Thiên Vũ mới hai tuổi đầu, nếu đổi lại là người khác, chắc sẽ chết không toàn thây. Ly Tâm nói nhỏ: “Lam lão đại, anh hãy ra giá đi!”

Lam Tư lại vỗ vào mông Tề Thiên Vũ một phát, anh ta cười như không cười nhìn vợ chồng Tề Mặc: “Một ván phân định thắng thua, điều kiện là độc quyền buôn bán vũ khí ở châu Phi”. Châu Phi chỉ là một thị trường nhỏ trong giới buôn bán vũ khí nhưng có còn hơn không.

Ly Tâm gật đầu: “Được”. Nói xong cô hùng dũng cầm hộp xúc xắc ở trước mặt. Tề Mặc ngồi bên cạnh không nói một lời nào, chỉ tựa người vào thành ghế quan sát Ly Tâm.

Ly Tâm lắc hộp xúc xắc và mở nắp. Bên trong là số bốn sáu sáu, một con số khá đẹp. Cô nhìn Lam Tư cười cười, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thắng bạc, nhiều khả năng vận đen sẽ chấm dứt từ ngày hôm nay.

Lam Tư không hề để ý đến Ly Tâm, anh ta nói với Tề Thiên Vũ: “Mở ra đi”. Tề Thiên Vũ ngoan ngoãn thò cánh tay mập mạp mở nắp hộp xúc xắc, ba con xúc xắc có số sáu sáu sáu.

Ly Tâm tức giận trừng mắt với Tề Thiên Vũ, Lam Tư cười giòn giã ôm Tề Thiên Vũ đứng dậy: “Không tồi, cháu đã giúp chú thắng cược, chú sẽ nuôi cơm cháu thêm vài ngày nữa”. Nói xong anh ta liền bế Tề Thiên Vũ đi ra ngoài.

Bắt gặp ánh mắt đầy nộ khí của Ly Tâm, Tề Thiên Vũ cất giọng oan ức: “Mami, con không phải cố ý…Còn nữa, hai ngày sau mami nhớ đến đón con…”.

Ly Tâm quay sang nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt đầy áy náy, nhưng Tề Mặc không hề thay đổi sắc mặt, hắn đưa tay ôm eo Ly Tâm: “Để nó ở bên đó cũng tốt, chúng ta càng được yên tĩnh”. Vừa nói hắn vừa đưa Ly Tâm đi ra ngoài. Tề Mặc không hề bận tâm đến việc bị mất thị trường ở châu Phi, thậm chí hắn còn cảm thấy tâm trạng rất tốt khi Tề Thiên Vũ rời xa Ly Tâm.

Như vậy giấc mộng trở thành thần bài của Ly Tâm chấm dứt ở đây. Đám Phong Vân William và Hoàng Ưng chỉ biết lắc đầu, sau này những vụ cờ bạc liên quan đến địa bàn làm ăn không thể để Ly Tâm ra tay. Bằng không đại bản doanh của Tề Gia cũng có ngày bị cô thua vào tay người khác.