Tần Thải?

Vũ Văn Tuấn giật mình, nhưng lại thấy bộ dáng chật vật tễ mi lộng nhãn của Thường Tiếu liền không khỏi buồn cười.

Tên của tiểu gia khỏa này đặt thật không sai, cùng cậu ở một chỗ, chính mình tựa hồ cười nhiều hơn trước.

“Để ta dạy ngươi một vài thế võ căn bản đi, như vậy sau này dù gặp tình huống tương tự ngươi cũng không chật vật như thế.”

“Không học đâu, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, chuyện vất vả như vậy tôi mới không ham, cùng lắm lần tới gặp chủ quán xin đổi thành ca ngày, như vậy là không sao rồi.”

Nghe nói không có đường tắt để đi, Thường Tiếu liền đối với việc luyện võ hưng trí sụt giảm.

Sáng sớm hôm sau, cái trán Thường Tiếu sưng to kinh khủng, Vũ Văn Tuấn viết cho cậu một đơn thuốc, bảo cậu đi Đông y đường bốc dược, làm tan máu bầm trên trán, cục u mới dần dần tiêu hạ, đêm đó, bình thủy tinh của Thường Tiếu lại tăng thêm một ngôi sao may mắn màu đỏ.

“Xe đạp mất rồi a mất rồi a, vậy dự báo tương lai mình có thể chạy Ferrari nha, A Tiếu, cố lên!”

Nghe Thường Tiếu đối với bình thủy tinh thì thà thì thầm, Vũ Văn Tuấn không khỏi liên tục lắc đầu.

Chủ nhật hai người ra ngoài, Thường Tiếu thấy Vũ Văn Tuấn dịch dung thành một khuôn mặt tầm thường, kì quái hỏi hắn sao phải làm vậy, bị hắn một câu ‘liên quan gì đến ngươi’ phủi trở về, hắn phát hiện trong lúc ở chung với Thường Tiếu, năm chữ này quả lực là kim khẩu ngọc ngôn, chỉ cần nói ra, Thường Tiếu nhất định sẽ im miệng lại.

Vũ Văn Tuấn đầu tiên đi đổi mấy bộ quần áo trước kia Thường Tiếu mua cho hắn, áo thì còn đỡ, thế nhưng cách may quần ở đây hắn thật không miễn cưỡng khen ngợi được, không nói đến việc mặc quần mà chật ninh ních, cái thứ gọi là khóa kéo nằm ngay chính giữa kia mới khiến hắn lo lắng nếu lỡ tay một cái, còn không phải cắt trúng chỗ yếu hại sao, vậy mà Thường Tiếu bên cạnh còn cố tình không ngừng vuốt vuốt rồi nắn nắn vai cùng cơ ngực của hắn, khen không dứt miệng, không nghĩ tới bản thân có ngày sẽ bị một tên mao đầu tiểu tử phi lễ, Vũ Văn Tuấn tức giận đến vung tay, làm cho Thường Tiếu nếm trải cảm giác tung người bay lên không trung là thế nào, cuối cùng ngã xuống ghế so pha.

Cuối tuần thì những khu phố sầm uất luôn cực kì đông đúc, ngồi xe điện cùng xe buýt cảm giác rất mới lạ, bất quá Vũ Văn Tuấn vẫn cảm thấy hứng thú với xe ô tô nhất, Thường Tiếu thực thích xe, tới khu trung tâm rồi thì liền kéo hắn đi showroom của cửa hàng xe nổi tiếng, thuộc tên như lòng bàn tay mà nói mãi không ngừng, làm cho Vũ Văn Tuấn cũng nhen nhóm ý định mua xe.

Đương nhiên, việc đó cũng phải có tiền.

Sau giờ cơm, hai người đi trung tâm mua sắm chọn quần áo, cô nàng nhân viên phục vụ bên cạnh không ngừng khen vóc dáng Vũ Văn Tuấn thực đẹp, không đi làm người mẫu thì thực đáng tiếc.

“Ai, vẫn là người có tập võ thì tốt mà, vóc dáng đều cao như vậy. …”

Ra khỏi trung tâm mua sắm, Thường Tiếu cười nói với Vũ Văn Tuấn.

Vóc dáng của cậu chỉ cao tới vành tai Vũ Văn Tuấn, hai người đứng cùng một chỗ, làm cho cậu chẳng còn chút tự tin nào.

Không để ý tới Thường Tiếu một bên than thở tự oán tự tránh, sự chú ý của Vũ Văn Tuấn hoàn toàn bị thân ảnh quen thuộc của một người bên ngã tư đường đối diện thu hút.

Là Thanh Ti cùng tình nhân của cậu.

Nhìn đến bọn họ sánh vai cười nói đi vào một cửa hàng bên cạnh, Vũ Văn Tuấn trong lòng đột nhiên dấy lên một trận tức giận, trong mắt bắn ra quang mang lạnh lùng cùng trào phúng.

Cười đi, để xem các ngươi còn cười được bao lâu …

“Bên kia là cửa hàng chuyên doanh về trang phục của Kình Phong …, anh muốn đến đó xem không? Bất quá quần áo bên đó bán đều rất đắt, nhìn thôi chứ không mua nổi đâu.”

Thấy Vũ Văn Tuấn cứ nhìm chằm chằm đối diện, Thường Tiếu còn tưởng hắn cảm thấy hứng thú với cửa hàng trang phục kia nên liền giải thích, nào ngờ Vũ Văn Tuấn hừ lạnh một tiếng.

“Không hứng!”

“Nếu không chúng ta đi uống trà đi, gần đây có một quán trà, điểm tâm quán đó ăn rất ngon, lại tiết kiệm.”

“Khụ khụ …”

Vũ Văn Tuấn trong lòng vẫn còn tức giận, liền thoáng cảm thấy lồng ngực đau đớn, ho khan không ngừng tràn ra khỏi miệng làm Thường Tiếu hoảng sợ vội vàng đỡ lấy hắn.

“Vũ Văn Tuấn, anh không thoải mái sao?”

“Không có việc gì …”

Ho khan là do chân khí nhất thời ngưng tụ, hắn hiện tại nội lực suy yếu, tối kị để cho tâm tình kích động, chính là nhìn thấy người mình yêu cùng kẻ khác khanh khanh ta ta thân mật như vậy, bản thân lại chỉ có thể nhẫn nại tránh ở một bên, trong lòng liền phẫn uất vô cùng.

Một bàn tay ở sau lưng hắn nhẹ nhàng vỗ về, làm cho khí tức bất ổn dần dần bình tĩnh trở lại, bộ dáng tràn đầy lo lắng của Thường Tiếu khiến lòng hắn ấm áp không ít.

Hắn đối với loại hành động thân mật này của Thường Tiếu có cảm giác như đã quen từ lâu, đứa nhỏ này tâm địa không xấu, chỉ tiếc quá ngốc, nếu không hắn thật sự nghĩ đến chuyện thu cậu làm đồ đệ ….

“Vũ Văn Tuấn, sắc mặt anh thật khó coi, nhất định là rất mệt, tôi thấy chúng ta vẫn là nên trở về thôi.”

Vũ Văn Tuấn điều chỉnh một chút nội tức, cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, hắn đang vì sự quan tâm của Thường Tiếu mà cảm động, lại nghe tới câu tiếp theo của đối phương.

“Nơi này cách nhà của chúng ta rất xa, anh nếu té xỉu ở đây thì tôi cũng không cách nào mang anh về được, kêu taxi thì rất tốn kém …”

Trước mặt một trận choáng váng, lần này tuyệt đối là bị Thường Tiếu chọc tức, hắn nếu thật sự thu nhận tên ngốc này làm đồ đệ, nhất định có ngày bị cậu chọc cho tức chết.

“Thường Tiếu!”

Theo tiếng gọi nhìn sang, một nam sinh tướng mạo tuấn tú khí chất đĩnh đạc từ đối diện đi tới, dáng người cao to của y ở trong đám đông thực nổi bật, vừa thấy y đến, Thường Tiếu hai mắt liền phát sáng.

“Trữ học trưởng, thật trùng hợp”

“Em cũng cùng bạn đi dạo phố sao?”

Nam sinh đó nhìn đến Vũ Văn Tuấn bên cạnh Thường Tiếu, hỏi.

“Đúng vậy, để em giới thiệu, đây là học trưởng của tôi Trữ Phi, còn đây là Vũ Văn Tuấn.”

“Xin chào.”

Trữ Phi đưa tay hướng về phía Vũ Văn Tuấn, thế nhưng người kia ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có.

“Bắt tay bắt tay, đây là phép xã giao của chúng tôi a!”

Bên hông bị nhẹ nhàng huých một chút, nghe được Thường Tiếu nhỏ giọng thúc giục, Vũ Văn Tuần vẫn vô động vu trung.

Hắn đương nhiên biết bắt tay là lễ tiết ở nơi này, bất quá điều đó không có nghĩa là hắn phải làm theo, hắn không quen, lại càng không thích cùng người khác bắt tay.

Trữ Phi có chút xấu hố mà rút tay về, bất quá Thường Tiếu so với y càng có vẻ xấu hổ hơn, mặt lập tức đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: “Bạn em có chút trầm cảm tự kỉ, học trưởng, mong anh đừng trách.”

“Không sao”

“Học trưởng, anh cuối tuần không phải bận rộn nhiều việc sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đi dạo phố?”

“A, bạn anh muốn mua vài bộ sách ngoại ngữ, kêu anh đi cho vài ý kiến tham khảo, bọn anh hẹn gặp nhau ở Mộng Nhã, còn hai người? Có muốn đi qua đó ngồi một chút không?”

“Được được.”

Thường Tiếu liên tục gật đầu, kéo Vũ Văn Tuần chạy theo.

Thấy đôi mắt trong veo của cậu mang theo ý cười loang loáng, hai má cũng vì hưng phấn mà ửng đỏ, Vũ Văn Tuấn giật mình.

Đứa nhỏ thích nam nhân này.

Chú thích:

* Đông tam cửu, hạ tam phục:

Được dựng thành câu ngạn ngữ “lạnh vào tam cửu nóng vào tam phục”, là những kinh nghiệm nhân dân ta đã tính lũy trong cuộc sống thực tế từ lâu đời. “Tam cửu” chỉ ngày chín thứ ba (chín chín tám một ngày), sau Đông chí, ước chừng trung hạ tuần tháng 1. “Tam phục” chỉ Sơ phục (canh nhật thứ ba sau hạ chí), trung phục (canh nhật thứ tư sau hạ chí) và mạc phục (canh nhật đầu tiên sau lập thu), trong khoảng thời gian từ trung tuần tháng 7 đến trung tuần tháng 8.

Điều này được xét đến dựa trên nhiệt lượng mặt đất hấp thụ và phân tán bao nhiêu vào các thời điểm trên, vào Đông chí ban ngày thường ngắn, mặt đất hấp thụ được rất ít nhiệt lượng do ánh sáng mặt trời bức xạ, thế nhưng vào thời điểm này do nhiệt lượng mà mặt đất phân tán ra nhiều hơn nhiệt lượng mà nó hấp thụ được nên nhiệt độ không khí gần sát mặt đất không ngừng giảm xuống, nhiệt lượng mặt trời mà mặt đất hấp thụ dường như không bằng nhiệt lượng mà mặt đất phân tá, vì thế thời tiết mới đạt đến thời điểm lạnh nhất.

Hạ chí là ngày mà ban ngày dài nhất và ban đêm ngắn nhất, nhưng thời gian nóng nhất trong năm lại không phải hạ chí mà là thời kì “tam phục” sau hạ chí. Cũng giống như lí giải ở phần trên, sau Hạ Chí, tuy ban ngày dần ngắn lại và ban đêm dần dài hơn nhưng trong một ngày ban ngày vẫn dài hơn ban đêm, hằng ngày nhiệt lượng mà mặt đất hấp thụ được vẫn nhiều hơn mà nhiệt lượng mà mặt đất phân tán ra, nhiệt độ không khí sát mặt đất vẫn ngày càng cao. Đến thời kì “tam phục”, nhiệt lương mà mặt đất hấp thụ được dường như bằng với nhiệt lượng mà nó phân tán ra, thời tiết vì thế mà nóng nhất. Càng về sau nhiệt độ mặt đất hấp thụ được dường như cũng bằng với nhiệt lượng mà nó phân tán ra, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm dần, cho nên thời điểm nóng nhất trong năm là vào “tam phục” sau Hạ chí.