Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 2: Ma tôn truyền thừa 1

Mà Tần Thiếu Phong nghe Tần Thiếu Dương nói xong, nhìn thoáng qua chung quanh đều là vách đá, trong lòng lửa giận càng sâu, bất quá cũng đè nén lửa giận trong lòng, nói với Tần Thiếu Dương, “Vì cái gì? Ngươi vì cái gì muốn giết ta? Ta cho tới bây giờ đều không có cùng ngươi tranh qua cái gì?”

“Bởi vì ngươi sang năm là mười sáu tuổi” Tần Thiếu Dương sau khi nghe Tần Thiếu Phong nói thì đối với Tần Thiếu Phong nói ra một câu khó hiểu như vậy. Mà Tần Thiếu Phong nghe Tần Thiếu Dương nói xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức đã tỉnh ngộ lại, rõ ràng Tần Thiếu Dương vì cái gì muốn giết mình.

Đúng, hắn sang năm là mười sáu tuổi, nói cách khác hắn sang năm là trưởng thành, mà trưởng thành cũng liền ý nghĩa hắn có thể có được danh hiệu thế tử Trấn Bắc vương. Tuy rằng Tần Thiếu Phong không có thiên phú tu luyện, nhưng hắn là trưởng tử Tần Chiến, Tần gia tổ quy là lập trưởng không lập ấu, cho nên mặc kệ Tần Thiếu Phong nguyện ý hay không, cái danh hiệu thế tử Trấn Bắc vương này đều dừng ở trên đầu hắn.

“Nếu ngươi muốn danh hiệu thế tử, ta có thể cho ngươi, nhưng mà ngươi vì cái gì muốn giết ta?” Tần Thiếu Phong phẫn nộ lại hướng về Tần Thiếu Dương hỏi.

Tần Thiếu Dương nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tần Thiếu Dương, mang theo nụ cười đối với Tần Thiếu Phong nói, “Ngươi không chết, lòng ta khó an!”

Nghe xong Tần Thiếu Dương nói, Tần Thiếu Phong hướng về Tần Thiếu Dương nói, “Ta một thư sinh yếu đuối không có thiên phú tu luyện gì, có thể đối với ngươi có cái uy hiếp gì? Ta không hiểu ngươi vì cái gì nhất định phải giết ta? Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ phụ thân biết không tha cho ngươi sao?”

“Ha ha, đúng vậy, ngươi chỉ là một phế vật, bất quá ai bảo ngươi có một ngoại công tốt, chỉ cần ngươi còn sống, phụ thân sẽ cố kỵ ảnh hưởng ngoại công ngươi tại triều đình, nhất định sẽ lập ngươi làm thế tử. Cho nên hiện tại ngươi có biết ngươi vì cái gì nhất định phải chết không?” Tần Thiếu Dương ung dung đối với Tần Thiếu Phong nói.

Ngoại công? Tần Thiếu Phong trong lòng nghĩ tới người thân thiết mà xa lạ kia, từ sau khi sinh ra tới nay, hắn cũng chỉ biết có một người thân như vậy, nhưng mà vẫn chưa từng thấy qua, cho nên Tần Thiếu Phong cũng không biết ngoại công của hắn ở tại Cổ Hoa hoàng triều có địa vị như thế nào.

Bất quá hiện tại từ lời nói của Tần Thiếu Dương, Tần Thiếu Phong biết ngoại công của hắn có thế lực làm cho phụ thân của mình là Trấn Bắc vương cũng phải kiêng kị, mà đây đúng là nguyên nhân Tần Thiếu Dương muốn giết mình. Bởi vì chỉ cần Tần Thiếu Phong chết, lấy quan hệ Tần gia cùng ngoại công, nói vậy ngoại công cũng sẽ không truy cứu nhiều?

Mà phía sau, Tần Thiếu Dương lại nói, “Về phần phụ thân nơi đó, ngươi không cần lo lắng, phụ thân sẽ không vì phế vật như ngươi mà làm cho đứa con duy nhất là ta đền mạng cho ngươi”.

Nghe xong Tần Thiếu Dương nói, Tần Thiếu Phong không khỏi cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, “Đúng, lấy tính cách phụ thân, sao có thể để ý tới một đứa con không có thiên phú tu luyện như ta? Xem ra ta trên thế giới này thật đúng là dư thừa”.

Thương Châu Thiên Sơn phía bắc là hải dương vô tận, nước biển mãnh liệt vỗ vào vách đá, đối mặt phía trước là Tần Thiếu Dương chỉ cần một chưởng có thể đủ đem mình đánh chết, Tần Thiếu Phong đã không có đường sống, hắn biết rõ, Tần Thiếu Dương đối với chính mình có tâm tất giết, nếu không giết mình mà nói, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Cùng với bị Tần Thiếu Dương đánh chết, còn không bằng có cốt khí một chút, nghĩ như vậy, Tần Thiếu Phong hít một hơi thật sâu, sau đó đối với Tần Thiếu Dương nói, “Tốt, ta thành toàn ngươi”.

Nói xong, Tần Thiếu Phong xoay người hướng về phía vách núi chạy đi, tung người nhảy về phía vực sâu vô tận, chỉ nghe phành một tiếng, Tần Thiếu Phong rơi vào biển sâu bóng dáng đã biến mất không thấy, nhưng không ai phát hiện một đạo hắc quang từ đáy biển phóng tới, cuốn đi thân thể Tần Thiếu Phong.

Tần Thiếu Phong tuy rằng không có thiên phú tu luyện, cho tới bây giờ cũng đều không có tu luyện qua, không có cái gọi là huyết tính võ giả, cuối cùng cũng không cùng Tần Thiếu Dương sinh tử một chuyến, nhưng mà Tần Thiếu Phong tốt xấu cũng là trưởng tử Trấn Bắc vương phủ, hơn nữa từ nhỏ đọc tứ thư ngũ kinh, kinh điển các nhà.

Ở công phu dưỡng khí đã sớm có chút thành tựu, có một thân ngạo khí, cho dù là chết cũng sẽ không chết ở trên tay Tần Thiếu Dương, mệnh hắn chỉ có chính mình mới có thể chấm dứt, lúc này mới dứt khoát lựa chọn nhảy vực.

Tần Thiếu Dương hẹn Tần Thiếu Phong đến một tòa Thiên Sơn này đúng là một ngọn núi cao nhất ở Tần Lĩnh tây bắc Thương Châu, phía bắc đúng là bắc hải vô biên vô hạn, sóng biển thật lớn vỗ lên vách đá, mà Tần Thiếu Phong bóng dáng vừa rơi vào mặt biển, trực tiếp đãbị sóng to cấp cuốn đi, biến mất vô tung vô ảnh.

Tần Thiếu Dương thấy Tần Thiếu Phong nhảy vực tự sát, đầu tiên là sửng sốt, bất quá lập tức cũng là một tiếng cười lạnh, nhìn vách núi thật sâu nọ cùng với sóng to phía dưới, lẩm bẩm nói, “Tự sát? Cũng tốt, còn đỡ cho bản công tử phải động thủ giải quyết phế vật ngươi”.

Nói xong, Tần Thiếu Dương đã xoay người đi về phía dưới núi, lại là một chút cũng không có đi kiểm tra Tần Thiếu Phong rốt cuộc đã chết hay chưa, theo Tần Thiếu Dương thấy, lấy thể chất của Tần Thiếu Phong từ nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh như vậy, hơn nữa lúc trước mình một chưởng đã đem phổi Tần Thiếu Phong đánh xuyên qua, Tần Thiếu Phong tuyệt đối là chỉ còn đường chết, không có cơ hội còn mạng sống, cho nên cũng lười lại đi xem Tần Thiếu Phong rốt cuộc là đã chết hay chưa.

Ngay tại thời điểm Tần Thiếu Dương đi xuống núi, trên một ngọn núi cách ngọn núi của bọn họ cũng không quá xa, đang đứng hai bóng người nữ, một người trong đó dáng người cao gầy, quần áo cung trang màu trắng tuy rằng đem thân thể nàng toàn bộ bao lấy, bất quá cũng khó có thể che dấu thân tài ngạo nhân của nàng, chẳng qua trên mặt che mạng, thấy không rõ dáng vẻ tuyệt thế.

Mà ở bên cạnh cô gái này đứng một tiểu cô nương thoạt nhìn chừng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo tinh xảo vừa thấy đã biết lớn lên tất nhiên là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà lúc này trên mặt tiểu cô nương cũng lộ ra vẻ sốt ruột.

“Sư phụ, người xem, người kia nhảy vực, người nhanh đi cứu hắn, nhanh đi cứu hắn” Tiểu cô nương lay động cánh tay cô gái bên cạnh được nàng xưng là sư phụ kia sốt ruột nói.

Mà cô gái được tiểu cô nương kia gọi là sư phụ nghe tiểu cô nương nói, cũng lắc lắc đầu, đối với tiểu cô nương nói, “Liên Nhi, không cần làm loạn, đó là chuyện nhà Trấn Bắc vương phủ, phái Thiên Sơn chúng ta tuy rằng không sợ thế lực Trấn Bắc vương phủ, nhưng mà cũng không thể tự tìm phiền toái, dính vào chuyện như vậy. Nói đến cho dù là sư phụ ra tay cũng vô dụng, đứa nhỏ kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ”.

Nghe xong sư phụ nói, tiểu cô nương trong hai mắt tràn ngập ra sương mù mông lung, từng giọt nước mắt từ trong mắt nàng chảy ra, nàng cùng sư phụ của nàng ở đây nhìn thấy toàn bộ sự tình trải qua, nhìn Tần Thiếu Phong bị Tần Thiếu Dương buộc nhảy vực, Liên Nhi lại cảm thấy đau lòng khó hiểu.

Cho nên vội vàng năn nỉ sư phụ đi cứu Tần Thiếu Phong, mà hiện tại nghe sư phụ nói xong, Liên Nhi rốt cuộc nhịn không được, chảy xuống nước mắt, nhìn bóng dáng Tần Thiếu Dương dần dần biến mất cũng không hiểu hơn một tia hận ý.

Sư phụ tiểu cô nương nhìn bộ dáng Liên Nhi rơi lệ, đem Liên Nhi kéo lại, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Liên Nhi, nhẹ giọng đối với Liên Nhi nói, “Liên Nhi, trên thế giới này có rát nhiều chuyện bất đắc dĩ, không phải con có thể đều quản được, được rồi, đừng khóc, Băng Tâm quyết của con đã tu luyện đến tầng thứ ba, không thể có nhiều cảm xúc dao động, nếu không con sẽ không thể đột phá đến cảnh giới tầng thứ tư, đạt tới Tiên Thiên cảnh giới”.

Nếu có người nghe cô gái này nói, nhất định là sẽ chấn động, một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi như vậy lại có thể đã là Hậu Thiên đỉnh phong, đã muốn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên.

Tiểu cô nương Liên Nhi nghe sư phụ nói xong, thoáng nhìn qua nước biển ngập trời xa xa nọ, chỉ có thể gật gật đầu, sau đó bị sư phụ nàng nắm tay đi về phía dưới núi. Trên hai ngọn núi đều khôi phục bình tĩnh, trừ bỏ gió núi vẫn gào thét như trước, không còn thanh âm gì khác nữa, mà gió núi gào thét nọ ô ô thổi, tựa như là hướng người ta kể ra tất cả những chuyện phát sinh ở đó, chỉ là không ai đến lắng nghe mà thôi.

***

Rét lạnh thấu xương hướng về phía Tần Thiếu Phong đánh úp lại, mang theo một chút chua xót cùng nước biển mặn liên tiếp quán nhập vào miệng hắn, khiến cho Tần Thiếu Phong hô hấp vốn đã cực kỳ khó khăn càng thêm cảm thấy khó chịu, Tần Thiếu Phong ý thức cũng đã dần dần mơ hồ, lâm vào hôn mê.

Từ phía dưới biển sâu đột nhiên trào ra một cỗ hắc vụ, quấn lấy thân thể Tần Thiếu Phong, lập tức túm lấy thân thể Tần Thiếu Phong hướng về đáy biển, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

Hắc vụ cuốn Tần Thiếu Phong nhanh chóng hướng về đáy biển, mà ngay ở một mảng lớn san hô ở dưới đáy biển, cái mảng san hô này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, phạm vi bao trùm cực kỳ rộng lớn, thật giống như là một tòa núi nhỏ vậy, mà ở trung ương mảng san hô như tòa núi nhỏ này có một cửa động thật lớn, hắc vụ cuốn Tần Thiếu Phong hướng về cái cửa động kia chui vào.

Mà sau khi nhập vào cửa động này, bên trong cũng là một cái động phủ rất lớn, hơn nữa ở bên trong động phủ không có nước biển, tựa như là bị năng lượng nào đó ngăn không cho vào động phủ.

Phía trên động phủ có một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, tản ra hào quang nhè nhẹ, chiếu sáng toàn bộ động phủ. Toàn bộ động phủ này trống rỗng, tồn tại duy nhất chỉ là một bộ hài cốt, mà ngọn nguồn hắc vụ nọ chính là một bộ hài cốt này.

Một bộ hài cốt này dựa vào trên vách đá của động phủ, trên người bọc một cái trường bào màu trắng, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, cái trường bào màu trắng này lại vẫn như mới, một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, tựa như còn có một chút hào quang nhè nhẹ lóe ra.

Hắc vụ bọc Tần Thiếu Phong sau khi tiến nhập vào tòa động phủ này, trực tiếp đem Tần Thiếu Phong đặt ở phía trước bộ hài cốt này, lập tức cỗ hắc vụ nọ chậm rãi thu về trên người hài cốt. Mà lúc này Tần Thiếu Phong đã chỉ còn lại có một tia khí tức vô cùng mỏng manh, tùy thời đều có khả năng sẽ chết đi.

Bất quá ngay tại lúc này, trên hài cốt nọ một trận hào quang lóe ra, bỗng nhiên một cái bóng người mơ hồ xuất hiện ở trên bộ hài cốt nọ, dần dần ngưng tụ, cuối cùng ngưng tụ thành một nam tử thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, vô cùng tuấn mỹ.

Nam tử chợt nhìn, làm cho người ta thấy vô cùng thân thiện, làm cho người ta nhịn không được có cảm giác thân cận, nhưng mà nhìn kỹ lại, bên trong đôi mắt nọ lại lộ ra tà khí nhè nhẹ, làm cho người ta cảm thấy cả người không thoải mái, bất quá cái cảm giác mâu thuẫn này xuất hiện ở trên người nam tử này cũng làm cho nam tử này có một loại khí chất nói không rõ được.

Mà nam tử này sau khi ngưng tụ ra, chỉ nhìn Tần Thiếu Phong đang ngã trên mặt đất đã muốn hấp hối, cũng không có ý tứ ra tay cứu trị Tần Thiếu Phong, sau khi nhìn một hồi lâu, lúc này mới hơi hơi ngửa đầu, thở dài một tiếng nói, “Ài, không thể tưởng được Tiêu Dao Ma tôn ta hao hết lực lượng cuối cùng cứu trở về truyền nhân, lại có thể là xấu như vậy, điều này làm cho Tiêu Dao Ma tôn ta nét mặt già nua đặt ở nơi nào đây?”

Nếu là Tần Thiếu Phong lúc này còn thanh tỉnh mà nói, khẳng định là sẽ nhảy dựng lên cùng Tiêu Dao Ma tôn này lý luận một phen, tuy rằng Tần Thiếu Phong không dám nói chính mình là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, nhưng mà ít nhất cũng là mi thanh mục tú, mày kiếm mắt sáng, tương lai dù thế nào cũng là một công tử hào hoa, lại có thể bị Tiêu Dao Ma tôn này nói thành quá xấu, cho dù là Tần Thiếu Phong không chết, nghe hắn nói câu này cũng sẽ bị tức chết.

“Ài, quên đi, xấu chút thì xấu chút đi, tuyệt thế mỹ nam tử tiêu sái anh tuấn, phong lưu không kềm chế được như bản tôn vậy, thật đúng là khó mà tìm. Xem bộ dáng ngươi là xấu chút, bất quá so ra, tuy so sánh cùng bản tôn tự nhiên là kém quá nhiều, so sánh cùng những người khác tin tưởng cũng sẽ không quá kém cỏi” Tiêu Dao Ma tôn sau khi thở dài một tiếng, lại nhìn thoáng qua Tần Thiếu Phong hơi thở mong manh nằm trên mặt đất một cái, vẫn không có ý tứ muốn cứu trị cho Tần Thiếu Phong, chỉ lo ở nơi đó lẩm bẩm.

Sau khi nói xong, Tiêu Dao Ma tôn lại thở dài một tiếng, thân thể ngưng tụ ra nọ chậm rãi ngồi xếp bằng ở phía trước Tần Thiếu Phong, nhìn Tần Thiếu Phong nằm trên mặt đất, lại lẩm bẩm nói, “Đồ nhi, vi sư là ở chỗ này chờ ngươi hơn hai ngàn năm, ngươi nói ngươi sao giờ mới đến đây?”

Cái Tiêu Dao Ma tôn này lại là mặc kệ Tần Thiếu Phong có đáp ứng hay là không, lại có thể đã lấy thân phận sư tôn Tần Thiếu Phong mà tự xưng.

“Hai ngàn năm, hai ngàn năm, vi sư bị nhốt ở trong này hai ngàn năm. Con mẹ nó chứ, đám tiện nhân Ngọc Nữ phái, bản tôn không phải chỉ là tìm vài đệ tử tư sắc không tệ của các ngươi làm lô đỉnh thôi sao? Các ngươi lại dám ám toán bản tôn như vậy sao? Còn có Tô Mị Nhi con tiện nhân này, bản tôn lúc trước cũng không nên mềm lòng, nên hút khô chân nguyên của ngươi, thả hổ về rừng, chân chính thả hổ về rừng mà!”

Sau khi trầm mặc thật lâu, Tiêu Dao Ma tôn lại lên tiếng rống lớn lên, tiếng rống giận dữ đem toàn bộ động phủ đều chấn lắc lư, sau đó tựa như là muốn đem toàn bộ tức giận chính mình bị nhốt ở trong này hơn hai ngàn năm đều phát ra, lập tức Tiêu Dao Ma tôn lại rống lớn lên.

“Còn có lão tạp mao Côn Luân phái, đạo sĩ thối Chính Nhất đạo, toan nho sinh Đại Nghĩa môn, các ngươi đều chờ đó, đệ tử bản tôn sẽ vì ta báo thù, uổng cho các ngươi tự xưng nhân sĩ chính đạo, lại có thể đánh lén bản tôn, các ngươi tính là chính đạo gì! Còn có Thị Hồn tông, Huyết Ma tông, A, quên đi, các ngươi đều là ma đạo, cũng không có gì nói với các ngươi”.

Sau khi rống lớn một hồi, Tiêu Dao Ma tôn tựa như đã đem lửa giận trong lòng phát tiết sạch sẽ, lúc này mới bình tĩnh xuống, lại cúi đầu nhìn Tần Thiếu Phong, trên mặt mang theo thần sắc kiêu ngạo, lập tức đối với Tần Thiếu Phong nói, “Đồ nhi, vi sư là một người rất giỏi, đến, đến, đến, vi sư liền nói cho ngươi một chút công tích vĩ đại của vi sư trước kia”.

Kế tiếp, Tiêu Dao Ma tôn lại bắt đầu lải nhải giảng thuật công tích vĩ đại của chính mình, chẳng qua Tần Thiếu Phong hơi thở mong manh, đã chết ngất đi một chút phản ứng cũng không có cấp cho Tiêu Dao Ma tôn.