Tâm trạng của Tiêu Bạch đang cực kỳ không tốt. Vì lý nào, nó, đường đường hậu duệ chính thống của Giám Binh thần quân- thần thú cai quản Tây phương của trời đất, lại có cái nhân dạng đang khinh này. Một con mãnh hổ uy phong như nó, thế nhưng khi biến thành người, lại trở thành một thư sinh yếu ớt mặt trắng môi hồng, kiếm khắp cả người cũng không ra nỗi một cái cơ bắp cho ra hồn. Đã thế khuôn mặt lại vô cùng bình thường, chẳng xinh đẹp tuyệt mỹ như Đào quân chủ nhân. Bởi vì thế mà nó cực ghét nhân dạng của mình, nếu không vì bụng đói quá, sẽ không liều mình biến thân để trà trộn vào tửu lâu tìm thức ăn a !

Đã thế vì cái nhân dạng đáng khinh kia, nó lại có thói quen nếu nhìn thấy nam tử cường tráng, thì sẽ không bao giờ rời mắt được. Mỗi lần thấy một nam tử cường tráng, nó sẽ trừng mắt tức giận nhìn kẻ đó, sẽ thách đấu với kẻ đó, để cho thiên hạ biết, kẻ đó không xứng đáng với cái nhân dạng cường tráng kia, mà là nó a !

Đêm qua nó hảo hảo vừa vào tửu lâu, đã nhìn thấy ngay một nam tử cường tráng khí thế bức người. Ngay lập tức, cơn ghen ghét lại nổi lên, nó đến ngồi ở bàn đối diện nam tử kia, trừng mắt nhìn hắn suốt cả bữa ăn. Sau một lúc, rõ ràng tên nam tử kia đã cảm nhận được ánh nhìn ‘ghen ghét’ của nó, Tiểu Bạch khẽ hừ lạnh, được, tiếp đến, tên kia sẽ hỏi vì sao nó dám nhìn hắn như thế, và nó sẽ thách đấu !

Ấy vậy mà, nam tử kia chỉ khẽ liếc nhìn nó một cái. Ánh mắt của hắn sắc lạnh như ngàn lưỡi đao, chỉ nhìn nó một cái đã khiến Tiểu Bạch bất giác phải rùng mình. Hắn ta là đang khinh thường nó ?Đáng giận đáng giận mà !

<>

Cả quán trọ im lặng nhìn vị thư sinh thanh tú đột nhiên lật đổ bàn ăn, khuôn mặt tức giận mà chỉ tay vào nam tử ngồi bàn đối diện.

_ Ngươi dám khinh thường lão tử ! Lão tử phải thách đấu ngươi !

_ To gan ! Ngươi là ai mà dám ăn nói như thế trước mặt….

_ Lui xuống đi.- Nam tử mặt lạnh băng khinh thường nhìn tiểu thư sinh đang giận dỗi đến khuôn mặt cũng đỏ bừng.- Muốn thách đấu với ta ?

_ Lão tử là muốn thách đấu với ngươi ! Mau xưng tên họ !Ta cho ngươi chọn hình thức giao đấu !

Cả tửu lâu đột nhiên vỡ tung bởi tiếng cười. Tất cả khách nhân đều cười đến nghiêng ngả, có người còn ngao ngán khinh thường cho Tiểu Bạch những câu trêu ghẹo. Nam tử khẽ đứng dậy bước đến trước mặt Tiểu Bạch. Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, giọng nam trầm ổn của nam nhân lại vang lên :

_Ta là Hồng Thiên Xích. Ngươi biết uống rượu không ?

Tiểu Bạch ngây người một chút. Ân, rượu ? Có phải là cái thứ nước nhân loại thích uống không ? Nếu là thứ nhân loại uống được, chẳng phải nó cũng sẽ uống được sao ?

_ Đương nhiên lão tử biết !

_ Hảo, ta với ngươi, sẽ thi đấu uống rượu. Kẻ nào say trước, kẻ đó thua.

_ Thành giao!

Đám đông xung quanh lại cười rộ lên, một số người hiếu kỳ đã bắt đầu vây quanh hai người. Chủ quán ngay lập tức mang ra vô số bình rượu ra đặt trên bàn. Rượu nóng rót ra, hương thơm nồng đậm lan tỏa trong không gian. Tiểu Bạch chỉ cảm thấy thứ chất lỏng sóng sánh trong bình thật thơm a, chắc hẳn vị cũng sẽ rất ngon! Lại nhìn nam nhân kia đã lập tức uống xong chén thứ nhất, nó cũng ngay lập tức uống một ngụm lớn.

<>

Đây là cái thứ gì đây a? Vừa cay vừa nóng, chỉ uống có một ngụm, mà cả lục phủ ngũ tạng của nó như muốn bị lửa đốt. Tiểu Bạch ho sặc sụa, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, mắt ngọc tràn lệ. Xung quanh lại vang lên những tràn cười không ngớt.

_ Ha ha, xem ra cả rượu cũng không biết uống!

_ Câm ngay! Ai nói lão tử không thể uống..khụ..cái thứ này!

Nam tử đối diện chỉ nhàn hạ uống đến chén thứ ba. Tiểu Bạch nuốt ngược lệ vào lòng, nó không thể thua a! Nhưng uống đến chén thứ ba, đầu óc của nó bắt đầu choáng váng, nam nhân vẫn bình thản uống đến bình rượu thứ hai…Nó không thể thua a….

Hồng Thiên Xích khẽ liếc nhìn tên thư sinh mặt trắng ngu ngốc kia, cái kẻ mấy phút trước còn hùng hồn tuyên bố thách đấu hắn, bây giờ đã nằm mê man trên mặt bàn, chỉ sau ly thứ tư. Xung quanh lại rộ lên vô số tiếng chê cười. Nam nhân khẽ nhíu mi.

_ Vương gia, xử lý người này thế nào?

Nam nhân trầm ngâm bước tới, khẽ nâng chiếc cầm thon của Tiểu Bạch, ngắm nhìn một chút.

_ Mang theo, đêm nay thị tẩm.

_ Tuân mệnh.

……………………………………

Tiểu Bạch khóc rấm rứt, cắn nát cái gối tựa trong mã xa.

_ Và thế là ngươi vừa thua cược, vừa thất thân, rồi còn đánh mất cả tấm lông hổ quan trọng nhất của ngươi, để bây giờ không tài nào trở về làm thần thú nữa?- Thiên Đào bóp trán ngao ngán nhìn con bổn hổ kia. Sao trên đời này lại có kẻ bổn đến như thế cơ chứ?

_ Ô ô ô…Tiểu Bạch là không muốn..không muốn…Làm sao bây giờ…

Mã xa đang nhanh chóng tiến về Khải Minh thành. Vì một số lý do mà chỉ có Thiên Đào và Tiểu Bạch là ngồi trong mã xa. (Vâng chính xác là đại công Nguyệt Nguyệt bị đuổi ạ)

_ Chuyện là do chính ngươi gây ra. Ngươi tự mình gặp hắn mà giải quyết.

_ Chủ nhân, giúp Tiểu Bạch, hắn giữ tấm lông rồi! Tiểu Bạch giờ không thể làm gì được! Với cơ thể này, Tiểu Bạch đến bản thân cũng không bảo vệ nỗi! Ô ô ô…

Tiểu Bạch cứ thế mà khóc lóc thảm thiết.

_ Được rồi, đến, Tiểu Bạch ngoan, chỉ cần làm theo lời ta nói, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Mã xa đột ngột dừng lại. Thiên Đào vén màn lụa lên xem xét.

_ Xem ra, đã đến Khải Minh Thành rồi. Chuyện lần này, trông cậy vào ngươi đó, Tiểu Bạch.

Thư sinh thanh tú khẽ lau lệ trên khóe mi, mắt ngọc liếc nhìn cửa thành đã thấp thoáng phía xa xa..Nơi kẻ kia đang cư ngụ.

_ Tuân mệnh, chủ nhân.

…………………………………