Thiên Đào nằm mộng. Trong giấc mộng đó, nó đang ngủ trên một đám mây mềm mại, cơ thể lại được bao bọc trong hơi ấm dễ chịu. Thiếu niên mơ màng rúc người tựa vào nơi ấm áp kia, lúc bấy giờ mới phát hiện nơi ấy cư nhiên lại vô cùng rắn chắc. Cảm giác ngứa ngáy nhột nhạt lan từ mặt khiến nó không tự chủ mà giơ tay vận hết lực đánh một cái thật mạnh.

_ Bốp!

_ Á!

”Ân? Sao hôm nay con muỗi lại biết kêu?”

Thiên Đào khẽ mở hờ đôi mắt hoa đào, xong đập vào mắt cậu lại là khuôn mặt phóng đại của nam nhân. Khuôn mặt kia kề sát mặt nó đến nỗi, Thiên Đào đếm được nha, một, hai, ba,… chiếc lông mi đen nhánh thật dài,…đôi mắt lim dim của nó lại nhắm tịt lại ngủ tiếp.

Khoan đã.

Lần này thiếu niên giật mình mở to mắt, thần trí cũng thanh tỉnh được phần nào. Đối diện nó chính là khuôn mặt tuấn lãng của Lãnh Nguyệt. Mà cái khuôn mặt kia lúc này cư nhiên chỉ cách nó chưa đầy một li, một bên má còn hằn đỏ dấu tay nho nhỏ thanh mảnh đích của nó a! Hảo cho tên nam nhân kia dám ăn đậu hũ của nó, bị vậy là đáng!

_ Chào buổi sáng, Tiểu Đào!- Nam nhân vẫn mang vẻ điềm đạm trầm tĩnh dù cho trên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái kia còn hằn lại cả dấu tay hồng hồng.

_ Nguyệt Nguyệt, mau buông ta ra a!

Thiên Đào khó khăn cựa quậy trong lòng nam nhân. Cái tư thế ngủ mờ ám gì thế này? Hai cơ thể áp sát đến nỗi nó có thể ngửi thấy mùi hương trầm thoang thoảng của nam nhân cùng hơi thở nóng rực như thiêu cháy kia. Còn có…Ân, cái gì đó đang cân cấn dưới bụng của nó…nóng rực…

_ LÃNH NGUYỆT! THỐI NAM NHÂN NGƯƠI CÚT NGAY RA CHO TA!

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên đỏ rực, đến cả hai cái lỗ tai xinh xinh mềm mại cũng hồng hồng. Tay chân vung loạn xạ bừa bãi đẩy tên nam nhân kia ra khỏi người rồi phóng ra ngoài xe ngựa. Nó nha, thật sự là xuống dốc thê thảm rồi. Từ ngày gặp nam nhân này, cư nhiên hết lần này đến lần khác bị ăn đậu hủ nhiều vô số kể. Thiên Đào ngồi ngẩn ngơ trước màn trướng xe ngựa, chẳng để ý đến ánh mắt kỳ quái của các thị vệ xung quanh đang nhìn mình cùng hiện trạng của bản thân lúc bấy giờ. Thiếu niên bạch phát khuôn mặt diễm lệ như đóa bạch đào vừa chớm nở, suối tóc mềm mại buông rủ che đi bờ vai cùng chiếc cổ trắng nõn lộ ra dưới cổ áo lụa mỏng manh. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp mơ màng nhìn theo gợn mây phía xa xa, sắc tím trong mắt sáng lấp lánh phản chiếu từng tia nắng rực rỡ của ánh dương sớm.

_ Thiên Đào! Ngươi mau trở vào cho ta!

Một cánh tay mạnh mẽ tóm gọn lấy nó từ đằng sau rồi kéo nó trở vào trong xe ngựa. Lãnh Nguyệt giận dữ choàng thêm một kiện áo cho nó, rồi đưa qua một bộ bạch y thanh nhã vô cùng sang quý.

_ Mặc đồ chỉnh tề rồi mới được đi ra ngoài.

Thiên Đào mở to mắt nhìn nam nhân kia, không hiểu nỗi rõ ràng là hắn có lỗi nhưng sao lại nổi giận vô cớ với nó chứ. Chỉ thấy nam nhân khẽ giúp nó chải lại tóc rồi nhẹ nhàng cài lên một cây trâm ngọc để cố định lại.

_ Nếu ngươi cứ mãi như thế kia, sẽ sớm gặp đại nạn mất!

_ Đại nạn?

Lãnh Nguyệt chau lại đôi mày anh tuấn, khẽ liếc nhìn ra phía ngoài cửa xe.

_ Ngươi không biết là bản thân mình rất dễ kích thích cho nam nhân muốn khi dễ ngươi sao?

Lần này đến Thiên Đào giận dữ thét lên!

_ Ai dễ gây kích thích cho nam nhân khi dễ hả?

Nam nhân im lặng nhanh chóng giúp Thiên Đào mặc y phục, xong trong ánh mắt đã dịu đi vài phần nộ khí. Hắn biết là bản thân mình sai trước, nhưng cái con người kia nếu cứ không ý thức được bản thân…thế kia mà đi lại loanh quanh, thì hắn dù có mười đầu sáu tay cũng khó lòng bảo hộ chu toàn a!

_ Xin lỗi, là ta sai. Tiểu Đào đừng giận.

Thiếu niên khẽ hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho nam nhân chỉnh trang lại y phục cho mình. Bộ y phục này mặc vào nhẹ nhàng thoải mái, vải lụa mềm mại được dệt hoa văn đào hoa phi vân nhẹ nhàng tinh xảo, ẩn hiện ảo diệu vô cùng sinh động. Đai lưng bảo ngọc nguyệt sắc sang quý nhưng không tạo cảm giác xa hoa, tinh tế thắt lại nơi vòng eo mảnh mai của thiếu niên tạo nên điểm nhấn cho toàn bộ y phục.

Thiên Đào thích thú nhìn ngắm bộ y phục trang nhã cùng đôi hài lụa nam nhân tặng nó đêm hôm trước, lại nhìn nét mặt dịu dàng của y khi giúp nó mặc y phục chải tóc, vị ngọt thanh thanh cứ thế nhẹ nhàng lan tỏa trong tâm thiếu niên. Nguyệt của nó, thật quan tâm đến nó nha.

_ Được rồi, mặc như vầy mới có thể ra ngoài.- Nam nhân lại choàng thêm một kiện áo choàng tuyết hồ lên người thiếu niên.- Mặc thêm áo choàng để tránh bị say nắng.

Thiên Đào cười khúc khích nhìn chiếc áo choàng trắng như tuyết trên người cùng khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn của nam nhân.

_ Nguyệt Nguyệt, ta không còn là trẻ con.

_ Ân, Tiểu Đào không phải là trẻ con.

_ Không được gọi ta là Tiểu Đào !

_ Ân, Đào nhi trưa nay muốn dùng món gì ?

_ Không được gọi ta là Đào nhi !

_ Ân, Tiểu Đào có muốn ăn món thịt lợn rừng nướng mật ong không ?

_…………………………..

« Hắn rõ ràng xem bản quân là trẻ con »

Thiên Đào khẽ hừ một tiếng rồi một lần nữa chạy ra khỏi xe ngựa.

_Tiểu Đào ! Ngươi muốn cưỡi ngựa ?Để ta cưỡi cùng ngươi !

_ Không ! Ta không cưỡi ngựa! Tiểu Bạch!

_ NGAOOOO NGAOOO!!!!!

Trong chớp mắt, thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn bay lên trên lưng bạch hổ uy mãnh mà nhẹ nhàng tiếp đất. Thiếu niên tuyệt sắc cùng mãnh hổ uy nghiêm cứ thế lướt đi giữa đoàn người ngựa trở nên vô cùng nổi bật, như thể thần tiên hạ phàm không khỏi khiến vô số tiếng hít khí phát ra từ đám hộ vệ xung quanh. Khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Nguyệt mang đầy hắc tuyến lườm những kẻ vẫn còn đang mê mẩn ngắm nhìn theo mạc thân ảnh bạch sắc kia. Những thị vệ này cũng nhận ra tia tử khí phát ra từ chủ nhân mới hiểu được mình đã phạm vào tối kỵ mà thu liễm lại thái độ mê mẩn vừa rồi khi nhìn thiếu niên. Nam nhân nhảy lên một con chiến mã đen tuyền rồi phóng lên song hàng cùng Thiên Đào. Nam tử cao lớn khuôn mặt tuấn lãng uy nghi cưỡi trên lưng hắc mã dũng mãnh, khí thế mạnh mẽ hiên ngang lại sang quý vô cùng khi sánh vai cùng Bạch hổ cùng thiếu niên bạch phát xinh đẹp  kia lại trở nên hài hòa đến kỳ lạ, toát ra khí chất vương giả chí tôn khó lòng diễn tả hết.

_ Nguyệt, chúng ta đang trở về đô thành của Minh Nguyệt quốc à?

Thiên Đào liếc nhìn cảnh vật hai bên đường, xem ra họ đã gần đến biên cảnh của Sở Thiên quốc rồi.

_ Không, chúng ta sẽ đến Khải Minh Thành trước.

Khải Minh Thành là một trong những thành trì vững chắc phồn thịnh nhất của Minh Nguyệt quốc, nằm trấn giữ cửa ải giao thương quan trọng của hai quốc gia Minh Nguyệt-Sở Thiên. Thiên Đào chỉ nhớ trong sách có viết, tòa Thành này dễ thủ khó công, lại nằm bên cạnh con sông Hoàng Giang lớn nhất nối liền thủy lộ hai nước, cũng chính là con đường kinh thương lớn nhất của hai quốc gia. Người cai quản Khải Minh Thành là Khải Minh Vương- Hồng Thiên Ân, người nắm trong tay hơn phân nửa binh quyền của Minh Nguyệt quốc.

_ Ngươi là muốn làm gì ở tòa thành kia? Muốn có binh quyền của Khải Minh Vương sao?

Nam nhân nhìn Thiên Đào với ánh mắt thích thú, sắc hoàng kim rực rỡ dưới đáy mắt khẽ lóe lên đầy tán thưởng.

_ Vẫn là Đào nhi của ta thông minh. Không ngờ Tiểu Đào nhà ngươi ở nơi thâm sơn cùng cốc bao năm vẫn biết rõ mọi chuyện của thiên hạ như thế.

Thiên Đào đỏ mặt lườm cho nam nhân một cái nhìn ’ngươi- dám- coi-thường-ta’.

_ Trong sách có viết.

_ Ra là vậy.- Lãnh Nguyệt khẽ bật cười.

Nam nhân cười. Hắn biết rõ, Thiên Đào của hắn không đơn thuần như vẻ ngoài của thiếu niên. Đóa hoa xinh đẹp kia lại luôn được bao bọc trong vô vàn những bí ẩn kỳ lạ. Xong đã yêu thích một người, thì sẽ tin tưởng người đó. Dù Tiểu Đào sẽ chẳng bao giờ cho hắn biết thêm về con người thật và thân thế của cậu, y vẫn sẽ yêu thương tin tưởng cậu.

Lãnh Nguyệt chỉ cần biết, người mà hắn thật tâm yêu thương, chính là Thiên Đào của hắn a.