*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Những tán cây xanh thẫm che kín bầu trời, giống như một con quái vật đang cười toe toét, nó cố vươn đôi tay đen kịt như cố gắng bắt bạn vào bóng tối vĩnh hằng.

Khu rừng yên tĩnh đến kỳ lạ. Mây đen phủ kín mặt trăng. Toàn bộ mặt đất chìm trong bóng tối. 

Tiếng gió hay tiếng côn trùng kêu hay nghe thấy trong rừng cũng chẳng thấy đâu. Thoảng trong không khí chỉ có mùi tanh của máu,  Cú vọ mở trừng đôi mắt lặng lẽ quan sát khu rừng trong bóng tối, thỉnh thoảng kêu lên những tiếng rợn người không biết đang cười quỷ dị hay đang khóc than.

Mịt mờ đứng giữa rừng với bóng tối bủa vây, Đàm Trình nhớ hình như cậu đến đây với Lâm Hoành Tinh, nhưng tới đây làm gì thì cậu không nhớ rõ. 

“Lâm Hoành Tinh!” Đàm Trình hét lớn, nhưng trả lời cậu chỉ là những tiếng vọng lại của chính mình.

Đàm Trình bước thận trọng trong khu rừng. Bỗng phía sau có tiếng sột soạt, cậu theo phản xạ quay ngoắt người lại. 

Đập vào mắt cậu là một khuôn mặt bị thối rữa, lúc nhúc giòi bọ, miệng há rộng đỏ lòm những máu, con mắt tím tái trợn trừng ra ngoài, giống như chuẩn bị có thứ gì đó sẽ nhảy ra từ hai nhãn cầu. 

Khoang mũi nồng nặc một mùi hôi thối làm cả da đầu Đàm Trình tê dại đi, cổ họng đột nhiên không thể phát ra tiếng, cậu vội vàng xoay lưng bỏ chạy.

Đàm Trình chạy trối chết trong khu rừng, xác chết thối rữa kia đang nhìn chằm chằm cậu bằng cặp mắt tím bầm kia, lảo đảo ngả nghiêng đuổi theo cậu. Đàm Trình muốn chạy ra khỏi rừng cây, nhưng không cách nào thoát ra được.

Hai chân đã mềm nhũn, nhưng Đàm Trình không dám ngừng lại, cậu biết một khi ngừng, cậu sẽ không còn cơ hội chạy tiếp nữa. 

Không biết chạy được bao lâu, Đàm Trình kiệt sức ngã xuống. Xác chết chạy phía sau nhào lên bóp chặt lấy cổ họng cậu.

Đàm Trình muốn lấy chân đạp cái xác ra, nhưng đạp cách mấy cũng không có tác dụng. 

Ngạt thở làm Đàm Trình đau đớn giãy giụa. 

Ai đó làm ơn cứu với! Đàm Trình gào thét, nhưng cổ họng không thể thoát ra một chút âm thanh nào. Huơ tay giãy giụa có lẽ là động tác cầu cứu tuyệt vọng cuối cùng trước khi chết. 

Ngay lúc cậu nghĩ mình sắp chết, một tia sáng bất ngờ xuất hiện, rạch ngang bóng đêm dày đặc bay xuống, chiếu sáng lòa đôi mắt Đàm Trình. Tiếp sau đó, thi thể thối rữa kia văng xa ra ngoài.

Không khí lại ùa được vào phổi, Đàm Trình quỳ mọp trên mặt đất, cuộn tròn người lại thở hồng hộc.

“Vô năng.”

Một giọng nói vang lên trên đầu khiến Đàm Trình ngạc nhiên mở lớn mắt, một luồng ánh sáng vàng nhạt hắt xuống mặt đất. Đàm Trình muốn ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện mình không thể nhấc nổi.

Giọng nói lúc nãy trên đầu cậu lại tiếp tục, mang theo một sự giễu cợt không giấu giếm: “Chỉ là một con yêu quái nhãi nhép.” 

Vừa dứt lời, những đám mây đen từ từ biến mất khỏi bầu trời và ánh trăng dần xuất hiện. Quần áo màu vàng trắng được mạ thêm một lớp ánh sáng óng ánh. Đàm Trình bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình lại được thả lỏng, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhưng chỉ vừa ngẩng đến miếng ngọc bội người này đeo trên thắt lưng, đã ngất đi mất.

Trước khi bất tỉnh, Đầm Trình nghĩ, miếng ngọc bội đó, cậu đã thấy qua rồi. …Thật đẹp, đẹp lắm, trên đó có khắc ba chữ…

“…….Cảnh …….”

Đường Lệ Hoa suốt mấy ngày ngồi canh bên giường bệnh nghe con trai mình nói mớ, vội vàng gạt nước mắt, mừng rỡ kêu lên: “Con! Con ơi! Con tỉnh rồi, tỉnh rồi phải không?”

Trong cơn mê man Đàm Trình loáng thoáng nghe tiếng mẹ mình gọi, cậu chậm rãi nâng mí mắt mỏi mệt.

Thấy Đàm Trình đã mở mắt, Đường Lệ Hoa lã chã nước mắt, vừa ấn chuông điện gọi bác sĩ trực ban, vừa run rẩy cầm điện thoại bấm một dãy số: “Con mình tỉnh rồi ông ơi! Tần Long ơi, con tỉnh rồi!” Đường Lệ Hoa buồn vui lẫn lộn nói trong điện thoại.

Đàm Trình vừa tỉnh lại, đầu óc choáng váng nặng nề, sau khi được các bác sĩ lật qua lật lại kiểm tra hết, xác nhận không có vấn đề gì, cậu mới định thần lại, hóa ra mình còn sống…

Cậu yếu ớt cầm bàn tay mẹ, nhỏ nhẹ an ủi: “Mẹ….Con không sao đâu, bác sĩ cũng nói con nghỉ ngơi mấy ngày là ổn mà.”

Tay Đàm Trình quấn đầy băng gạc, Đường Lệ Hoa không dám cầm chặt, bà chỉ ấp mu bàn tay mình lên tay cậu, nước mắt không ngừng rơi. Bà gật đầu, nhưng không thể nói được lời nào.

Thấy mẹ mình đau lòng như thế, Đàm Trình xót vô cùng, cậu cố gắng an ủi, vành mắt cũng bắt đầu đỏ ửng lên. 

Biết con trai mình lúc này không nên bị kích động, Đường Lệ Hoa nén buồn gạt nước mắt, cố gắng nhoẻn ra một nụ cười, nói: “Mẹ đang vui thôi mà, mẹ chỉ vui thôi, con nằm đây hai ba ngày rồi….” Nói đến đây, bà lại không kiềm được nước mắt.

Đàm Trình không có vết thương nào đáng kể, sau khi tỉnh chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày là ổn, còn lý do vì sao cậu hôn mê bất tỉnh, bác sĩ cũng không rõ. 

Lúc ở bệnh viện dưỡng bệnh, có vài bạn học và mấy anh trong đội khảo cổ ghé thăm. Có cả giáo sư Lý Quốc Hiền nữa. Lúc ấy Đàm Trình mới biết được mấy chuyện ở núi Quỳnh Sơn sau khi cậu hôn mê.

“Lúc cảnh sát đến tìm thấy các cậu đã là rạng sáng. Họ phát hiện ra Lâm Hoành Tinh trước, lúc đó cậu ta nằm sấp trong vũng máu, gần như đã ngừng thở. Cậu và Giang Ba được tìm thấy trong đường hầm, Giang Ba đã chết, cậu thì hôn mê mấy ngày.” 

Nghe Trương Tuấn nói, Đàm Trình hỏi: “Lâm Hoành Tinh ra sao rồi?” 

(Trương Tuấn là người bạn ở cùng phòng ở khu khảo cổ với Đàm Trình nha, truyện khá nhiều nhân vật nên phải ráng nhớ nhiều huhu)

“Cậu ta đang nguy kịch. Đỉnh đầu bị thủng một lỗ rất to, bệnh viện này chỉ cầm cự giữ cậu ta còn sống, mai người nhà đưa cậu ấy lên Bắc Kinh chữa trị.” Trương Tuấn nhíu chặt mày: “Các cậu đã gặp phải gì vậy? Gặp sát nhân cuồng sát sao? Cảnh sát cũng chẳng điều tra ra được chuyện là thế nào!” 

Trương Tuấn thở dài, “Cậu biết không? Người nhà Giang Ba với Lâm Hoành Tinh như phát điên, một người nguy kịch, một người chết, ngày nào họ cũng chạy lên cục cảnh sát…nói….Nói rằng cậu rất đáng ngờ.”

Nghe Trương Tuấn nói, Đàm Trình cũng không ngạc nhiên, việc này cậu đã nghĩ đến rồi, ai mà tin mấy chuyện ma cỏ. Người nhà Lâm Hoành Tinh và Giang Ba dĩ nhiên sẽ nghi ngờ cậu nhiều nhất, vì cậu là người duy nhất lành lặn trở về.

Suy nghĩ một lúc, Đàm Trình mệt mỏi nhắm mắt, hỏi: “Cảnh sát nói sao?”

“Cảnh sát… họ không tìm thấy chứng cứ nên sẽ không bắt….” 

Thử tìm một từ thay thế thích hợp, nhưng Trương Tuấn cũng không thể nghĩ ra, chỉ biết thở dài, “Giang Ba chết rất kỳ lạ, trên người không có vết thương nào, giải phẫu pháp y cũng không tìm ra nguyên nhân cái chết, nhìn giống bị ngạt nhưng lại không phải. Còn nữa, trong tay cậu ta siết chặt một cái gương đồng.”

“Gương đồng?” Đêm đó đi tìm Giang Ba, cậu và Lâm Hoành Tinh bị dọa sợ quá nên cả hai cũng không xem đến gần xem kỹ Giang Ba, nên cậu cũng không biết anh ta đang cầm một cái gương đồng. 

“Đúng vậy, gương đồng, là gương chôn cùng người chết….”

Lời Trương Tuấn nói làm lòng Đàm Trình chùng xuống. Người trong nghề khảo cổ học như bọn cậu thừa biết, người xưa tin rằng dùng gương đồng có thể trấn áp các hồn ma quỷ dữ. Nếu không phải vừa đích thân trải qua sự kiện quỷ dị này, Đàm Trình sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng lúc này, cậu cũng đang tự hỏi trong lòng, sự cố có phải do cái gương gây ra hay không?

Giang Ba đào thấy gương đồng, có vô tình thả ra thứ gì chăng? 

Thấy Đàm Trình đang suy nghĩ, Trương Tuấn nói: “Trên đầu Lâm Hoành Tinh có hai vết thương, nhưng chỉ có một cái là trí mạng… Ba người các cậu bị tai nạn rất kỳ quặc, ai cũng đang đợi cậu tỉnh dậy để hỏi chuyện đây.”

Đàm Trình không kể lại cho Trương Tuấn, nhưng mọi người cũng biết được rất nhanh.

Vì cảnh sát đã đến thẩm vấn Đàm Trình.

Gương đồng cổ: Mặt lưng chạm hoa văn, mặt dưới mài bóng để soi.

Vì gương có công dụng trấn hồn chiếu yêu nên mấy gương cổ trưng trong bảo tàng người ta cũng mê tín úp mặt gương lại tránh “tai họa”.