Khổng Di trải qua tuần thử việc làm thêm thành công vang dội và chính thức thành bảo mẫu của Minh Thiều.
"Thi Thi! Chúng ta đi ăn mừng nhé? Tôi được nhận việc rồi!", Khổng Di mừng đến không thể mừng hơn được nữa.
"Chúc mừng cậu nhé. À mà ban chúng ta lại nhận dự án mới, dự án có hơi quan trọng nên tối nay phải tăng ca rồi, kia là tài liệu của cậu", Thi Thi buồn rũ rượi chỉ về phía bàn làm việc của Khổng Di, thành công khiến cậu xẹp như bóng xì hơi. Dự án quan trọng cái khỉ gì chứ, rõ là hành nhau thì có mà. Khổng Di đổ lệ tra tài liệu, gõ máy tính điên cuồng.
Mỗi phòng ban đều có một giai đoạn, gọi là quá trình trưởng thành của cây. Ban đầu chỉ là những việc nhỏ nhỏ, rễ gì đó mọc từ hạt mầm. Rồi dần dần hạt nhú lá nhỏ, lá nhỏ hoá cây to, cây to trổ bông và cuối cùng, trước khi ra trái phải đấu lại lũ sâu bọ, giữ hoa không bị gió to bão táp thổi rụng đầy sân. Kết quả cuối cùng thường là trái cây chín mọng tương đương tiền thưởng tăng lên, đồng nghĩa mọi người sức cùng lực kiệt.
Cậu không nghĩ rằng bản thân phải trải qua chuyện này từ sớm như vậy, dù từ lúc trọng sinh, cậu có nhớ lại ký ức của thân thể cũ, cũng rợn hết da gà và chưa chuẩn bị tinh thần để chịu áp lực lớn như vậy.
"Cà phê, mọi người uống cho tỉnh đi, tôi đi gọi pizza cho phòng chúng ta nhé", Thi Thi cùng trưởng phòng ban bưng những ly cà phê vào, đặt lên bàn họp chung và gọi mọi người qua.
Giờ tan tầm, mọi người chỉ nghỉ ngơi một chút, chờ pizza lót dạ để vùi đầu vào công việc tiếp. Dự án này sẽ qua một ban khác lầu trên, ban đấy có hơi khó ưa nên mọi người phải cật lực nghiêm túc, sai một li, đi hàng vạn dặm!
"Trời đất ơi!! Sai số đây này! Phòng nào?! Phòng nào làm phần này?!", tiếng thét của trưởng phòng ban lầu trên, vang vọng khắp công ty...
Mọi người sợ tê cả da đầu, cuối cùng Khổng Di đành ra trận, năm nào cũng vậy, cậu đều là người ra trận dù Thi Thi ra sức ngăn cản. Cậu thật sự không muốn nhưng cơ thể này thôi thúc cậu nhận phạt. Trời xanh mây trắng, Khổng Di nhìn thang máy đi lên mà tiếc thương cho phận mình.
"Cậu lại là người điền sai số? Dự án trước cũng thấy mặt cậu đấy! Muốn nhận trừng phạt như vậy?! Sai một số là lỗ lời chênh lệch nhau cả, tại sao cẩu thả không chừa được thế? Nếu đã muốn trừng phạt như thế, tôi sẽ thay giám đốc trừng phạt cậu!", trưởng phòng ban lầu trên là chị của giám đốc, dây mơ rễ má, có chức có quyền, có họ có hàng có thân quen, lên mặt? Ai cấm nào.
Trừng phạt chính là dùng ba số cuối số tiền bị ghi sai mà tát vào hai má. Trước khi Khổng Di kịp nghĩ lý do vì sao lại có chuyện trừng phạt biến thái như này thì hai má đã nóng ran lên.
"Nói tôi nghe, cảm giác bị tiền tát vào mặt như thế nào?", cô gái chống cằm nhìn Khổng Di vẫn đứng ngây như phỗng, kì trước hình như là bị tát ngất mà nhỉ.
"Không cam lòng", nhẹ thở dài đáp, cậu nhớ lại hôm qua còn gào thét trong lòng rằng Phong Triều tát tiền vào mặt cậu đi, cậu sẽ theo liền nhưng mà tiền tát vào mặt là trừmg phạt thì thật con mẹ nó nhục đến chửi tục!
Cô gái cau mày, không cam lòng?, năm nào cũng chịu phạt thay mà, sao năm nay lại cứng gồng lên rồi? Bị tiền tát tỉnh ra là có thật. Cô có cảm giác thành tựu trong lòng. (Phong gia là gia đình có sở thích biến thái...)
"Tôi không cam lòng, số liệu kia không phải do tôi gõ sai. Bảo một người căng mắt vài đêm nhẩm đi đếm lại đến thuộc lòng số liệu rằng họ bị sai số liệu là chọc điên họ", cậu nhếch môi, xoa hai má đỏ bừng của mình. Kiếp trước cậu từng bị tay của các ma ma hay nô tì giáo huấn qua, không ngờ kiếp này đến tiền còn có thể làm đau cậu, phải trả gấp đôi! Thỏ không chỉ ăn cỏ đâu!
"Tôi muốn kiện lên giám đốc thì phải làm thế nào?"
"Hả? Kiện lên? Cậu không cần làm đến mức đó đâu, ha ha, tôi chỉ muốn xem cậu sẽ chịu tội thay bao lâu nữa thôi, tôi cũng biết người gõ sai là ai rồi. Muốn tát lại cô ta không?", gõ ngón tay lên mặt bàn, cô ngắm nghía chàng trai trước mặt.
Khổng Di tròn mắt, khó hiểu "người gõ sai là ai?".
"Thư ký trưởng phòng ban. Nào, cậu tính xử lý thế nào để đòi lại bồi thường thiệt hại bao năm bị tiền tát vào mặt?", cô hứng thú nói. Khổng Di "ồ", cậu biết thư ký trưởng phòng ban là người kênh kiệu, không nghĩ lại còn nhan hiểm như thế, muốn tống cậu ra khỏi phòng ban đấy nhỉ, theo luật công ty, làm sai sót trong những vụ án quan trọng ảnh hưởng ít nhiều đến lời lỗ thì sẽ bị chuyển phòng ban hoặc đuổi việc.
"Tôi có năng lực, tôi muốn đổi phòng ban, chuyển lên đây", bù đắp những cái tát thì cần một chức vụ xứng tầm, trả thù kẻ hại ta chính là sống tốt hơn họ.
Cô gái trầm trồ khen ngợi Khổng Di, liền lập tức đập bàn duyệt liền mặt không hề nể mặt tổng giám đốc là ai, em trai thì sao? Cô sợ bị nó tét mông à? Người khôn khéo nên giữ bên người nha.
"Xảo Nguyệt, chuyển Khổng Di cùng Thi Thi lên đây luôn đi, cặp bài trùng đấy tôi chấm lâu rồi, ha hả, cuối cùng cũng thu được vào tay~ thiệt mát lòng mà, em không biết tôi ghen tức đỏ mắt với phòng ban dưới thế nào đâu! Mà giở tính xấu thì bị em trai rầy, uầy thiệt là khổ mà", nhoài người ra bàn, cô gái không ngại hình tượng ngự tỷ ban nãy, lèm bèm với thư ký hoạt bát của mình.
"Chị thiệt là, chờ ngày này hẳn là lâu lắm nhỉ? Để em làm đơn chuyển xuống dưới liền!", thư ký cười, tay gõ máy tính tay bấm điện thoại.
"Chứ gì nữa, nhớ lần đầu tôi dùng cách này trừng phạt Khổng Di không? Ối giời ơi thiết nghĩ muốn giơ cao đánh khẽ bông lay ngọn cỏ đó, nhưng mà vẫn phải đau lòng cắn răng tát thẳng thôi, cho tỉnh nhanh hơn, phòng dưới, chẳng ai tốt lành", phòng dưới chê phòng trên, phòng trên loè phòng dưới, cuộc chiến văn phòng chưa bao giờ kết thúc.
Quay lại với Khổng Di, sau khi nói Thi Thi nghe cả hai được duyệt lên phòng trên, Thi Thi mừng đến mức lập tức tìm ngay hai thùng giấy, một cho cô một cho Khổng Di. Dưới ánh mắt thương hại của mọi người, cùng rời phòng ngay lúc đơn và cuộc gọi chuyển vị trí vừa đưa xuống. Cả phòng từ thương hại, đến bất ngờ, khó hiểu, thư ký và trường phòng thì tức đến đỏ cả mắt nhìn thang máy đằng xa đóng lại.
"Khổng Di thiệt giỏi nha, nay đi ăn lẩu ăn mừng đi!", Thi Thi cao hứng nói, ở phòng dưới năng lực của cô sẽ không được khai thác triệt để đâu, huống chi Khổng Di cũng cần ở đúng vị trí của mình nữa. Kẻ tám Lạng người nửa cân.
"Nào có, tôi chỉ đòi lại những gì thuộc về bản thân thôi! Lẩu cá kèo ngã tư đèn đỏ!", khổng Di với hai má hồng hồng, nụ cười trên môi loan đến đáy mắt.
Vui không được lâu, bụng cậu chợt quặng đau. Sau khi đặt thùng giấy lên bàn, chưa kịp sắp xếp, cậu liền ghé thăm phòng vệ sinh thơm tho. Song tính nhân, cực nhất, ghét nhất là đến tháng. Cậu nhìn máu trên quần lót nhỏ, hô hấp dần trầm thấp lại... Ông trời đùa nhau sao, bị tát thường máu mũi, máu mồm, chẳng ai... Chẳng ai bị tát xong tới tháng cả!!!! Đau hai lần trong một ngày đấy! Bị tát còn đòi công bằng được, tới tháng thì đòi bằng niềm tin à.
Có tiếng người ở bên ngoài gian phòng vệ sinh.
"Sao lại có mùi máu nhỉ?"
囧. Khổng Di chửi thầm trong lòng, lẳng lặng theo thói quen xử lý này này kia nọ, cùng mùi phòng vệ sinh thơm tho, trở lại bàn làm việc. Mùa dâu a mùa dâu, đau bụng và mặt mũi trắng bệch hơn bình thường, mong rằng không bị vào viện truyền máu như tháng trước.
_____
Xì poi chương sau~"Khổng Di! Lâu ngày không gặp! Nhớ nhau không nè?", vị bác sĩ lao đến ôm chầm cậu, nâng cậu lên xoay vòng vòng, đến khi thả cậu xuống thì lại khịt mũi "lại bị mất máu à? Sao không nói sớm? Phòng khám đầy mùi máu cậu rồi!!!!". Khổng Di tìm cách giết người nhanh gọn nhất, giết cái tên bác sĩ này ngay lập tức!