Nửa ngày lần mò trong rừng cả hai chúng tôi chỉ tìm thấy một chiếc giáo thân gỗ đầu đá nhọn hoắt còn vết máu, xem ra việc tìm dấu vết của mấy tên thổ dân này cũng khá vất vả.

Theo như lời của Kid nói ký tự đó anh ta chưa thể dịch được nhưng nhiều khả năng liên quan đến một lễ tế quỷ mà anh ta đã từng đọc lướt qua trong cuốn sách nào đó. Chính vì điều đó chúng tôi mới quyết định đi sâu vào trong rừng để tìm kiếm câu trả lời.

Cả nửa ngày tìm kiếm dấu vết mệt mỏi chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi. Tôi lựa cái rễ cây to to trồi lên khỏi mặt đất để ngồi, Kid thì ngồi bệt hẳn xuống đất. Cái chân của tôi mỏi nhừ, đúng là đi đường rừng có khác, lúc thì lội suối, lúc thì dẵm bùn , chỗ thì gồ ghề khó đi. Vỗ vỗ vài phát tôi vươn vai, duỗi thẳng đôi chân ra rồi nhìn sang Kid.

- Này Kid ! Anh có mệt không? Tôi thì mỏi nhừ chân rồi đây.

- Ồ! Tôi cũng khá mệt, hôm nay đường đi khó nhằn hơn chúng ta tưởng nhưng tôi vẫn thắc mắc tại sao từ đoạn suối tới chỗ này lại không xuất hiện dấu chân của động vật có vú kích thước lớn, trong khi ở đoạn rừng trước đó thì lại có khá nhiều.( vừa xoa bóp đôi chân Kid vừa nói.)

Nghe Kid xong tôi giật mình nhận ra sai lầm của chúng tôi, bây giờ thì tôi biết mình đã bị lộ và sắp bị tấn công. Tôi chợt nhớ mình đã đọc cái hoàn cảnh này trong một cuốn sách nói về khai phá bắc Mỹ, những người thổ dân có khả năng ẩn nấp và xóa dấu vết rất giỏi trong rừng rậm. Họ để lại dấu vết dụ dỗ kẻ địch, đến khi kẻ địch mệt mỏi thì họ tấn công. Giờ nhớ ra điều này thỉ quả là muộn màng nhưng thôi bỏ qua nó đi, tôi đứng phắt dậy không nghỉ nữa, vẻ mặt khẩn trương.

- Chúng ta phải trở về ngay trước khi quá muộn. Đi nào Kid!

- Tại sao? ( Kid chưa hiểu gì ngạc nhiên nhìn tôi)

“ VÚT… PHẬP…”

- A….!

Từ phía sau lưng tôi một chiếc giáo phi tới sượt đùi của tôi nhưng nó vẫn đủ lưu lại vột vết thương. Vội vàng tôi vào thế thủ cúi thấp người đảo mắt nhìn quanh.

Kid cũng phản ứng nhanh không kém anh ta vội cầm chiếc gậy của mình đứng phắt dậy đảo mắt nhìn quanh.

Cả hai rơi vào thế bị động đứng im tựa lưng vào nhau quay tứ phía nhìn, lắng nghe động tĩnh xung quanh. Kì lạ đáng lẽ bình thường nếu phi giáo xong bọn thổ dân sẽ tấn công ngay chứ làm gì có chuyện như này, tôi suy đoán nhưng không thể biết lý do, có lẽ chúng muốn thử xem kẻ địch có mạnh hay không? Hoặc… đang vờn cho chúng tôi thấm mệt rồi mới tấn công?

- Không thể duy trì cảnh này lâu được, chúng ta mau tìm cách thoát thân, có lẽ là chúng chỉ có một tên và đang cố cầm chân chúng ta để đồng bọn tới.( Kid nói khẽ)

Nghe xong Kid nói tôi gật đầu chỉ tay về phía bụi dậm bên tay phải nói nhỏ:

“Ngay lúc tôi hô thì chạy hiểu chứ.!”

- Ba hai một… CHẠY…!!!

Ngay lúc này chân tôi bỗng loạng choạng, mắt mờ đi, đầu óc quay cuồng, chân tay mất tự chủ,… người cứ thế lảo đảo ngã xuống, đôi mắt vô lực chậm rãi khép lại, khuôn mặt Kid hốt hoảng nhìn tôi kèm theo sự sợ hãi khi anh nhìn về phía sau, đó là những gì còn sót trước khi đôi mắt tôi nhắm nghiền.

Không biết qua bao lâu tôi dần mở mắt, xung quanh là một màu tối om không thấy chút gì cả.

Tôi là một người vốn sợ bóng tối lại rơi vào hoàn cảnh này tâm trí trở nên hoảng loạn, chân tay tôi vung bên nọ, xờ bên kia quờ quạng linh tinh mong chạm được vào một thứ gì đó. Thế nhưng trời phụ lòng người tôi không chạm được vào nổi một thứ gì cho dù đó là một hòn đá.

Sau khi sờ lần một lúc tôi phỏng đoán, nơi này chắc chắc là trong một ngôi nhà hay một ngôi đền nào đó được lát gạch hoặc đá nên mới bằng phẳng như vậy. Nhưng sự phỏng đoán đó lại mâu thuẫn với việc tôi bị ngất trên đảo. Vì trên hòn đảo hoang vu này làm gì có người nào xây nhà, xây đền rộng và lát toàn gạch, đá như vậy. Nếu thực sự có thì thời gian tôi sống ở đây đã phát hiện.

Không biết trôi qua bao lâu mà tôi chỉ biết rằng cái bụng tôi đã trải qua hai đợt réo vì đói.

Không rõ phương hướng nên tôi chẳng dám lần mò linh tinh ra xa, nhỡ không may chạm mẹ vào con ma hay con quỷ nào đó thì vỡ mồm. Lần trước bị con quái vật kia nó đập như đập ngóe, tôi vẫn còn sợ lắm, tuổi trẻ còn chưa xoạc em nào mà đã phải ra đi thì hơi phí.

- Lóc cóc…

- Cộp cộp…

Âm thanh vang lên đều đặn từ bên phải, à không từ bên trái, có lẽ là đằng sau,… không rõ là nó phát ra từ hướng nào nhưng nói chung trong bóng đêm âm thanh vang lên làm tôi rợn cả người, da gà nổi lên từng đợt.

Lúc này tôi chỉ có nghĩ thầm, chắp tay cầu trời khấn phật.

“ sợ vãi nồi, có ai cứu tôi, nam mô a di đà phật, cầu trời khấn phật cứu con”

Âm thanh vang vọng càng ngày càng to hơn, thứ đó đang đến rất gần rồi, cơ thể tôi run lên bần bật có lẽ chỉ cần một phát hù như trong phim ma là tôi có thể chết vì đau tim mất.

Cuối cùng tiếng động cũng dừng, thế nhưng chính cái yên lặng này càng làm tôi khó thở hơn, “ thôi chết mẹ rồi cái kịch bản này giống trong phim ma vãi nồi, mà thằng đóng trong cảnh này chưa thằng nào là được sống.” tôi vừa liên tưởng tới số phận vừa lẩm bẩm.

Âm thanh dã ngưng được khoảng 5 phút mà vẫn chưa có động tĩnh gì thêm, cơ thể tôi vì căng thẳng quá hô hấp trở nên nhanh hơn, đầu óc cũng đã nghĩ ra 5 cách để chết nhẹ nhàng hơn bị giày vò kiểu này.

Cách 1: cắn lưỡi tự tử( ưu điểm: làm nhanh gọn lẹ, nhược điểm: cắn mà không chuẩn, không đủ mạnh là không chết mà vẫn đau để lại di chứng.) loại vì tỉ lệ là chết là 30%

Cách 2: đập đầu xuống đất ( ưu điểm: chấn thương sọ não chết ngay, nhược điểm: chưa thấy ai chết kiểu này bao giờ) loại vì không rõ tỉ lệ chết.

Cách 3, 4: lấy hòn đá sắc nhọn ở thắt lưng hay mang theo bên người để tự tử: cắt cổ, cắt mạch ở tay.( ưu điểm :chắc chắc chết , nhược điểm: đau kéo dài cho tới lúc chết.) loại vì sợ đau kéo dài.

Cách 5: hét lên bảo con ma : “ giết mẹ luôn tao đi”( miễn ưu nhược điểm) có khả thi hơn chút.

Sau bao đắn đo cuối cùng tôi cũng chẳng chọn cách chết nào trong năm cách. Tôi còn yêu đời lắm, muốn sống thêm dăm ba chục năm nữa.

- Hít hà…

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ để lấy lại tinh thần.

- ĐRẬP ….ĐRẬP….

Ngay khi tôi vừa vực lại tinh thần thì tiếng động vang lên thêm lần nữa, lần này tần số nhanh hơn, gần hơn, và trong khoảnh khắc cuối tôi đã lờ mờ đoán thứ đó là gì.

Nó có đôi mắt to và phát ra ánh sáng đỏ lòm như hai viên than lửa, khoảng cách giữ đôi mắt nó và mặt đất tầm 2 mét. Đôi mắt to như cái đấm tay, hình dáng của nó trong bóng tối thì tôi không thể thấy được nhưng dựa theo âm thanh di chuyển của nó chắc chắn đó là động vật 4 chân.

- Ông ông… grrung…

Mặt đất nơi chân tôi rung lên, toàn thân đứng không vững khụy xuống, đất đá từ bên trên rơi xuống lã chã từng viên, từng tảng một có viên trúng chân trúng tay có viên trúng đầu nhưng may mắn là việc này không kéo dài lâu chỉ giây lát sau tất cả đều dừng lại.

Tiếng thở phì phò liên tiếp vang lên giống như tiếng của một con thú hoang đang hù dọa, tấn công con mồi yếu ớt không có đường thoát.