Tâm trí tôi hoảng loạn sợ hãi vội quay đầu quan sát xung quanh. Dây thần kinh tôi căng thẳng, chân tay run rẩy. Đầu óc tôi lúc này chỉ biết cầu trời khấn phật, miệng lẩm bẩm:" nam mô a di đà phật... nam mô a di đà phật...", chỉ mong sao bóng hình mà tôi nhìn thấy lúc nãy là ảo giác hoặc tất cả sự thật là tôi đang mơ.

Đôi mắt tôi nhắm chặt lại hô hấp tăng dần, tim tôi như muốn nổ tung. Tôi muốn hét lên vì sợ hãi nhưng miệng tôi như bị đóng đá, nó cứng ngắc không thể phát ra dù là một âm thanh nhỏ.

Ù ù ù.... Xoẹttt... Đoàngggg...

Tiếng sấm sét vang lên ầm ầm bên tai như muốn đập muốn xét nát tôi ra làm trăm mảnh. Tôi nằm úp nhắm chặt mắt lại, đầu tôi bây giờ chỉ còn một ý nghĩ là cầu trời khấn phật cho con tai qua nạn khỏi.

Chợt chiếc áo của tôi bị nắm chặt đằng sau gáy, rồi từ từ cả cơ thể tôi cũng bị nhấc bổng lên theo đó là một tiếng rú ghê rợn... Cơ thể tôi mềm nhũn biết bây giờ không phải là ảo giác nữa rồi mà nó là sự thật. Cái bóng đen tôi nhìn thấy kia chính là một con quỷ. Con quỷ với cơ thể to lớn, khuôn mặt tởm lợm kèm theo đó là màu da nó đỏ chót như màu máu. Nó nhấc tôi lên khỏi mặt đất khoảng 10 feet* nó gầm thêm một lần nữa rồi quăng tôi xuống như quăng một khúc gỗ.

Cơ thể tôi văng xa cọ sát, va chạm với nền đất đá. Sự đau đớn kèm theo quá sợ hãi tôi ngất lịm đi không còn biết gì nữa.

Mở mắt ra tôi thấy mình đứng trước một cánh cổng làm bằng đá. Hai bên cổng là hàng dài những con quỷ tương tự con vừa tấn công tôi. Chúng cúi đầu xuống bất động tôi nghĩ chắc chúng đang ngủ?

Tôi sợ hãi nín thở nhẹ nhàng quay đầu nhìn xung quanh. Giật mình nhận ra mình đang ở trong một căn hầm hay một hành lang kéo dài vô tận làm bằng đá nguyên chất nào đó. Những khối đá tảng to lớn xếp khít nhau trông rất chắc chắn. Xung quanh tôi được thắp sáng lên bởi những ngọn lửa bập bùng phát ra từ các ngọn đuốc quanh đó.

Phía sau tôi là một hành lang dài không thấy đáy vì vậy hít một hơi thật sâu nhưng cũng thật nhẹ, tôi nhấc bàn chân của mình lên tiến về phía cánh cửa một cách chậm rãi. Tôi đến sát cánh cửa nhưng cánh cửa đá này quá to so với quy định, làm sao để tôi có thể mở nó đây? Chắc chắc nó phải có một cơ quan ngầm để mở cánh cửa ra. Nhưng nó nằm ở đâu mới được?

Nhìn quanh chả chỗ nào khả thi tôi buồn rầu lấy tay chạm lên cánh cửa rồi dùng sức đẩy với ý nghĩ mong sao nó sẽ mở ra. Chợt khối đá dưới chân phải tôi bỗng sụt xuống, tiếp theo đó là những tiếng kêu rắc rắc, rồi tiếng ròng rọc, tiếng những tảng đá và thanh sắt va vào nhau ... Những âm thanh đó vang lên khiến tôi giật mình sợ hãi. Tôi quay đầu nhìn xung quanh bọn quỷ vẫn thế không hề cử động, thở phào nhẹ nhõm tôi quay lại nhìn cánh cửa.

Cánh cửa đá dần dần hé mở ra. Một luồng ánh sáng màu đỏ rực phát ra từ khe cửa chiếu vào mắt tôi. Màu của ngồn sáng đó khiến tôi rất khó chịu, cảm giác trong người khó tả, kèm theo đó một luồng hơi nóng phát ra từ khe cửa. Đến khi cánh cửa được mở hoàn toàn thì tôi mới nhìn rõ nguồn sáng ấy là gì. Nguồn sáng đó chính là sông nham thạch! Hơi nóng của con sông nham phả vào người tôi hầm hập nhiệt độ xung quanh ngày càng tăng cao. Tôi cảm giác như mình sắp bị nướng chín tới nơi rồi, vội vàng tôi lùi lại quay đầu định chạy về hướng ngược lại. Nhưng ngay lúc này một sự việc tôi không muốn nhất nó đã sảy ra. Đó là lũ quỷ bắt đầu cử động chúng ngẩng đầu lên mở to đôi mắt đỏ rực nhìn tôi. Con nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thèm khát, chợt một con rú lên rồi tất cả nhảy sổ vào tấn công tôi.

Bật dậy mở mắt ra thấy mình nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ cũ nát. Tôi thở phào khi biết rằng tất cả vừa rồi chỉ là mơ, cảm giác được sống vẫn là tuyệt nhất. Cựa quậy cơ thể tôi định ngồi dậy nhưng cơ thể bất lực, chân tay, ngực, bụng nhói lên từng đợt đau nhức.