Ngày hôm sau Tiêu Úc và Lâm Ngôn cùng nhau về nhà, hai người liền tiến hành đợt tổng vệ sinh, thu thập quét dọn kỹ lưỡng từ trong ra ngoài, bao gồm cả quần áo, khăn tất,chén đĩa,mà Lâm Ngôn tích góp được suốt một tháng giả chết, lau chùi sạch sẽ phòng bếp dính đầy dầu mỡ,bỏ đi những thực vật héo úa do không được tưới nước,giải cứu mấy cây tiên nhân cầu ( bát tiên ) còn sống. Bởi vì tối hôm qua hai người hoạt động quá mức kịch liệt,thắt lưng Lâm Ngôn không ngừng đau nhức nên đại bộ phận gia vụ đều giao hết cho Tiêu Úc, Lâm Ngôn chỉ cần vừa gọt trái cây vừa nhìn đại công tử tay chân vụng về làm việc, cười đến cơ hồ muốn nghẹn chết.

Tiêu Úc đáng thương vốn chỉ biết đọc sách, phẩm trà,xã giao, chơi cờ, đánh đàn, còn chuyện quét nhà dọn rác thì kiếp trước chưa từng được trải nghiệm, muốn học cũng học không xong, chỉ trong chốc lát liền mặt mày xám xịt. Lâm Ngôn dùng tăm cắm một miếng lê, bắt chéo chân nhìn người đàn ông nhà mình, cười hì hì gọi anh lại. Tiêu Úc vừa định trách cậu lười, không nghĩ tới một miếng lê dần tiến vào miệng,ngọt, nhìn lại cô vợ mi thanh mục tú nhà anh,trên cổ còn lưu lại một chuỗi dấu hôn mê người, chút khó chịu liền bay mất.

Giữa trưa Lâm Ngôn nấu một bàn đồ ăn, còn cố y mua một con cá đã được làm sạch sẽ đưa cho Tiêu Úc. Đại công tử nhéo mặt cậu mắng em xấu lắm, Lâm Ngôn hoàn toàn không để ý tới, da mặt dày nói lần trước chưa được hưởng dụng tay nghề của Tiêu công tử, lúc này nhất định phải được đền bù.

Tiêu Úc không biết đánh vảy cá,ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu “Lần trước không phải người nói không thích ăn cá là em sao ?”

Lâm Ngôn đi qua cắn môi anh nói “Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ ,hôm nay tâm tình hảo hán tôi đây tốt, muốn ăn món cá mà Tiêu công tử làm.”

Nói xong liền đổi thành bộ dáng nghiêm túc, thật sự lần đó là em không tốt, anh đừng để trong lòng.

Tiêu Úc dùng bàn tay không dính mùi cá vuốt ve mặt Lâm Ngôn,nói anh quên mất rồi.

Kỳ thật nhìn tư thế cầm dao của Tiêu Úc, Lâm Ngôn liền biết , nếu thật sự muốn thư sinh xuống bếp , kia không chừng đáy nồi còn bị cháy một lỗ lớn. Lâm Ngôn không dám để anh làm một mình, xoay người lại ôm lấy lưng Tiêu Úc. Một tay cầm dao, một tay bắt lấy tay Tiêu Úc, thật cẩn thận cắt từng lát từng lát,nhiệt khí liền phả lên cổ Tiêu Úc. Hai người cách càng ngày càng gần , cả cơ thể đều dán lên lưng Tiêu Úc,nhìn xuống sau lớp áo liền phát hiện dấu hôn mà chính mình mút ra tối hôm qua, nhất thời đầu óc nóng lên, lập tức liền vươn người hôn lên,dùng đầu lưỡi tinh tế phác thảo,chỉ trong chốc lát liền cảm thấy người trong lòng khẽ run rẩy.

_”Không đói bụng nữa ?” Tiêu Úc thở sâu,thả dao lên thớt.

_”Đói.” Lâm Ngôn chôn mặt vào hõm vai anh “Ăn anh trước.”

Tiêu Úc nhắm mặt lại, tùy ý người phía sau không an phận tùy ý vuốt ve ***g ngực của mình, chậm rãi dời xuống bụng, thẳng đến khi vật kia bán ngẩng đầu liền nhịn không được quay đầu hôn lên môi Lâm Ngôn. Hai người dựa vào tủ chén ôm nhau, mặt đối mặt nhẹ nhàng cọ xát.

Lâm Ngôn hí mắt nhìn lén,chỉ thấy gương mặt như tranh vẽ gần ngay gan tấc,ánh mắt thanh minh mang theo chút *** nóng bỏng, phá lệ chân thật.

Từ khi đoàn tụ đến giờ, vì quá bận rộn vận động thân thể mà chưa kịp nói với anh mấy câu,Lâm Ngôn ngây ngốc nhìn chằm chằm Tiêu Úc, cơ hồ đã quên động tác trên tay.

_”Sao vậy ?”

Lâm Ngôn trầm mặc một lúc lâu mới đột nhiên ôm lấy cổ Tiêu Úc ,ép sát lên người anh, cái trán chạm vào nhau.

_”Anh làm em sợ muốn chết biết không ? Mẹ anh! Chết thống khoái thật, nói không về lỡ không về thật, anh bảo em làm sao bậy giờ ?” Lâm Ngôn kéo vạt áo Tiêu Úc,bỗng dưng không thể khống chết cảm xúc của mình “Nếu anh dám có lần sau…”

Tiêu Úc nhướng mày.

_”Mẹ nó! Anh đừng hòng leo lên giường tôi!”

Tiêu Úc luồng tay vào áo Lâm Ngôn, vuốt ve cơ ngực của cậu, xoa nắn điểm mẫn cảm trước ngực,thừa dịp Lâm Ngôn mặt đỏ tai hồng,liền nhẹ giọng nói

_”Chậm, hiện tại anh ở đây rồi,em chỉ cần tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ là được!”

Lâm Ngôn oán hận cụng đầu Tiêu Úc,lần này khí lực lớn, hai người không khỏi xoa trán, vừa xoa vừa cười.

Trong phòng bếp, hai ngưới quấn quýt ôm lấy nhau, một món ăn làm gần hai tiếng đồng hồ.

Canh cá bày lên bàn, dưới sự chỉ đạo tận tình của Lâm Ngôn mà thành công ngoài sức tưởng tượng,thịt cá tươi mới, màu sữa óng ánh,những khối đậu hũ non mềm nổi trên mặt, trừ bỏ hành lá cùng gừng bị thái thành hình thù vô cùng khó coi. Tiêu Úc múc một thìa canh, thổi nguội đưa đến bên miệng Lâm Ngôn,chờ cậu nuốt xuống liền săn sóc lau đi nước canh dính trên môi.

Cả hai đã từng mất nhau, lúc này gặp lại liền phá lệ quý trọng, hai người mặt đối mặt ăn cơm,chiếc đũa đụng vào nhau đều nhịn không được vụng trộm cười. Lâm Ngôn nhắc tới lúc Tiêu Úc mới ra khỏi cổ mộ, hai người vừa nói vừa cười. Khi đó Tiêu Úc vô tri vô giác,không nhớ rõ chuyện lúc ban đầu,Lâm Ngôn tỉ mỉ kể lại cho anh nghe,nhắc tới lúc trần trụi làm tình trong thang máy Lâm Ngôn liền nổi giận, nhịn không được đá anh một cái, nói đến ngôi miếu nhỏ ở Tây Sơn hai người liền bốn mắt nhìn nhau,thật lâu sau mới cúi đầu cuời, ăn cơm.

Lâm Ngôn nghĩ, dường như bắt đầu từ lúc đó,trong lòng cậu đã hướng về con quỷ kia.

Từ sau nhớ lại ký ức của kiếp trước, trong lòng hai mỗi người đều ẩn chứa một bí mật. Ngày hôm sau cùng đi Thẩm gia viên, đặt một chiếc ghế dựa sơn đen,giá viết, bàn trà,giá sách cùng bình hoa,thiết kế toàn dựa theo phong cách của Đoàn gia. Trong ngôi nhà hiện đại bố trí một gian thư phòng cổ kính, trước bàn đặt một chiếc đèn giấy dầu, trong đêm liền lộ ra chút ánh sáng màu vàng ấm áp. Thủy tiên cùng cá vàng quẫy trong chiếc bồn sứ trắng,trên vách tường treo một hàng tranh chữ, là Tiêu Úc tự tay vẽ,Lâm Ngôn mài mực,ngẫu nhiên thay anh nhu nhu bả vai,cúi đầu hôn anh.

Bên ngoài Lâm Ngôn ôn nhu săn sóc, trước mặt bạn bè đều không hề câu nệ tiểu tiết. Phảng phất như thời gian giao thoa,cậu liền bày ra mặt nhu thuận nhất của mình, nhẹ nhàng gọi người yêu là Tiêu Lang, tạo ra nơi dừng chân ấm áp cho vị thư sinh cổ đại dưới nhịp sống tấp nập của xã hội hiện đại.

Trở về nhân thế mấy tháng, mỗi ngày Lâm Ngôn cơ hồ đều nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Tiêu Úc, lúc đi trên đường bị tiếng còi xe dọa đến thất thần, vào siêu thị thì bị mấy gói đồ ăn ngoại nhập cùng chữ giản thể làm khó, rạp chiếu phim 3D vừa cho ra mắt một phim khoa học viễn tưởng Hollywood, phi thuyền bay đi bay lại,địa cầu cháy đỏ,đá vụn thẳng tắp rơi xuống đầu,Tiêu Úc không nói gì, lén lút siết chặt tay Lâm Ngôn,lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Thú vị nhất là mặc kệ là trên đường cái hay trong thang máy, bọn họ luôn gặp phải những cô gái ăn mặc mát mẻ,cổ áo chảy xuống ngực,quần bò ngắn lộ ra cặp đùi tuyết trắng,Tiêu Úc vừa bắt gặp họ lập tức nấp sau lưng Lâm Ngôn,biểu tình không biết là đang hoảng sợ vẫn là chán ghét. Cố tình những cô gái đó luôn nhịn không được nhiều xem Tiêu Úc vài lần,Lâm Ngôn nhìn đại công tử luống cuống,có chút buồn cười, lại càng đau lòng.

Sau khi về nhà ngồi trong thư phòng, Lâm Ngôn pha tách trà đưa cho Tiêu Úc, hỏi anh có phải không thích thời đại này hay không,Tiêu Úc lúc đó đã cắt tóc,lộ ra gương mặt anh khí bức người,lấy lại bình tĩnh, nắm tay Lâm Ngôn nói cho anh thời gian.

Lâm Ngôn đau lòng ôm Tiêu Úc nói, làm khó anh,Tiêu Úc đến gần bên tai cậu, nhẹ nhàng đáp câu “Anh yêu em.”

Bọn họ ngẫu nhiên sẽ chuyển địa điểm làm tình từ phòng ngủ sang thư phòng. Lâm Ngôn phát hiện lúc này bản thân mình thế nhưng không chán ghét lúc Tiêu Úc cao trào kêu tên Dật Hàm. Phía trước cầu mà không được, khiến bọn họ mỗi khi giao hoan đều giống như đổi thành một người khác,tham lam mê luyến nhìn vào mắt đối phương, mỗi lần gần gũi ngửi được hương vị của đối phương đều không khỏi vội vàng xao động,buông bức màn, mang theo nhiệt tình nóng bỏng chết người đầu nhập vào giao hoan.

Phương diện này hài hòa làm người ta không khỏi vui vẻ thỏa mãn. Ngay cả bạn học của Lâm Ngôn cũng nhịn không được hỏi gần đây gặp chuyện gì tốt,mỗi ngày đều cười hì hì không khép miệng.

Sợ Tiêu Úc ở nhà một mình nhàm chán,Lâm Ngôn bắt đầu mang anh tới những buổi học của mình,cậu phát hiện tốc độ vị thư sinh kia học tập tri thức hiện đại nhanh đến mức chóng mặt, anh bắt đầu cầm bút bi,viết chữ giản thể,bị nữ sinh đến gần đã có thể bình thản đáp lời,điều kiện tiên quyết là trước khi hết giờ học phải chuồn ra khỏi lớp, ngồi dưới căn tin trường,anh nghe giảng còn chăm chú hơn cả Lâm Ngôn,thẳng đến khi Lâm Ngôn hô to không công bằng.

Thời cổ đại, mỗi lần khoa cử vạn dặm mới tìm được một,sĩ tử được đề tên trong thi hội đã có thể ứng biến quần hùng, học vấn thì chỉ cần cố gắng sẽ trở nên uyên bác, những sĩ tử vĩ đại đều có khả năng tiếp thu rất cao,điểm này càng ở lâu với Tiêu Úc, Lâm Ngôn càng thấu triệt,quả nhiên bất quá chỉ mới nửa năm,cậu đã không còn lo lắng khi để Tiêu Úc ra ngoài một mình.

Nhưng mà, Lâm Ngôn vẫn thích hai người ở chung với nhau hơn. Theo lí giải của Lâm Ngôn thì mỗi khi để anh đi ra ngoài một mình thì cả người từ trên xuống dưới đều bị toàn bộ nữ sinh trong trường nhìn đến trần trụi.

Thật mẹ nó đản đau! Lâm Ngôn cùng Tiêu Úc sóng vai nhau đi vào công viên trường,mấy nữ sinh cứ nhìn chằm chằm Tiêu Úc,bình dấm chua của Lâm Ngôn sôi sùng sục,dường như thị uy mà nắm tay Tiêu Úc,hung hăng liếc xéo mấy nữ sinh kia.

Sau lưng lập tức vang lên những tiếng nghị luận hưng phấn.

Cuối tuần cùng nhau đi Thẩm gia viên,Đoàn Trạch một đời là thương nhau xem quen kì trân dị bảo,liếc mắt liền có thể nhìn ra thứ tốt. Tiêu Úc cũng mưa dầm thấm lâu,ký ức vừa khôi phục,con đường kiểm lậu của hai người như được mở rộng, mua thấp bán cao, chỉ cần là là những món đồ cổ bình thường giữa thời Minh liền không gây chú ý, về lâu về dài cũng coi như có tích tụ.

Sau này đi đến hội đấu giá tham quan,vừa mới bắt đầu cũng chỉ vì hứng thú, càng về lâu phát hiện những món đồ cổ bình thường cũng có thể kiếm nhiều, đổ cũng kích thích, hai vợ chồng hợp tác,vừa chơi vừa làm,không lâu liền có tiếng trong giới,sưu tập đồ cổ chính là như thế,chỉ cần biết nhìn đồ, thêm nhân phẩm cùng chữ tín,thực dễ dàng như cá gặp nước.

Lúc Lâm Ngôn sắp tốt nghiệp,bọn họ cùng nhau dùng số tiền tích tụ mở một tiệm đồ cổ. Ba gian đại sảnh được trang hoàng sạch sẽ khí thế,kiêm luôn ngọc thạch cùng tranh vẽ,ngẫu nhiên nghỉ đông sẽ dạy bọn trẻ chơi cờ viết chữ, ba người thành núi, một đồn mười , mười đồn trăm,Tiêu Úc làm người nho nhã ôn nhuận,cấp bậc lễ nghĩa chu toàn,nhất cử nhất động đều mang theo quý khí, không lâu sau, nghe danh ông chủ tiệm đồ cổ vừa viết chữ đẹp vừa đánh đàn hay, người ngoài đều ân cần hỏi thăm, từ già đến trẻ đều thích Tiêu Úc.

Lại qua một đoạn thời gian, Lâm Ngôn dẫn Tiêu Úc về nhà.

Quá trình xuất quỹ dễ hơn cậu tưởng rấtnhiều,đêm hôm đó Lâm Ngôn thật cẩn thận nắm tay Tiêu Úc dùng thân phận bạn bè giới thiệu cho cha mẹ mình. Trên bàn cơm nhất thời không chú ý, Tiêu Úc giống như ở nhà thay Lâm Ngôn lột vỏ tôm,một người nói chuyện một người cười nhìn đối phương,nhất cử nhất động đều trở nên ăn ý.

Ăn cơm xong, Lâm mẹ liền kéo Lâm Ngôn vào phòng ngủ, ép hỏi quan hệ của hai người. Cậu lập tức đỏ mặt, lắp bắp hỏi, cha mẹ làm sao thấy được. Lâm mẹ trầm mặc một trận,nói không ai hiểu con bằng mẹ. Con từ nhỏ liền không chịu tiếp xúc với con gái, ba mẹ cũng đã phần nào đoán được.

Nói xong liền thổn thức, may mắn không làm chậm trễ con gái nhà họ Thẩm, bằng không nhà chúng ta thật sự là làm bậy.

Lâm Ngôn cảm kích gật đầu,đị ra liền quang minh chính đại nắm tay Tiêu Úc , Tiêu Úc không biết gì , bị cậu dọa nhảy dựng.

Đêm đó, Tiêu Úc cùng Lâm ba chơi cờ ,giám định đồ cổ thâu đêm suốt sáng, Lâm ba vốn là người yêu nước,si mê văn hóa cổ điển Trung Quốc,hai người càng nói càng ăn ý, chơi một ván cờ kéo đến nửa đêm,đối với đứa con rể mới vào cửa càng xem càng yêu,mang dép lê đi tới đi lui trong phòng,đem những thứ tốt đã cất chứa từ lâu ra đãi khách.

Như thế về nhà chừng mấy lần, Lâm Ngôn triệt để mất đi địa vị. Tiêu Úc vừa vào cửa liền hô một tiếng ba,Lâm ba lao ra nhanh như gió lốc , lôi kéo Tiêu Úc vào nhà, một bên vừa khoe bức họa mới được, vừa than phiền chữ viết không tốt muốn lãnh giáo. Lâm Ngôn mang ấm vào nhà châm nước,căn dặn hai người đừng thức quá khuya,Lâm ba không kiên nhẫn phất tay,liên tục đuổi người,đi ra ngoài, đi ra ngoài, nói con có nghe cũng không hiểu, làm Lâm Ngôn tức đến hộc máu.

Cuộc sống cứ như thế, người rơi xuống đáy cốc rồi cũng sẽ có ngày ngoi lên,hai người sau khi trải qua sinh ly tử biệt cứ bình thản mà sống,thuận buồm xuôi gió. Tình cảm giữa bọn họ càng ngày càng tốt,ăn ý đến mức người này vừa nói nửa câu người kia đã tiếp lời. Ngẫu nhiên cãi nhau,nhưng cũng may vị đại công tử kia không thể nói thô tục,thường thường chỉ có một mình Lâm Ngôn xù lông chống chế. Tiêu Úc chờ cậu trút giận xong,liền nhanh chóng ôm người ném lên giường,vuốt ve từ trán đến bụng, Lâm Ngôn còn muốn mắng,vật kia đã bị người ngậm vào trong miệng,cả cơ thể mềm nhũn,chỉ có thể nắm tóc Tiêu Úc rên rỉ.

Về phần chuyện này,Lâm Ngôn liền thích khóa ngồi trên đùi đưa lưng về phía Tiêu Úc,cả người được anh ôm vào trong ngực. Lồng ngực nóng hổi của Tiêu Úc khiến Lâm Ngôn cảm thấy ấm áp,Tiêu Úc nhéo cằm Lâm Ngôn,bức bách cậu quay đầu lại,miệng lưỡi hòa vào nhau vươn ra những sợi tơ bạc tinh tế,làm cho nhau luyến tiếc buông ra.

Làm mệt mỏi thì ghé lên giường, tùy ý hành động sau lưng của người nọ,tấm lưng cùng ***g ngực ép chặt vào nhau , sức nặng cùng độ ấm kia để cho người ta hết sức an tâm. Hai tay Lâm Ngôn nắm chặt drap giường,hưởng thụ cảm giác cơ thể ma sát vào nhau,toàn thân truyền đến từng đợt khoái cảm.

Không hổ danh là anh em họ cùng nhau lớn lên,bọn họ giống như hai mảnh ghép, hài hòa vừa khít.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Lâm Ngôn đột nhiên tỉnh lại, ôm cổ Tiêu Úc nói ,đáng tiếc,đời trước chúng ta không thể ở bên cạnh nhau. Tiêu Úc ngái ngủ, mơ mơ màng màng ôm cậu, nói, vậy nên đời này càng phải sống thật tốt,chúng ta còn một chặng đường rất dài để đi.

Hốc mắt Lâm Ngôn bỗng trở nên ẩm ướt,dùng sức gật đầu,chúng ta còn một chặng đường rất dài để đi.

Sau bức màn lộ ra vầng sáng chói lọi,ánh trăng của năm trăm năm trước, cuối cùng cũng đã tìm được người của năm trăm năm sau.

Cái gọi là một đời, bất ly bất khí, đại khái cũng không có gì hơn cái này.

~~ Hoàn ~~