Bắt đầu

Bởi vì còn chưa đến giờ bắt đầu,khán phòng có sức chứa hơn hai ngàn người chỉ ngồi thưa thớt mười hàng ghế,người phụ trách hoạt động vẫn không ngừng lăn xả cổ họng đứng trên đài chỉ huy bố trí những công tác cuối cùng. Từ thông đạo dành cho nhân viên công tác vào hội trường, Lâm Ngôn lôi kéo A Nhan đi đến hàng ghế thứ tư tìm chỗđược chỗ ngồi,quả thật đúng như lời Vivian nói, tầm nhìn rất tốt,gần khán đài, chỉ xếp sau hàng ghế dành cho lãnh đạo trường cùng khách quý mà thôi.

Ngoài ý muốn là, ghế bên cạnh Lâm Ngôn đã có người ngồi, “Ngượng ngùng, cho qua” Lâm Ngôn nói, nam sinh ngẩng đầu lên,hóa ra là nam sinh cầm psp vừa gặp trước cửa,mặt dài như châu chấu, đầy mụn,đang chơi game lại bị quấy rầy, khóe miệng khẽ nhếch, biểu tình có chút không kiên nhẫn, xoay người nhường đường cho Lâm Ngôn cùng A Nhan.

Đại khái cũng làđi cửa sau a,vừa rồi còn thấy hắn xếp hàng ở cửa,Lâm Ngôn nghĩ. Sợ A Nhan xấu hổ,hắn dành ghế bên trái cạnh nam sinh chơi psp kia lại cho Tiêu Úc , còn mình thì ngồi chính giữa, mở sổ tay hoạt động ra bắt đầu đọc. Quyển sổđược chế tác rất hoàn mỹ,cầm trong tay nặng trịch,đảo qua vài trang Lâm Ngôn liền biết sơ lược, buổi tọa đàm này lấy việc giám định văn vật thời Minh làm chủđề, trong sổ có in vài món đồ sứ,ngọc khí cùng thi họa. Phía sau là thời gian hoạt động,nhưng không ghi nội dung,Lâm Ngôn cầm quyển sổđưa qua bên trái, nhẹ giọng nói “Nhìn quen mắt sao ?”

Bên kia nam sinh cầm psp khó hiểu nhìn Lâm Ngôn,Lâm Ngôn cóđiểm xấu hổ,thu hồi quyển sổ,ngượng ngùng nói “Không phải hỏi ngươi.”

Psp không lưu tình chút nào dùng cặp mắt trắng dã liếc hắn.

Trên bục đang chuẩn bị,đoàn người theo hai bên cửa hông nối đuôi nhau đi vào, đại sảnh bắt đầu trở nên ồn ào náo nhiệt. Tiêu Úc tựa hồ không thích chỗđông ngươi, kéo tay Lâm Ngôn,giữ chặt trong lòng bàn tay,Lâm Ngôn có chút khẩn trương,người nhìn qua liền thấy tay trái của hắn khẽ cứng ngắt, giãy dụa hai lần không có kết quả, đành phải thỏa hiệp,nắm ngón tay Tiêu Úc đặt lên tay vịn.

Người xem đãổn định chỗ ngồi,vị Trần giáo sư có khí chất nhã nhặn như túi hồ sơ từ sau cánh gàđi ra,bộ vest màu đen cùng cà vạt đỏ khiến hắn thoạt nhìn có chút khí thế. Giáo sưđứng trên đài ngồi vào chỗ của mình,sau khi chỉnh chỉnh micro cùng laptop liền thanh thanh cổ họng, MC mở màn, toàn trường tối lại,chỉ còn chỗ ngồi của khách mời cùng MC là sáng đèn.

_”Tọa đàm chính thức bắt đầu,hôm nay chúng ta thật vinh hạnh mời đến chuyên gia giám định văn vật, cố vấn viện bảo tàng kiêm nghiên cứu viên Trần giáo sưđến đây nhằm giản giải cho mọi người phương thức giám định cổ vật…” MC vẫn tiếp tục.

Hội trường âm u,người xem đều tập trung nhìn về phía khán đài, thính phòng chật ních chỗ ngồi, xung quanh một mảnh yên tĩnh. Lâm Ngôn bất giác quay đầu sang trái,sợ tới mức thiếu nữa đã nhảy dựng lên,chỗ ngồi vốn trống trơn bỗng dưng xuất hiện một người, so với những sinh viên ăn mặc chỉnh tềởđây trông có vẻ không hợp nhau,tóc dài che hết nửa khuôn mặt,từ tầm nhìn của Lâm Ngôn chỉ thấy được cái mũi cao cùng làn da tái nhợt,bạc thần gắt gao mím chặt,chuyên chú nhìn người trên đài. Dưới ánh đèn màu lam,vết máu trên áo choàng trông có vẻ phá lệ quỷ dị, Lâm Ngôn run lên một chút, Tiêu Úc quay đầu nhìn hắn,giữa mái tóc lộ ra một đôi mắt đen nhánh âm ngoan,trên tay lại dùng lực siết chặt,giống như sợ Lâm Ngôn chạy mất.

Không biết bộ dáng của quỷ có phải hay không chỉ dừng lại ngay lúc hắn chết,Lâm Ngôn một bên cố gắng bình phục nhịp tim,một bên ai than, nếu có thể thay đổi,nói gì thì nói cũng phải hầu hạ vị tổ tông này rửa mặt chải đầu,miễn cho về sau nửa đêm vừa nhìn thấy đã bị hù chết. Lâm Ngôn khều A Nhan,bĩu môi liếc về phía Tiêu Úc, nhỏ giọng nói “Ngươi thấy hắn sao ?”

A Nhan nghi hoặc lắc đầu.

Lâm Ngôn nhẹ nhàng thở ra,hắn thật sự không muốn trở thành nam chính không hay ho trong bộ“Lệ Qủy báo thù”, quỷ xuất hiện trong rạp chiếu phim a.

_Đầu tiên,chúng ta sẽ mời Trần giáo sư lấy ra vài món đồ cổ của mình làm ví dụđể giới thiệu cho mọi người những kiến thức cơ bản cũng như quy luật cụ thể trong quá trình giám định cổ vật, thứ hai nhằm tăng bầu không khí,chúng ta sẽ thỉnh mười bạn sinh viên lên đây tham gia một hoạt động nhỏ,nội dung như thế nào đến lúc đó sẽ công bố,bạn nào thắng sẽđược một con dấu do Trần giáo sư tự tay khắc nên làm quà kỉ niệm…

Dưới khán đài đồng loạt ồ lên,Lâm Ngôn cảm thấy khó hiểu,quay đầu hỏi A Nhan, có cái gì mà ngạc nhiên. “Con, con dấu, sách cùng thư pháp của vị giáo sư này đều rất nổi danh, địa vị trong giới không hề thấp.” A Nhan nhẹ nhàng nói.

MC khép kịch bản,tiếp tục nói “…Hơn nữa, người thắng còn được đặt một câu hỏi,Trần giáo sư sẽ trả lời cặn kẽ những vấn đề liên quan đến chuyên môn,chức nghiệp cùng chuyên nghiệp của mình.”

Lâm Ngôn nhíu mày,này nghe ra tương đối có sức hấp dẫn,hỏi chuyện về Tiêu Úc cần rất nhiều thời gian,nói không chừng còn phải chơi tròđấu tâm lý nữa…Lâm Ngôn nghĩ.

Tiếng vỗ tay qua đi, MC bắt đầu vào chủđề chính,ánh đèn tắt ngấm,tòan hội trường chỉ còn lại màn hình powerpoint lập lòe lam quang. Túi hồ sơ giáo sư uống một ngụm nước,nói vài câu chào hỏi đơn giản liền đi vào đề. Trước hết là chiếu một chiếc bình Thanh Hoa Tiên Hạc,tạo hình phổ thông, nhưng màu sắc thanh nhã trầm tĩnh,chất men đầy đặn,thực phù hợp với thời kì lấy trang trọng cùng mượt mà làm trọng điểm.

_Ở thời Minh,đồ sứ khá mỏng,trong lớp men trắng có thể nhìn thấy những đường gân màu thịt đỏ,xinh đẹp như thạch nhũ, oánh nhuận trơn bóng,chất men khá mịn,cao thâm mục nhã,đồng bộ một cách kì diệu. Đường cong họa tiết hết sức tinh tế,đa sốđều cóđường viền xung quanh nhưng tương tối nhạt. Đáng nhắc tới nhất là việc sáng tạo các loại màu sắc đa dạng,vừa tinh xảo lại uyển chuyển hàm xúc…

Túi hồ sơ nói đến đây,từ trong cánh gà xuất hiện một nữ sinh mặc váy đuôi phượng màu xanh nhạt bưng khay ra, trong khay là một đôi trúc diệp đấu bát,màu xanh thiên thanh dùng cành trúc làm trụ cột,Lâm Ngôn có chút khinh thường,thứ này ở ngoài bán đấu giá một cặp năm vạn,cùng với một đống danh hiệu của giáo sư thì thật là quá rẻ.

Đồ sứ nói xong,màn đổi sang một cây thủy tiên trâm do danh thủ Lục Tử Cương điêu khắc,tuy rằng làảnh chụp nhưng vẫn nhìn ra được những đường nét chạm trổ tinh xảo,có nơi chỉ nhỏ bằng sợi tóc, túi hồ sơ nhìn màn hình, thản nhiên giảng giải cách giám định ngọc khí, nữ sinh lấy ra một miếng bạch ngọc tử liêu giả sơn, cầm khay chuyển chuyển, lộ mặt sau, Lâm Ngôn vừa thấy liền nhíu mày.

_”Ai có thểđánh giáđược kiện ngọc khí này ?” Túi hồ sơ lười biếng đặt vấn đề.

Không có người, phía dưới một mảnh yên tĩnh, Lâm Ngôn nhẹ nhàng nói thầm một tiếng “Hai lớp.” Vốn tưởng rằng thanh âm của mình đủ nhỏ,không nghĩđến hội trường quá im ắng,một câu này liền truyền vào tai những người trên đài.

Giáo sư hai mắt lập tức sáng rực lên,cất cao giọng “Nói tiếp.”

Lâm Ngôn lập tức đỏ mặt, do dự một lúc lâu, không quá tình nguyện đứng lên,chậm rì rì nói “Xem chất ngọc là tử liêu không thể nghi ngờ,nhưng trong quá trình xử lý người bán vì muốn được giá,nên trên miếng ngọc phủ thêm một tầng giả thu lê da,ngược lại không quáảnh hưởng đến miếng ngọc cũng không tính đồ dỏm, chỉ là nhìn không được tự nhiên mà thôi.”

Túi hồ sơ gật đầu tán thưởng,Lâm Ngôn ngồi xuống trái tim vẫn còn bùm bùm nhảy lên,hắn không thích phát biểu trước công chúng,hội họp còn chưa tính,lần này lại là trước mặt hai ngàn người, vạn nhất có sai lầm thì chết chắc,Lâm Ngôn nghĩ mà sợ hãi.

_”Ngươi, ánh mặt ngươi thật tốt.” Tiểu đạo sĩ nhẹ nhàng nói “Không giống như ta chỉ biết đọc sách.”

Thanh âm nhỏ nhẹ nhu hòa khiến trong lòng Lâm Ngôn trở nên mềm mại,vừa định khiêm tốn vài câu,bả vai đột nhiên bị một bàn tay giữ lấy,dùng lực ấn khiến Lâm Ngôn trực tiếp ngã lên đùi Tiêu Úc,băng lãnh khí tức ập tới,bàn tay lạnh lẽo chế trụ cằm,ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn hai má,tóc dài rơi xuống cổ vừa ngứa vừa nhột,Lâm Ngôn chống tay lên đầu gối Tiêu Úc, định ngồi dậy, Tiêu Úc lại không đồng ý, hai người ở trong bóng tối không ngừng giằng co.

Lâm Ngôn đã quên chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy Tiêu Úc,cảnh tượng như thế trong mắt người khác có vẻ cực kì quỷ dị, vừa trả lời xong câu hỏi của giáo sư,nam sinh bán ngã vào chỗ ngồi bên cạnh,một bộ cố gắng thế nào cũng không thể dậy nổi…

_”Này cậu bị bệnh sao ?” nam sinh psp lại dùng cặp mắt trắng dã liếc nhìn Lâm Ngôn, ghét bỏ dịch mông ra xa.

Lâm Ngôn giãy dụa ngồi thẳng người,xấu hổ nhìn psp nói xin lỗi,chống tay lên ghế, cố tỏ ra đang chăm chú nghe giảng , thực tế xảy ra chuyện gì chỉ có mình hắn biết, một con quỷ, ỷ vào việc không ai nhìn thấy mình mà không kiêng nể gìôm eo hắn, từ cổ chậm rãi hôn lên,chóp mũi lạnh băng cọ cọ sườn mặt,đi qua tai, nhẹ nhàng thổi khí“A…”

Lâm Ngôn nổi da gà,cánh tay cứng ngắt đỡ lấy lưng ghế,biểu tình căng thẳng,vành tai bị liếm một cái, ,xúc cảm mềm mềm ướt át,toàn thân đều run lên,đầu lưỡi trong lỗ tai chuyển động vòng quanh,thường thường đâm vào sâu hơn,thanh âm ái muội đến cực điểm giống nhưđược không khí khuếch đại lên vô số lần,Lâm Ngôn vươn tay nắm lấy tóc mái chống đỡ cái trán,thuận tiện che đi hai mắt,thật không mặt mũi gặp người, chỉ có thể liều mạng cắn răng khống chế hô hấp.

Túi hồ sơ giáo sưđang nói gì hắn hoàn toàn không nghe thấy, tầm mắt cũng bị che chắn gắt gao,Tiêu Úc từ trước mặt nhào tới,hai tay chống lấy tay vịn,đầu lưỡi tại môi Lâm Ngôn không ngừng liếm mút,ngứa, ngứa đến trong lòng, vừa tức vừa vội lại khó chịu,Lâm Ngôn tuyệt vọng hồi tưởng đến chủ nghĩa Mác-Lên nin,đặc điểm của tư bản chủ nghĩa làáp bức để cóđược giá trị thặng dư…giá trị thừa…áp bức giá trị của chủ nghĩa xã hội…chủ nghĩa áp bức xã hội…Toàn bộđều rối loạn…Trong hoàn cảnh như thế này, có chết cũng không thểđể cho một con quỷ khiêu khích đến cứng rắn,cứng rắn làm sao được, trong mắt Lâm Ngôn nổi lên một tầng hơi nước, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiêu Úc, nắm lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

Bàn tay sắp đụng đến đùi rốt cuộc dừng lại,Tiêu Úc cúi đầu hôn môi Lâm Ngôn, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.

Ngày thật không dễ qua, Lâm Ngôn bi phẫn nghĩ.

_”Để tiếp tục chương trình,xin mời mười bạn sinh viên lên đây tham gia một trò chơi nhỏ, có tên là phân biệt đồ cổ, chúng tôi sẽ chuẩn bị mười món đồ cổ, các bạn sẽ phân biệt đâu làđồ thật đâu làđồ giả , bạn nào trả lời đúng nhiều nhất sẽđược chọn chữ mời Trần giáo sư tự tay khắc một con dấu nga.” MC đổi thành một nữ sinh mặc bộđồđỏ,thanh âm ngọt nị nhưđường.

Lâm Ngôn vẫn còn đắm chìm trong trạng thái quá khích chưa thể phục hồi tinh thần.

_Bạn sinh viên vừa phát biểu, giáo sư mời ngươi lên.

Hội trường một mảnh yên tĩnh,Lâm Ngôn ngẩng đầu ngây ngốc nhìn MC,kì quái nghĩ sao lại không tiếp tục ? A Nhan đẩy đẩy Lâm Ngôn, nhỏ giọng nói “Gọi ngươi lên đó.”

Lâm Ngôn bắt đầu do dự,chỉ vào mũi mình, nhìn nữ sinh mặc đồđỏ“Ta ?”

Phía dưới mọi người cười ồ lên,MC sợ không khí xấu hổ,trêu ghẹo nói “Bạn sinh viên này nhất định đang ngủđông a.”

Lâm Ngôn trên mặt lập tức đỏ lên,hắn tối không am hiểu chính là bịđùa giỡn trước công chúng, một chút sai lầm đều khiến hắn cảm thấy bất an. Lâm Ngôn cẩn thận đỡ ghếđi ra, nhịn không được quay đầu hung hăng trừng Tiêu Úc, con quỷ kia lại tỏ ra bình tĩnh, xuyên qua đùi một đám người theo Lâm Ngôn ra ngoài. Tư thếđi đường của hắn cũng rất độc đáo, mặc dù một thân dính đầy máu, tóc xõa dài, đi chân trần lại làm người ta nhìn không chớp mắt, lưng eo phẳng phiu,không giống như học sinh thời nay vì mang cặp mà lưng còng,một bộ giống như bị thể chế giáo dục yêu thương quá mức.

Lâm Ngôn một đường lên đài,điều chỉnh tư thế nửa ngày mới cảm thấy thoải mái hơn.

Tấm màn màu đỏ tía trên bục được kéo ra,lộ ra không gian rộng lớn phía sau,dưới ánh đèn ấm áp dễ chịu là mười bộ bàn ghếđơn,trên cao đặt một chiếc hộp gấm. Chín người đã vào chỗ của mình,gần Lâm Ngôn nhất cố tình lại là oan gia ngõ hẹp nam sinh cầm psp kia.

MC nâng tay ý bảo Lâm Ngôn gia nhập với bọn họ, “Vìđể phù hợp với không khí ngày hôm nay, mười bạn sinh viên sẽ vào hậu trường thay quần áo,thỉnh Trần giáo sư cùng các bạn cùng chờ trong giây lát, mọi người rất nhanh sẽ quay lại.”

Lâm Ngôn quét mắt nhìn xuống dưới,chỉ thấy trên đài ánh đèn sáng rọi chói mắt,ba vị lãnh đạo cùng hàng khách quý ngồi nghiêm chỉnh,mặt sau làđám đông ồn áo hưng phấn ngưỡng mặt nhìn lên, này chỉ là tầng dưới, khi ngẩng đầu nhìn lên khiến hai chân Lâm Ngôn không khỏi nhũn ra,lầu hai chật kín người xem không nói, bốn cái camera lớn, đèn đỏ lập lòe , quay ống kính về phía hắn. Lâm Ngôn chỉ thấy toàn thân như có kiến bò,ngực bị tảng đáđè nặng,lá phổi biến thành hai cái chai nhựa bị vặn kín, làm thế nào cũng đều không có không khí tràn vào.

Nếu có thể lâm trận bỏ chạy hắn thật sự rất muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, liên tục hít mấy hơi thật sâu,Lâm Ngôn siết chặt hai tay theo hàng ngũđi vào hậu trường.

END 15