Editor: Biển Bạc
Beta: Earl Panda
~0O0~
Con mắt đỏ ngầu ấy giăng đầy tơ máu phập phồng, trông ma quái dị
thường. Tôi vừa nhìn vào lập tức cảm thấy linh hồn mình như bị hút ra,
đầu óc quay cuồng choáng váng và buồn nôn khủng khiếp, vội xoay mặt đi
chỗ khác.
Trợ lý Lương thì cứ như bị trúng tà, mắt nhìn chằm chằm vào
huyết nhãn kia, không hề nhúc nhích, tôi gọi anh ta hai tiếng mà chẳng hề có phản ứng gì.
Trợ lý Lương từng nói “Nến Cửu Âm” là con mắt quỷ dẫn lối đến địa
ngục, tôi dám chắc có gì đó bất thường, vội lấy tay vốc nước dội về phía anh ta.
Không biết có phải do Nến Cửu Âm đột ngột tiến về phía trước để thăm
dò hay không, vốc nước kia xui xẻo thế nào lại chẳng tạt lên người trợ
lý Lương mà ập xuống đầu nó.
Nến Cửu Âm bị vốc nước làm cho hoảng hồn, liền nhắm mắt lại, đầu rắn
rụt về phía sau, chuẩn bị phát động tấn công. Tôi nhanh chóng nấp sau
cây thanh đồng, đầu rắn liền đập vào thân cây, khiến mấy cành cây cong
oằn cả lại. Lúc này, tôi chợt nhớ tới cái ba lô đã lấy ở chỗ “lão
Dương”, bên trong có thể có vũ khí gì đó, vội vàng lật ba lô ra trước
mặt.
Trong ba lô của hắn chắc chắn không có súng, nhưng tôi nhớ có vài cái ngòi nổ mà bọn hắn vốn dùng để phá tường mộ, lúc này tôi tay không tấc
sắt, có thứ gì đó đủ sức gây uy hiếp cũng tốt.
Nến Cửu Âm trườn mình vòng qua cây thanh đồng rồi quay ngược trở lại, tôi vừa di chuyển để tránh khỏi tầm mắt nó, vừa bò lên trên, tay cầm ba lô bắt đầu lục lọi.
Trong ba lô có đủ thứ đồ linh tinh, tôi lôi hết thức ăn ra ném xuống
nước, đến khi lấy ra được thứ mà tôi nghĩ là ngòi nổ mới ngớ người ra.
Mẹ nó chứ, lúc nãy chỉ xem qua loa, giờ mới biết cái bó đó hóa ra lại là một mớ nến màu đen.
Lúc này con rắn đã bò đến gần, thấy tôi, nó lại ngẩng cổ lên bày ra tư thế tấn công.
Tốc độ tấn công trung bình của rắn chỉ chừng một phần tư giây, con
này dù có hơi to xác một tẹo nhưng xem ra cũng chẳng chậm hơn là mấy.
Tôi vừa thấy chỉ cần chần chờ thêm một giây nữa thôi là xong đời, vội
xách ba lô nhảy thẳng vào trong nước.
Nhưng tôi rơi xuống vẫn quá chậm, một bóng đen chợt nháng lên, con
rắn phóng ra đớp lấy tôi ngay trên không, sau đó thân rắn cuộn lại định
quấn lấy tôi.
Tôi sờ soạng lung tung trong túi, đột nhiên mò được khẩu súng báo
hiệu của mấy người kia, nhất thời tay chân luống cuống, liền bóp cò theo bản năng, ba lô bị bắn thủng một lỗ lớn. Trong lúc hỗn loạn tôi cũng
không biết có phải đạn tín hiệu đã phát nổ trong miệng rắn hay không,
chỉ cảm thấy gan bàn tay nóng lên, sau đó trời đất quay cuồng.
Tôi rơi tòm xuống nước, lúc trồi lên đã thấy đạn tín hiệu đang cháy
sáng chói lòa trong miệng con Nến Cửu Âm. Không khí tràn ngập mùi sáp,
hơn nữa, không hiểu vì sao toàn thân nó cũng bắt đầu bốc khói.
Mỡ trong cơ thể loài rắn này cực kì dễ cháy, nếu không người xưa đã
chẳng đi săn chúng về để làm nến, nhưng không ngờ lại dễ cháy đến mức
này, rốt cuộc thứ đang chảy trong cơ thể nó là chất gì đây?
Nến Cửu Âm đau đớn điên cuồng, không còn chú ý đến bọn tôi nữa. Nó
quằn quại không ngừng, cái đuôi khổng lồ đập vào vách đá, trên đó liền
xuất hiện một khe nứt lớn. Nó lại quật thêm vài cú, từ khe nứt lớn bắt
đầu xuất hiện nhiều khe nứt nhỏ hơn lan rộng ra, cả ngọn núi không ngừng rạn nứt, dường như hang động có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tôi không biết Nến Cửu Âm có chết dễ dàng như vậy hay không nên vẫn
tiếp tục lục lọi trong ba lô, thấy không còn gì hữu dụng mới ném nó
xuống nước. Đột nhiên dòng nước bắt đầu chảy xiết, nước đầm ồ ạt tuôn
qua cái khe bị Nến Cửu Âm phá vỡ.
Hệ thống hang động trong lòng núi này chằng chịt dễ sợ, xem tình hình này thì khối núi đằng sau khe nứt cũng đã bị xuyên thủng mất rồi, không biết nước sẽ thoát ra ở nơi nào. Cuối cùng, tôi thoáng nhìn một lượt
xung quanh cây cổ thụ thanh đồng tìm trợ lý Lương, nhưng chẳng thấy anh
ta đâu cả, chỉ thấy trên mấy tảng đá bắt đầu xuất hiện những dòng nước
phun ra ầm ầm rồi đổ sụp xuống từng khối đá lớn. Nến Cửu Âm càng nổi
điên mà vùng vẫy loạn xạ, tôi vội vàng lùi về phía sau một đoạn, ngay
lập tức bị dòng nước cuốn vào trong khe nứt.
Khe nứt rất sâu, bên trong tối đen như mực, vì đây là khe nứt do sụt
lở mà thành nên vách đá bên trong rất lộn xộn lắt léo, tạo nên không ít
xoáy nước. Tôi quay cuồng va chạm tung tung beng cũng miễn cưỡng cảm
thấy mình đang bơi về phía trước.
Lòng vòng khoảng mười mấy phút, tôi bỗng có cảm giác rơi tự do, sau
đó thân thể rơi vào trong nước, vội vùng vẫy ngoi lên. Lúc này mới phát
hiện mình đã bị dòng nước đẩy đến chỗ con sông ngầm ban đầu. Dòng nước ở đây chảy xiết hơn rất nhiều so với lúc đầu chúng tôi nhìn thấy, hẳn là
giống như trợ lý Lương từng nói, bên ngoài đã có một trận mưa lớn.
Tuy dòng nước chỗ này chảy rất xiết nhưng không có nhiều xoáy nước
như trong khe đá ban nãy, hơn nữa nhiệt độ nước cũng khá ấm, tôi gắng
gượng cũng có thể điều khiển được tay chân mình, trong bụng bắt đầu nhẩm tính đến tình huống tiếp theo.
Mạch nước ngầm này chảy từ trên cao xuống, không biết chảy đến tận
đâu, nếu dẫn sâu xuống mấy chục mét thì tôi cũng hết ý kiến. Nhưng dựa
theo phương hướng ban đầu, nếu không có nhiều thay đổi, tôi đoán là mình sẽ bị đẩy đến nhánh sông chúng tôi đã vượt qua khi mới đến đây .
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là đường đi phải thẳng tắp suôn sẻ.
Tôi căng thẳng nhìn về phía trước, chỉ e sẽ xuất hiện một nhánh rẽ nào
đó. Bất chợt, tôi thấy trên vách đá của con sông ngầm thấp thoáng có
hình khắc gì đó.
Nhìn tình trạng bào mòn của vách đá, có thể thấy con sông ngầm ở đây
có tuổi đời tương đương với ngọn núi này, những hình vẽ trên đó chắc hẳn đã được khắc lên từ rất lâu rồi. Tôi tranh thủ ôm lấy một nhũ đá mọc
xuống từ trên đỉnh để dừng lại. Vừa dùng đèn pin rọi lên, tôi lập tức sợ đến ngây người.
Tất cả hình khắc trên vách đá hai bên sông ngầm đều giống hệt những
thứ chúng tôi đã nhìn thấy trong quan tài trên ngọn cây thanh đồng.
Những hình khắc nối tiếp tạo thành một bức tranh dài, có vài chỗ đã phai mờ nhưng phần lớn vẫn còn nguyên vẹn, đường nét điêu khắc tinh xảo, hoa văn thanh thoát, mỗi bức mỗi vẻ đều sống động như thật.
Tôi thoáng nhìn qua, chỉ biết rằng những hình khắc này miêu tả quá
trình tế lễ cây thanh đồng của dân tộc thiểu số thời cổ đại, cảnh tượng
trong đó vô cùng sinh động. Có một tấm phù điêu khắc họa hình ảnh cái
cây thanh đồng khổng lồ kia treo đầy thi thể nô lệ, máu của họ xuôi theo nhưng đường rãnh trên thân cây rồi hợp thành dòng mà chảy xuống dưới.
Có một tấm lại là hình ảnh người ta ném xác nô lệ vào trong cây thanh
đồng.
Phần lớn phù điêu ngập trong nước, phần chân hầu như đã bị nước xói
mòn, xem ra lúc chạm khắc những bức vẽ này nơi đây không hề ngập nước.
Theo như những hình khắc nơi đây, lễ tế cây thanh đồng có quy mô rất
lớn. Tôi ngắm nghía hết một lượt, càng xem càng cảm thấy kỳ lạ, có vài
cảnh được miêu tả trên phù điêu lại không hề giống cảnh cúng tế khiến
tôi không tài nào hiểu nổi.
Trong đó có một bức phù điêu mô tả cảnh người xưa đem rót một ít chất lỏng gì đó vào thân cây thanh đồng. Trong những bức tiếp theo, có một
thứ nhìn giống hệt như con “Nến Cửu Âm” vừa nãy trườn ra từ trong cây
thanh đồng, sau đó, rất nhiều người ăn mặc như những chiến binh mang
cung tên giáo mác bao vây xung quanh nó, rõ ràng đây là một cuộc đi săn.
Dựa theo những gì tôi biết thì cây thanh đồng này hẳn là một loại
biểu tượng thần quyền đặc biệt vào thời cổ xưa, còn “Nến Cửu Âm” trong
cây thanh đồng kia được coi là một loại Rồng vào thời xưa. Trong một vài bản ghi chép, “Nến Cửu Âm” thậm chí còn được sáng ngang với Bàn Cổ (
nhân vật khai thiên lập địa trong truyện thần thoại Trung Quốc), nên được người ta xem như thần thú mà cúng bái, nhưng nếu là thế tại sao những người ở đây lại săn nó chứ?
Tôi lại tiếp tục quan sát, hy vọng có thể tìm ra câu trả lời. Tiếp đó là một vài bức hình mô tả những nghi thức, tôi thấy tất cả những người
cổ đại ấy đều mang mặt nạ, khuôn mặt đờ đẫn, nhưng giữa mỗi một tấm phù
điêu luôn có một người được điêu khắc cực kỳ vạm vỡ. Nhìn dáng vẻ và
phục sức của người này, tôi có thể khẳng định anh ta chính là thủ lĩnh
của bọn họ, hơn nữa người này còn là nguyên bản của pho tượng mà tôi đã
nhìn thấy ở vách núi giữa Giáp Tử Câu.
Phần đầu của pho tượng đã bị phá vỡ, lúc ấy tôi cảm thấy có gì đó
không hợp lý, nhưng đi một mạch đến tận đây vẫn không thấy phần đầu của
người này đâu cả, bây giờ đã có thể quan sát kỹ lưỡng.
Tôi ôm chặt phần chóp nhũ đá, tiến gần đến phần nham thạch phía trên, phủi sạch những vết bẩn trên đó rồi quan sát.
Hình ảnh người thủ lĩnh trong bức phù điêu gần như lớn gấp đôi những
người khác, giống như một người khổng lồ. Nếu suy nghĩ vừa rồi của tôi
là đúng, những hình khắc ở đây đều dựa theo tỉ lệ thực thì vị thủ lĩnh
kia có lẽ thực sự rất cao lớn.
Nhưng thật kì lạ, trong toàn bộ những tấm phù điêu này, trên cổ người thủ lĩnh đều mọc một cái đầu rắn, trông không giống như mang mặt nạ hay gì đó tương tự.
Mặc dù tôi có kiến thức căn bản về khảo cổ, nhưng để đánh giá vấn đề
này cần có kinh nghiệm và hiểu biết sâu rộng. Mà tôi thì chẳng có manh
mối gì cả, chỉ biết là xét theo ý nghĩa của bề mặt những tấm phù điêu
này, tôi cảm thấy suy đoán lúc đó của trợ lý Lương dường như có chút sai sót. Cây thanh đồng này không đơn giản chỉ dùng để tế lễ, mà còn là nơi tiến hành một nghi thức săn bắn nào đó, những nô lệ bị hy sinh kia có
thể chính là mồi nhử để dẫn dụ “Nến Cửu Âm” chui lên khỏi lòng đất.
Không rõ thân cây thanh đồng mọc sâu đến đâu, con “Nếu Cửu Âm” hẳn là sống tít dưới lòng đất, làm sao nó có thể tồn tại dưới độ sâu như vậy
không phải là chuyện tôi có thể nghiên cứu được. Tôi chỉ tò mò không
biết vì sao những người thời cổ đó lại tổ chức một cuộc săn “Nến Cửu Âm” rầm rộ đến như thế?
Những hình khắc trên vách đá không cho tôi câu trả lời. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy chỉ là quang cảnh một buổi lễ long trọng, còn “Nến
Cửu Âm” sau khi bị bắt được xử lý như thế nào cũng không thấy khắc ra.
Đã nắm được điểm then chốt, tôi thấy mực nước vẫn có chiều hướng dâng cao lên, đành phải buông tay tiếp tục trôi xuôi theo dòng chảy.
Chiếu sáng một hồi lâu, ánh đèn pin đã dần dần yếu đi, cuối cùng yếu
đến mức hoàn toàn không thấy gì nữa. Tôi đành dứt khoát tắt đi, thuận
theo dòng chảy mà di chuyển trong bóng tối.
Khoảng thời gian này trải qua vô cùng khó khăn, đã mấy lần tôi rơi
xuống vài thác nước nhỏ, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khó
tránh va đập đến bầm tím mặt mũi. Khoảng hơn một giờ sau, tôi không còn
biết xung quanh mình là gì nữa, cũng không biết mình muốn đi đến đâu.
Tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cũng không biết vừa rồi mình có đổi
hướng hay lọt vào chỗ rẽ nào hay không, nếu như phán đoán sai lầm, nói
không chừng bây giờ tôi đang bị cuốn vào con sông ngầm sâu vô tận, cũng
không biết con sông này thông đến tận đâu, chẳng lẽ nó dẫn tới tầng đất
sâu thẳm nơi “Nến Cửu Âm” sinh sống?
Đó rốt cuộc là nơi nào, suy cho cùng, không chừng lại là một lăng mộ
đế vương nào đó nằm sâu bên dưới con sông ngầm, đó cũng là một ý kiến
hay.
Ngay vào lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy phía trước lóe lên một tia sáng. Toàn thân tôi chấn động, liền đó bên tai
nghe tiếng nước chảy ầm ầm, tôi âm thầm mừng rỡ, biết phía trước nhất
định có lối thoát. Đã mười mấy tiếng đồng hồ không được nhìn thấy ánh
sáng tự nhiên, tôi quẳng đèn pin đi rồi bơi về phía trước.
Tôi bơi rất nhanh, chỉ vài phút sau trước mắt đã lóe sáng, sau đó là
một mảng chói lòa, tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Trong lòng tôi gào
thét, đấy là do thị giác không kịp thích nghi sau một thời gian dài
không nhìn thấy ánh sáng. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác
quen thuộc truyền đến từ bên dưới.
Lại là rơi tự do! Lại là một thác nước!
Hơn nữa, dựa vào sức nước chảy cùng với âm thanh từ bên dưới truyền
lên, thác nước này chắn chắn không hề nhỏ. Không biết chờ tôi bên dưới
là gì, nếu tôi cụng đầu chết vì nước quá nông thì thật quá oan uổng.
Bên tai tôi hàng trăm thứ âm thanh gào thét, trong chớp mắt, thị lực vẫn chưa kịp hồi phục, tôi đã ngã cắm đầu vào trong nước.
Trong khoảnh khắc tôi vừa duỗi tay ra, bàn tay đã chạm phải một tảng
đá. Không xong rồi, nước quá nông! Tôi vừa mới nhận ra điều này thì đầu
đã đập vào thứ gì đó, trước mắt tối sầm, không còn biết trời trăng gì
nữa.