Đã ăn no bụng, nhưng cũng chỉ là đủ no, cậu không dám tham ăn đến no căng.

Nguyễn Đào nhớ lại quá trình làm tình kịch liệt trong phòng tắm vừa rồi, cậu rất sợ lát nữa mình sẽ bị kim chủ lăn lộn đến ói hết ra.

Dọn dẹp bàn trà xong, lại bưng một chén cháo bí đỏ và một ít sủi cảo chiên còn dư lại bỏ vào tủ lạnh.

Nguyễn Đào ngây người nhìn tủ lạnh rỗng tuếch chỉ có bia, cậu nghĩ, đúng vậy, người có tiền rất ít khi tự mình vào bếp, không giống với cậu, những điều thú vị trong cuộc sống đều bắt nguồn từ việc mày mò đồ ăn ngon.1

Đã nửa năm rồi không đụng vào nồi niêu, cái tay có chút ngứa ngáy.

Cậu đứng trước kệ bếp sờ soạng cái tủ trên vách tường, thật là nhớ, rất muốn xuống bếp.

"Sẽ..." Nguyễn Đào lẩm bẩm: "Sẽ..."

Hàn Mạc nắm chặt hai cái kẹp vú và viên ngọc hình giọt mưa đi ra, hắn thấy chúng trên bồn rửa tay, lúc này lấy ra ném vào thùng rác.

Hắn dựa vào cửa phòng bếp, không lên tiếng quấy rầy Nguyễn Đào đang phát ngốc, ánh trăng chiếu vào từ cửa kính thật lớn chiếu lên bóng dáng mảnh khảnh, là một bức tranh đẹp.

Sau một lúc lâu, Nguyễn Đào mới đưa cất cái thìa trong tay lại vào tủ, quay người lại, tức khắc bị dọa đến hít hà một hơi.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Hàn Mạc rất có hứng thú.

"Không..." Nguyễn Đào đứng thẳng tắp, nói lời vô nghĩa: "Ngài tắm xong rồi ạ?"

Hàn Mạc đi tới, ngọn tóc ẩm ướt, chắc là mới chỉ tùy ý xoa xoa, đè Nguyễn lên kệ bếp hôn môi.

Phản ứng của cậu vô cùng trúc trắc, sẽ không liếm, cũng không mút, vừa nhìn đã biết là còn non.

Hàn Mạc hôn cậu tới mức phát ra giọng mũi.

Nguyễn Đào lại lâng lâng, hai chân bị đỉnh đỉnh liền thuận theo mà tách ra, nghe kim chủ hỏi chuyện lập tức thành thật trả lời.

"Miệng còn mỏi không?"

"Không mỏi." 

Nói xong, Nguyễn Đào lập tức chủ động ngồi xổm xuống, quỳ lên tấm thảm vuông trước bồn rửa chén khẩu giao cho Hàn Mạc.

Đầu tiên cởi bỏ dây nịt, lộ ra dáng người rắn rỏi phải rèn luyện thường xuyên mới có, Nguyễn Đào thèm nhỏ dãi không thôi, trước kia tốt xấu gì cậu có, nhưng không rõ ràng lắm, đường cong vô cùng mỏng manh, sau đó lại phải uống thuốc đánh kích thích tố, còn luôn chịu đói, không những thân thể trở nên mẫn cảm vô cùng, mà tâm lý càng thêm có khuynh hướng yêu thích đàn ông.

Đặc biệt, Nguyễn Đào đối mặt với thứ đồ lớn đến quá mức trước mặt có chút sợ hãi, khóe mắt cậu đã ướt át, kích động, sợ hãi cùng với chờ mong không kiềm chế được.

Mào gà no đủ, cán cây vô cùng dài, Nguyễn Đào giơ tay nắm lấy lỗ nhỏ đang tiết ra chất lỏng kia, không biết sau khi khẩu giao xong, kim chủ có thể hôn môi với mình nữa hay không. Nguyễn Đào vừa suy đoán vừa hé miệng, chậm rãi nuốt trọn đỉnh đầu vào.

Miệng vẫn còn rất tê nhưng vẫn phải há ra hết cỡ, cây dương v*t này còn to hơn nhiều so với quả cầu mà cậu thường ngậm, căng đầy khoang miệng cậu.

Nguyễn Đào cố sức thả lỏng vẫn không thể nuốt hết, cho dù đã đâm tới cổ họng nhưng vẫn còn dư một đoạn ở bên ngoài, cậu bị nghẹn đến nước mắt chảy ròng, nước miếng không ngừng trào ra khỏi khóe miệng.

Hàn Mạc xoa xoa tóc cậu, khàn giọng cười nhẹ nói: "Vừa đủ là được."

Thế là Nguyễn Đào liền duỗi tay đi thay thế miệng, như vậy mới có thể bạo bọc hết toàn bộ cây dương v*t uy phong lẫm lẫm.

Nguyễn Đào từng chút từng chút nuốt ăn cây gậy này, trước kia khi huấn luyện kĩ xảo khẩu giao, không phải là cậu chưa từng ngậm qua món đồ chơi có chiều dài như thế này, cậu từng lén lút đo lường thử, khoảng 20cm, nhưng thứ đồ chơi của nam nhân còn dài hơn nó một đoạn, cho nên kim chủ của cậu thật sự là có hàng to xài tốt.

Cái mông Nguyễn Đào co rút, côn th*t cứng ngắc nhỏ nước, đầu v* đã bị chà đạp sưng đỏ lại ngứa ngáy khó nhịn.

Muốn bị thao.

Hàn Mạc được hầu hạ vô cùng thoải mái, khoái cảm không ngừng lan tràn từ bụng nhỏ, hắn vừa rút dương v*t ra, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng kia cũng nhả ra, sau đó nửa híp đôi mắt ướt át, hơi hơi ngẩng mặt, tay còn không ngừng mà vuốt ve dương v*t ướt đẫm, một đoạn đầu lưỡi đỏ mềm vươn ra liếm lên hai viên trứng no đủ.

Hàn Mạc cũng bắt đầu phát tiết, nam sinh lần trước từng ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp nên luôn làm nũng, lúc khẩu giao cho hắn đến lúc cao trào thì cố ý dừng lại, nửa dụ hoặc nửa uy hiếp nói: "Một đêm tình không đủ, chúng ta quen nhau nhé?"

Hàn Mạc rũ mắt, vẫn là đứa nhỏ này ngoan, lại chọc người yêu thương.

Lúc Nguyễn Đào lại một lần nữa muốn ăn vào, Hàn Mạc vớt cậu lên, không cho nghỉ ngơi, đè bả vai cậu trở mình: "Chu lên nào."

Mông bị ăn một cái tát, Nguyễn Đào vội vàng nhón mũi nhân nằm lên trên bàn, giọng nói không thoải mái, nhịn không được nghẹn giọng ho hai cái, lại bị một bàn tay nắn nắn khuôn mặt.

Vòi nước trong bồn rửa chén vẫn còn chảy, Nguyễn Đào nằm phía trên ngậm nước súc miệng. Hàn Mạc hỏi: "Đã đỡ chưa?"

Nguyễn Đào phát hiện, có lẽ cậu thật sự đã gặp may, lúc khẩu giao kim chủ không có thao miệng cậu, chỉ mỗi một chuyện này đã làm cho cậu thoải mái hơn không ít.

Rửa sạch sẽ nước miếng trên cằm, Nguyễn Đào chủ động vén vạt áo tắm lên, lộ cái mông ra, vẫn giữ tư thế nằm sấp, cậu chôn mặt xuống, nhón chân xấu hổ mời gọi: "Tiên sinh."

Hàn Mạc cười một cái, dương v*t nóng rực cọ xát giữa hai bên cánh mông thịt mềm như quả đào, hắn dùng một tay trực tiếp kéo cái áo tắm vướng bận kia xuống, một cái tay khác lướt qua vòng eo, bắt được một luồng thịt vú bắt đầu xoa nắn, hắn nằm lên lưng Nguyễn Đào hỏi: "Không sợ tôi sao?"

Sao có thể không sợ, tất nhiên cậu vẫn rất sợ, mặc cho là ai thì lúc bị xem như thịt cá tùy tiện cắn xé đều sẽ rất sợ hãi.