Hơn 9h sáng ở nhà ăn dành cho công nhân viên chức bệnh viện.

Ngôn Dĩ Nam ngáp một cái không lớn không nhỏ, cả đêm không có chợp mắt, phi thường có hại cho làn da a.

Hắn uống một ngụm cafe Liễu Y Y mang đến cho hắn, nhìn qua đối diện. Liễu Y Y đang cầm muỗng đút An Chi ăn cháo.

"Tối hôm qua ta...Ngủ quá sớm, không có nghe thấy điện thoại a, ai, tội lỗi tội lỗi, đau chết đi." Vẻ mặt Liễu Y Y mang theo đau lòng.

Hắn cười một tiếng, cái gì mà ngủ quá sớm, lừa gạt thiếu nữ vị thành niên cũng khá đó. Thật ra chỉ là cuồng ma ân ái. Thời gian tuần trăng mật với nhị ca của hắn đến cùng là khi nào mới kết thúc a, cả ngày đăng ảnh chụp lên WeChat thể hiện tình cảm còn chưa tính, còn khoe khoang thể hiện đến trước mặt hắn, suy nghĩ một chút cho nam nhân độc thân như hắn không được sao!

"Không cần lo lắng, ngày hôm qua đã xoa một đống thuốc mỡ rồi, thời tiết lạnh không cần lo lắng nhiễm trùng, bất quá vì để ngừa vạn nhất ta còn nói y tá chích ngừa uốn ván cho nàng."

Tay An Chi đã không còn đau như tối hôm qua rồi, tay phải của nàng rất nghiêm trọng, chỉ là tay trái đỡ hơn.

Cho nên được Liễu Y Y đút thì có chút xấu hổ, "Nhị mợ, tự ta ăn."

"Được rồi, đừng nhúc nhích, đến, nóng không?"

Cháo là Liễu Y Y cố ý mua cháo khoai tây núi, nấu đến trơn mềm, vào miệng là tan ngay. Nàng để cho hai cánh tay của An Chi cũng không cần nhúc nhích, từng muỗng từng muỗng mà đưa tới bên môi cô bé. Từ sau khi An Chi nói tâm tư của mình cho nàng, nàng đau lòng đến không được rồi, cũng không biết có thể làm được gì, chỉ có thể cẩn thận quan tâm đến cô bé.

Liễu Y Y chưa từng cảm thấy mình có mẫu tính lan tỏa như vậy, cảm giác cư nhiên lại rất tốt.

Ngôn Dĩ Nam cảm thấy hình tượng này cũng thật quái lạ, từ sau khi y tá tiền nhiệm của hắn và bác sĩ gây tê tiền nhiệm của hắn cùng nhau, ánh mắt của hắn khi nhìn những cô gái ở cùng nhau không thể không quái dị.

Thực tế Liễu Y Y là một thục nữ vũ mị cùng An Chi là một thiếu nữ thanh xuân...Thiếu nữ và thục nữ phối hợp gì gì đó, rất giống những nhân vật thường xuất hiện trong phim mười tám cộng.

"Các ngươi thật buồn nôn." Ngôn Dĩ Nam nhàn rỗi nói.

Liễu Y Y liếc hắn một cái: "Mắt hủ nhìn người cơ."

"Cái gì! Ta là thuần thẳng nam!"

"Thật sự là không cần phải nhấn mạnh như vậy a! Ngươi thấy ta có nhấn mạnh ta là thẳng nữ không?" Liễu Y Y vừa xỉa xói hắn, vừa có thể đút cho An Chi ăn.

"..."

"Tự ta ăn..." An Chi lại một lần nữa xấu hổ nói, Liễu Y Y chỉ có thể cầm lấy bình giữ nhiệt đặt ở trước mặt nàng, nhìn thấy mái tóc An Chi tán ra, nàng cầm lấy một cái đồ cột tóc trong túi xách, vuốt vuốt sơ mái tóc rồi cột lên cho cô bé, An Chi nghiêng đầu nở nụ cười với nàng.

Ngôn Dĩ Nam hồ nghi nói: "Tình cảm của các ngươi trở nên tốt như vậy từ khi nào a?"

"Vẫn luôn tốt như vậy." Liễu Y Y nói.

Ngôn Dĩ Nam nhún nhún vai, mất hứng thú.

"Bác sĩ Dư đến rồi kìa." Liễu Y Y liếc qua sau lưng của hắn, Dĩ Nam lập tức khẩn trương lên, hắn rất muốn nhìn ra sau lưng, lại phải làm ra vẻ rất oai phong một điểm cũng không thèm để ý đến.

An Chi tò mò giương mắt nhìn qua.

Liễu Y Y ghé sát lại nàng thấp giọng bát quái: "Đây chính là tình nhân trong mộng của tam cữu cữu ngươi, theo đuổi thật lâu cũng không có thành công, khoa ngoại lồng ngực, nhỏ hơn hắn ba tuổi, cùng cấp bậc bác sĩ với hắn, lợi hại không?"

An Chi mở to miệng "Oa" một tiếng. Vị bác sĩ Dư này mắt một mí, mũi thấp, bờ môi có chút dầy, làn da hơi đen, ngũ quan cũng không tính là rất đẹp, chỉ là tụ cùng một chỗ lại có loại mị lực đặc biệt. Thực tế vóc dáng của nàng rất cao, bước chân có chút dài, nhưng có vẻ càng thêm khí thế, một loại khí chất rất tự tin rất ổn định.

An Chi biết trước đây Ngôn Dĩ Nam đều chỉ hẹn hò với muội giấy da trắng dung mạo xinh đẹp, người này rõ ràng không phải là hình mẫu thường ngày của hắn.

"Nàng...Rất oai phong." An Chi nói ra.

Từ khi nàng đi tới Ngôn Dĩ Nam tựa như toàn thân dính đầy gai đứng ngồi không yên, dùng khóe mắt liếc nhìn nàng đi mua bữa sáng.

"Đúng không? Ta cảm thấy tam cữu cữu của ngươi vốn không đuổi kịp nàng."

Ánh mắt của Liễu Y Y và An Chi không hẹn mà cùng nhìn nàng một chút, lại nhìn Ngôn Dĩ Nam một chút, biểu tình không cần nói cũng biết.

"Tại sao chứ! Ta có cái gì không tốt!" Ngôn Dĩ Nam ghé sát vào bàn hạ giọng nói với các nàng.

"Nàng đang đi tới bên này." Liễu Y Y nói.

Ngôn Dĩ Nam vội vàng cuống cuồng mà ngồi xuống, bàn tay cũng không biết nên để làm sao, thiếu chút nữa là sờ sờ lên mặt xem làn da của mình có đủ mềm mại hay không.

"Bác sĩ Ngôn?" Nàng đến gần, giọng nói cũng hơi trầm.

Chào hỏi Ngôn Dĩ Nam, cũng gật đầu với An Chi và Liễu Y Y, nhìn vào bàn tay của An Chi, "A, tiểu bằng hữu, chịu khổ rồi."

"Khụ...khụ...khụ, Dư, bác sĩ Dư, đây là nhị tẩu của ta, còn, còn có cháu gái của ta." Ngay cả làm giới thiệu Ngôn Dĩ Nam cũng lắp ba lắp bắp.

Liễu Y Y âm thầm ném cho hắn một cái liếc xem thường "Thật đáng thương", tươi cười chào hỏi nàng: "Bác sĩ Dư, xin chào xin chào."

Bác sĩ Dư cực kì hào phóng, tán gẫu mấy câu cùng với các nàng, còn quan tâm hỏi han An Chi, sau đó cầm bữa sáng rời đi.

Ngôn Dĩ Nam sốt sắng đến mức quả thực muốn dùng tay quạt quạt, Liễu Y Y ghét bỏ mà nhìn hắn: "Không bằng ngươi làm gay cho rồi đi, thẳng nam như ngươi cũng quá nữ tính a."

"Ngươi, ngươi nói cái gì!" Ngôn Dĩ Nam tức giận.

An Chi nghi ngờ nói: "Tam cữu cữu, không phải ngươi quen biết bác sĩ Dư đã lâu rồi sao? Làm sao..."

Liễu Y Y gật đầu nói: "Đúng không, một năm hay là bao lâu rồi? Ta cũng kết hôn nửa năm rồi, ngươi xem hắn đoán chừng ngay cả số điện thoại của người ta cũng còn chưa có được!"

"Ta có WeChat của nàng! Còn có...Bác sĩ chúng ta rất bận rộn đúng không? Phải khám bệnh, còn có phẫu thuật, còn phải trực nữa...Tuy rằng chúng ta ở cùng một bệnh viện, chỉ là...vốn không có thường gặp mặt..." Ngôn Dĩ Nam hầu như đã dùng hết toàn lực để giải thích.

Nhưng mà trong ánh mắt của hai nữ nhân một lớn một nhỏ cơ hồ là tràn đầy thương cảm.

Ngôn Dĩ Nam không nói được nữa, chỉ lên trời thở dài.

Lúc này điện thoại reo lên, hắn tức giận nghe máy: "...Tiểu Ngũ, ở đây, ăn rồi, nhị tẩu ở đây, ngươi nói chuyện với nàng."

Liễu Y Y tiếp nhận điện thoại, mí mắt An Chi giật giật.

Liễu Y Y: "Ân, tại sao ta lại ở đây hả? Tối hôm qua tiểu An Chi gọi điện thoại cho ta a...Ngôn Tiểu Ngũ?...Ngươi không cần đến đây đâu, ta đưa tiểu An Chi về nhà là được rồi."

"Ân, ngươi vẫn là muốn tới đây sao? Được rồi...Vậy chờ ngươi tới đây."

Liễu Y Y nhấn tắt điện thoại, nói với An Chi: "Tiểu Ngũ tới đón ngươi."

An Chi khẽ cắn môi dưới, cúi đầu xuống.

Liễu Y Y giống như thấu hiểu mà vỗ vỗ đầu của nàng.

"A! Các ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ a, làm sao theo đuổi đây?" Ngôn Dĩ Nam phát điên.

Lúc Ngôn Hề tới đón các nàng, Liễu Y Y đã lấy thuốc cho An Chi xong, thanh toán viện phí, ngồi ở hoa viên bên ngoài bệnh viện.

Đợi khi nàng đến gần một chút, phát hiện hai người bọn họ tựa hồ đang nói chuyện gì đó, chủ yếu là An Chi đang nói, Liễu Y Y đang lắng nghe, sau đó Liễu Y Y dịu dàng vuốt tóc An Chi một chút.

Quan hệ của các nàng tốt như vậy từ lúc nào vậy?

Đợi khi nàng đến gần, hai người nhìn thấy nàng, liền biến thành bộ dáng bình thường. Giống như đang có chuyện gạt nàng.

Ngôn Hề nhẹ nhàng nhíu lông mày lại.

Trên đường đi An Chi cũng rất yên tĩnh, Ngôn Hề nói với nàng: "Ta đã xin nghỉ phép cho ngươi rồi. Chủ nhiệm lớp của các ngươi nói không sao, ngươi có thể ở nhà vài ngày, ở nhà ôn tập cho cuộc thi."

"Ân." An Chi gật gật đầu, không có lên tiếng.

"Ta ở nhà có nhìn thấy tờ giấy." Trong phòng bếp, một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc ấy An Chi nhất định là rất đau, nhưng mà cư nhiên lại không có gọi điện thoại cho nàng, mà là gọi cho Liễu Y Y...

Ngôn Hề cảm thấy khó hiểu, còn cảm thấy có chút bị thương.

Nàng cảm thấy những sự tiến triển của đêm qua đều là uổng phí, dường như những khoảng cách mà thời gian nghỉ hè vừa qua đem đến cho các nàng lại trở về.

An Chi cúi đầu, không có trả lời.

Ngôn Hề âm thầm thở dài.

"Ta sợ quấy rầy..." Qua một lúc lâu, An Chi nhỏ giọng nói.

"Ân? Không có." Ngôn Hề bừng tỉnh đại ngộ, sau đó tâm tình áy náy lại tràn ra.

Bàn tay của An Chi chỉ có thể đặt ở trên đầu gối của nàng, vẫn còn có chút run rẩy.

Ngôn Hề ôn nhu nói: "Còn đau lắm sao?"

An Chi nghiêng đầu cười cười với nàng: "Đỡ hơn rồi." Tầm mắt của nàng từ sườn mặt của Ngôn Hề nhìn xuống dưới, sau đó lại trở về trên gương mặt của Ngôn Hề.

Rất thích nhìn thần sắc của Ngôn Hề vì nàng mà gấp gáp, thế nhưng lại không dám lưu luyến. Nàng nói với Liễu Y Y: Nàng cũng không dám gọi điện thoại cho Ngôn Hề, cũng không dám mang theo điện thoại, sợ chính mình nhịn không được sẽ gọi điện cho người kia.

Liễu Y Y không có cho nàng một lời khuyên nào cả, chỉ là An Chi cảm thấy nói ra liền dễ chịu hơn rất nhiều.

Có lẽ chờ đến khi Ngôn Hề ổn định với chuyện tình cảm của mình, khi nàng từ từ lớn lên, chậm rãi mờ nhạt trong vòng lần quẩn của người kia, sẽ cảm thấy không còn quá khó chịu nữa.

"Tối hôm qua sinh nhật có vui không?" Nàng hẳn là nên hỏi như vậy a, giống như những cô bé cùng tuổi nên hỏi, cảm thấy tò mò với chuyện tình cảm của tỷ tỷ hay a di bên cạnh mình, có thể bát quái, còn có thể trêu ghẹo.

Và đó cũng là vị trí nàng nên có.

"Ân..." Ngôn Hề trầm ngâm, do dự trong chốc lát, rốt cuộc nàng nói: "Ta cảm thấy không có khả năng với hắn, ta đã nói rõ ràng với hắn. Vì vậy mà ngày hôm qua liền về trễ."

An Chi mãnh liệt há to miệng nhìn nàng.

"Ân, cho nên hôm nay ta đi ra ngoài, nhìn thấy thật lúng túng, dù sao trong đài cũng không có việc gì."

Ngôn Hề cũng không quen nói những chuyện này với An Chi, chỉ là bây giờ nàng đã là tiểu người lớn, có lẽ cũng nên thay đổi phương thức ở chung, càng giống như là bằng hữu? Hảo bằng hữu, hảo khuê mật, càng thêm thân mật một chút.

Nói xong quả nhiên là tốt hơn nhiều.

An Chi không có trả lời, Ngôn Hề nhìn nhìn con đường phía trước, nàng phân thần đi nhìn An Chi, thấy An Chi lăng lăng nhìn nàng, sau đó cô bé cười rộ lên.

Cái loại bật ra từ trong trái tim, nguyên cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều sống động sáng ngời lên. Sau đó Ngôn Hề thấy được má lúm đồng tiền của An Chi.

Ngôn Hề ngẩn người, còn không có biết rõ ràng vì sao nàng bỗng nhiên lại bắt đầu vui vẻ, liền bị lây nhiễm sự vui vẻ của nàng mà cong khóe miệng lên: "Làm sao vậy? Thế nào?"

An Chi lắc đầu vừa cười, mu bàn tay cũng còn đau, "hô" nàng hút không khí, lại đang cười.

"Ngươi xem, nhịn một chút, cẩn thận đừng động tới bàn tay, về nhà còn phải xoa thuốc."

Ngôn Hề dặn dò nàng, nhìn bộ dạng tươi cười của nàng tâm tình cũng vui vẻ mà cười, "Ngốc nghếch."