Đào Lý Bất Ngôn

Chương 72: Ta sẽ không để cho nàng biết

An Chi nhu thuận mà làm theo lời nàng, túi chườm âm ấm ủ trên bụng, xác thực thoải mái hơn. An Chi đang nằm, nương theo ánh sáng mờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng , lặng yên nhìn chăm chú vào Ngôn Hề.

Do nàng mới từ bên ngoài về, chưa có tẩy trang, xinh đẹp động lòng người, chân mày khóe miệng là một nụ cười ôn nhu tự nhiên.

"Đến kỳ lúc tham gia cuộc thi hôm nay sao?" Ngôn Hề nhớ tới lần đầu tiên An Chi có kình nguyệt là khi sắp thi lên cao trung, thi xong cũng là mệt mỏi kiệt sức.

"Không phải, về đến nhà mới đến." An Chi nhỏ giọng nói.

"Vậy cũng may." Ngôn Hề đưa tay vuốt vuốt mái tóc của nàng, "Cuộc thi thế nào?"

"Hẳn là có thể vào vòng đấu loại." An Chi nói.

Khóe môi Ngôn Hề càng thêm vui vẻ, "Rất lợi hại."

"Mau ngủ đi? Không thoải mái liền đi ngủ sớm một chút." Ngôn Hề nói xong liền đứng dậy.

An Chi nghe nàng nói những lời này giống như đang muốn đi ra, nhịn không được kêu một câu: "Di di!"

"Ân?" Ngôn Hề quay đầu lại.

An Chi nửa ngồi dậy, nhìn qua Ngôn Hề, tràn đầy những lời không thể hỏi ra.

Kỳ thật cái gì cũng không cần hỏi, nàng đều biết rồi. Có lẽ tại lúc nàng còn rất nhỏ, nàng đã biết rồi một ngày như hôm nay cũng sẽ đến.

Di di của nàng, cuối cùng là bị người khác theo đuổi. Thời gian xem như đã rất hậu đãi nàng, đã cho nàng rất nhiều ký ức khi nhiều năm làm bạn bên nhau.

"Ngươi...Vui vẻ sao?" An Chi lầm bầm hỏi.

Ngôn Hề hơi nghi hoặc nhìn cô bé: "Tại sao bỗng nhiên lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?" Nàng lại ngồi xuống.

"Chỉ là, nghĩ muốn biết." Gương mặt An Chi dưới tấm chăn giống như một đóa hoa sơn chi nho nhỏ, đôi mắt sáng tựa như sao sớm, có chút, long lanh.

Ngôn Hề nghiêng đầu suy nghĩ, "Ta cũng không có gì quá vui vẻ." Nàng đưa tay vuốt đi lọn tóc trên trán cô bé.

An Chi mấp máy môi, không nói gì nữa. Ngôn Hề cũng không nói chuyện nữa.

Trong phòng yên lặng một hồi, chỉ có ánh đèn tĩnh tĩnh làm bạn cùng các nàng.

"Ngươi..." Ngôn Hề không biết phải làm sao để mở miệng hỏi chuyện của An Chi và Hứa Gia Nhĩ, nàng chỉ có thể thử nói, "Hình như từ sau khi Mông Mông về quê, các ngươi không còn liên lạc nữa?"

"Ân, hình như nàng đổi số điện thoại, cũng không biết nàng đã xảy ra chuyện gì, hy vọng mọi chuyện của nàng đều tốt đẹp a." An Chi nghĩ đến vẫn còn có chút thương tâm.

"Ân," Ngôn Hề nói khẽ: "Kỳ thật ngươi, ở trường học bây giờ nếu ngưoi có bạn thân thì có thể mời nàng, mời bọn họ tới nhà chơi."

An Chi chớp mắt mấy cái, "Được rồi."

Nội tâm Ngôn Hề thở dài một hơi, "Mau ngủ đi, đến nằm xuống a." Nàng kéo chăn bông cho An Chi, "Muốn gấu bông thỏ của ngươi không?"

"Đang ở trong chăn của ta rồi," Má lúm đồng tiền của An Chi lún xuống, cười đến ngọt ngào.

Ngôn Hề cười nhẹ một tiếng, "Ta hẳn là đã sớm biết." Nàng đến bên chân An Chi nhét chăn lại cẩn thận, "Không cần loạn đá chăn ra."

Ánh mắt An Chi vẫn luôn dính ở trên người nàng, "Di di, ngươi có thể chờ ta ngủ rồi mới đi hay không."

Ngôn Hề gật đầu, "Được rồi."

An Chi nhắm mắt lại, ôm gấu bông thỏ, bụng dưới vẫn ấm ấm, Ngôn Hề ngồi ở bên cạnh cùng nàng. Nhưng mà nàng có chút muốn khóc, chỉ là nàng không dám, sợ bị người kia phát hiện. Ánh mắt của Ngôn Hề đang dừng trên người nàng, đó là loại ánh mắt như thế nào. Bàn tay của người kia giống như lúc trước khi dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ, nhu hòa mà vuốt ve đỉnh đầu của nàng.

Lòng của nàng vừa mềm lại vừa đắng chát, cố gắng khống chế mí mắt của bản thân không động đậy, thả chậm tiếng hít thở, để Ngôn Hề cho rằng nàng đã ngủ rồi.

Lại một lát sau, hẳn là bởi vì cho rằng nàng đã ngủ rồi, Ngôn Hề tiếp tục sờ sờ mái tóc của nàng, nhẹ nhàng mà đứng dậy, đóng cửa.

Lúc này An Chi mới mắt mở ra, hai giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống.

Tháng năm, xuân ý dần dần dày hơn, nhưng mà thời tiết Bội thành vẫn là âm u lạnh lẽo. Vào một ngày thứ bảy mưa dầm An Chi đến Đại học Bách khoa Bội thành tìm Ngôn Dĩ Tây. Ngôn Dĩ Tây nghe nói nàng muốn thm gia cuộc thi, tìm ra một vài quyển sách thích hợp đưa cho nàng xem.

Ngôn Dĩ Tây làm nghiên cứu ở Đại học Bách khoa, năm nay bắt đầu hướng dẫn nghiên cứu sinh, trường học cấp cho hắn một căn hộ ba phòng ngủ, thanh nhã sạch sẽ, hoàn cảnh trong vườn trường cũng tĩnh mịch, Liễu Y Y liền chuyển tới ở. Hai người đã kết hôn từ cuối tháng hai, đến Bắc Âu du lịch một tháng, gần đây cả hai mới trở lại đi làm.

Lúc An Chi đến Liễu Y Y đang ở nhà, mà Ngôn Dĩ Tây vừa vặn phải đi ra ngoài, hắn đưa sách cho An Chi, nói: "Có thể đọc hiều sơ qua, không cần phải áp lực quá lớn, coi như là dạo chơi một chút."

Liễu Y Y ở bên cạnh nhìn thấy những tác phẩm vĩ đại kia liền cảm thấy đỉnh đầu như sắp nổ tung. Một lớn một nhỏ này lại còn đang nói chuyện với nhau.

"Được rồi được rồi, tranh thủ thời gian đi đi. Tiểu An Chi thật vất vả mới có cuối tuần, ngươi không cần phải dài dòng." Liễu Y Y hối thúc hắn.

Ngôn Dĩ Tây cười cười, rất tự nhiên đưa tay chạm vào nàng một cái, đôi má Liễu Y Y hơi nóng lên, đôi mắt xinh đẹp hờn dỗi nhìn hắn.

An Chi nhìn bọn họ nhếch khóe môi lên cười, lại có chút ảm đạm.

Đây chính là bộ dạng của những người yêu thích lẫn nhau sao? Đáy mắt đuôi lông mày đều là yêu thương không thể che đậy được, không để tâm đến người ngoài, căn bản là không có cách nào che giấu được.

Khi Ngôn Hề ở cùng với người nam nhân kia có phải cũng là như vậy hay không?

Gần đây trái tim An Chi thường xuyên như kim châm, nghĩ đến điểm này, càng là chua xót khó nhịn.

Liễu Y Y tiễn Ngôn Dĩ Tây đi ra ngoài, trở về nhìn thấy một thiếu nữ ngồi trên ghế sofa, lông mày nhíu lại, vẻ mặt mang thần sắc tịch liêu. Thần sắc kia, không phải là một thiếu nữ thiên chân vô tà có thể toát ra được.

Tâm tình Liễu Y Y khẽ động, cười nói: "Tiểu An Chi, hôm nay cuối tuần, cùng a di ra ngoài dạo phố không?"

An Chi lấy lại tinh thần, mỉm cười: "Không được a, ta còn phải về nhà ôn tập."

"Thật nhàm chán a, được rồi, không đi ra ngoài, vậy cùng a di tâm sự, cũng không cần vội vàng trở về. Thế nào, có bạn trai chưa?"

"Tiểu An Chi của chúng ta xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều nam sinh theo đuổi a?"

An Chi gãi gãi mặt: "Không có..."

Nàng có nghi vấn để ở trong lòng đã lâu rồi, nếu còn không nói ra sẽ bị nghẹn: "Liễu a di, ân, nhị mợ."

Liễu Y Y "Ha ha" cười rộ lên: "Tiểu An Chi ngoan, có việc gì muốn hỏi ta sao?"

An Chi mấp máy má lúm đồng tiền: "Cái kia...Người đang hẹn hò cùng di di là người như thế nào?"

Liễu Y Y nhìn nàng, ý cười hơi thu lại.

An Chi có chút mất tự nhiên, "Bọn họ ờ cùng nhau có được không?"

Liễu Y Y đáp: "Nam nhân kia điều kiện vật chất cũng bình thường, chỉ là cách làm người không tệ. Ngôn Tiểu Ngũ đối với hắn..." Nàng bất động thanh sắc mà quan sát biểu tình của An Chi. Nàng có thể nhìn thấy thiếu nữ rõ ràng đang rất khẩn trương, ngón tay vẫn luôn cầm lấy góc áo, xoắn xoắn.

Nàng quyết định chứng thực một chút, nói: "Ngôn Tiểu Ngũ hẳn là rất thích hắn."

Nàng nhìn thấy gương mặt An Chi thoáng cái liền trắng bệch, ảm đạm cúi đầu. Liễu Y Y liền cho rằng nàng sắp bật khóc rồi.

"Ngươi, ngươi đây là..."

Vô số ý niệm lập tức hiện lên trong đầu Liễu Y Y, tự nói với bản thân không nên suy nghĩ lung tung, có thể là bởi vì thân thế của An Chi, nàng quá ỷ lại Ngôn Hề, cho nên sợ hãi Ngôn Hề nói yêu đương.

Liễu Y Y đã sớm chú ý tới ánh mắt cùng tâm tình của An Chi, nàng cũng là người từng yêu thầm một đoạn thời gian rất dài, nàng cũng là người từng sống ờ nước ngoài và bây giờ cũng thường xuyên ra nước ngoài, ánh mắt che giấu của những người đồng tính, nàng quá quen thuộc.

Bỗng nhiên Liễu Y Y không biết nên nói cái gì nữa.

Qua một hồi lâu, An Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng.

"Ta biết rồi." Nàng hít mũi một cái.

Cả đời Liễu Y Y là người hoạt ngôn, lúc này là lần đầu tiên nghẹn lời, "Tại sao ngươi phải như vậy chứ?"

An Chi lau nước mắt. Liễu Y Y có chút hoảng: "Không phải ta nói ngươi không thể thích nữ sinh a, chẳng qua là, ngươi thích ai không được, cố tình lại là..."

An Chi cắn cắn môi, khóc nói: "Ta cũng biết rõ ta không nên như vậy, ta cũng biết rõ...Ta..." Đến cùng nàng vẫn còn nhỏ, còn chưa nếm qua ngọt ngào của tình yêu, liền phải nếm đến cay đắng của tình yêu. Còn chưa được hưởng thụ tình yêu lưỡng tình tương duyệt, liền phải thích ứng với một tình yêu mong mà không được. Còn chưa hiểu được tình yêu có thể thẳng thắn nhận được sự chúc phúc của mọi người bên cạnh, đã biết phần tình yêu này của nàng sẽ không thể được mọi người lý giải còn có thể bị phỉ nhổ.

Liễu Y Y thấy nàng khóc đến đau lòng, ngồi qua ôm lấy bờ vai của nàng, "Được rồi được rồi, ta biết rồi."

Nàng vốn còn muốn nói: "Có thể là ngươi còn nhỏ, chờ thêm một thời gian nữa khi ngươi lớn lên, gặp được nhiều người hơn, trải qua nhiều việc hơn, ngươi liền sẽ suy nghĩ thông suốt, liền sẽ không còn thích người bây giờ ngươi đang yêu thích."

Chỉ là nàng nói không nên lời.

Không ai có thể hiều được sự đau khổ khi yêu thầm một người không thể yêu như nàng.

Ở độ tuổi tương tự như An Chi bây giờ nàng bắt đầu yêu mến Ngôn Dĩ Tây, sau đó xuất ngoại nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là yêu Ngôn Dĩ Tây.

Nàng không thể nói như vậy. Nàng nói không nên lời.

An Chi khóc một hồi lâu, không thể dừng lại hoàn toàn, vẫn còn đang khóc thút thít.

"Kỳ thật, di di của ngươi cùng Liêu Thừa Vũ kia cũng chưa tiến triển nhanh như vậy, bọn họ còn đang tìm hiểu." Liễu Y Y nói xong cũng muốn cắn đầu lưỡi của mình, đây là muốn làm cho An Chi ôm lấy hy vọng không nên có sao?

"Chỉ là, Ngôn Tiểu Ngũ không phải...Hơn nữa, có thể nàng chẳng qua xem ngươi là..." Cả đời Liễu Y Y ăn nói khéo léo, bây giờ ấp úng nói đến thập phần vất vả.

"Ta biết." Nước mắt An Chi ròng ròng, long lanh mà chảy xuống.

"Ta sẽ không để cho nàng biết." An Chi lẩm bẩm nói.

"Ta cũng không thể để cho nàng biết."

Đây là bổn phận của nàng, cũng là điểm mấu chốt nàng nhất định phải làm được.

Chờ sau khi An Chi đi rồi, thật lâu Liễu Y Y vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Nàng thở dài thở ngắn, tâm tình khổ sở vô cùng.

"Đứa nhỏ này thật sự làm cho người ta quá đau lòng rồi, ai, đứa nhỏ này..."