Đào Lý Bất Ngôn

Chương 147: Ta đi cùng ngươi

Sau khi cơm nước xong, Ngôn đại tẩu hào hứng chơi mạt chược, lôi kéo Liễu Y Y, Dư Thắng Nam, Ngôn Hề lập thành một bàn mạt chược ngay trong phòng khách, mấy người phụ nữ lên đài cùng nhau, vừa đánh bài vừa bát quái, bầu không khí rất náo nhiệt.

An Chi ngồi ở bên cạnh nhìn một lát, người thắng đều là Tiêu Vũ Đồng, trong sảnh đều là tiếng cười vô cùng đắc ý của nàng.

Lúc này, Ngôn Dĩ Tây vẫy vẫy tay với nàng, An Chi đi theo hắn tới lầu hai, lập tức ngây người.

Trong phòng Ngôn Dĩ Đông mang vẻ mặt nghiêm túc, Ngôn Dĩ Nam nháy nháy mắt với nàng, Ngôn Dĩ Tây cũng đi qua ngồi xuống.

Tam đường hội thẩm sao?

An Chi khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt, "Đại cữu cữu, nhị cữu cữu, tam cữu cữu."

Hơn nữa nàng còn theo bản năng mà đứng thẳng.

"Ngồi xuống đi." Ngôn Dĩ Đông mở miệng nói.

An Chi âm thầm hít sâu một hơi, từ từ hoạt động bước chân, chọn lấy chỗ cách xa bọn họ nhất mà ngồi xuống.

Trong phòng tràn ngập bầu không khí quỷ dị.

Ngôn Dĩ Đông không nói lời nào, Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam đã sớm có thói quen để đại ca của bọn họ mở miệng trước, cho nên bọn họ cũng giữ yên lặng.

An Chi tất nhiên cũng không dám mở miệng trước.

Bốn người liền im lặng quỷ dị như vậy.

Không phải Ngôn Dĩ Đông không biết cách nói chuyện, thứ hắn am hiểu nhất chính là nói chuyện với người khác, trước kia không phải hắn chưa từng nghĩ tới, khi Ngôn Hề kết hôn, hắn phải cùng em rể của hắn hảo hảo nói chuyện một chút. Đại khái là các loại lời nói như "Nếu như sau này ngươi dám đối xử không tốt với muội muội của ta, ba huynh đệ lão tử sẽ để cho ngươi sống không bằng chết".

Nhưng mà có đánh chết hắn cũng không nghĩ đến, bây giờ hắn sẽ nói những lời như vậy với một thiếu nữ.

Hắn nên mở miệng như thế nào đây?

Thậm chí nhất thời hắn cũng không biết nên mở đầu như thế nào.

Thời gian hắn do dự quá lâu, cho nên Ngôn Dĩ Tây giữ im lặng dùng khóe mắt liếc nhìn hắn.

Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi đều là sự khẩn trương không thể che đậy được.

Ngôn Dĩ Đông hắng giọng: "Khụ, chuyện của ngươi và Tiểu Ngũ chúng ta đã đoán được."

Hắn dừng lại một chút, kiểm tra biểu tình của An Chi.

An Chi nắm chặt ngón tay, má lúm đồng tiền lõm vào thật sâu vào, nàng nói: "Ta sẽ chiếu cố nàng và yêu thương nàng thật tốt!"

Trước mặt ba vị trưởng bối nhìn nàng lớn lên, trước mặt các ca ca của Ngôn Hề, An Chi hết sức muốn chứng minh dũng khí và tình yêu của mình, từ đôi mắt trong trẻo của nàng không giữ lại chút nào mà phóng xuất ra, có lẽ còn có chút căng thẳng cùng bất an.

Chỉ là chân thành mà động lòng người.

Qua vài giây Ngôn Dĩ Đông mới chậm rãi nhẹ nhàng gật đầu.

Tiêu Vũ Đồng nói đúng, hắn không có biện pháp với Ngôn Hề, ép bức ngược lại sẽ làm tổn thương tình cảm của huynh muội bọn họ, còn có thể khiến cho những người khác trong nhà khó xử.

Không chỉ một lần Ngôn Dĩ Đông nghĩ đến nếu như ông nội bà nội còn sống sẽ quyết định như thế nào? Nhất định cũng sẽ đồng ý, dù sao nhị lão là người khoang dung thông cảm như vậy.

Trong đầu hắn hiện lên những lời ông nội nói với hắn lúc lâm chung.

Bây giờ hắn là nhất gia chi chủ, gia đình cần dĩ hòa vi quý.

Ngoại trừ đồng ý hắn còn có biện pháp nào khác sao?

Nghĩ biện pháp khác liền có nghĩa là hắn sẽ bị người trong nhà cô lập.

Những tư tưởng trong nội tâm Ngôn Dĩ Đông cuồn cuộn như dời sông lấp biển, ngoài mặt càng nghiêm túc, im lặng không nói lời nào thật lâu.

Ngay cả Ngôn Dĩ Nam cũng âm thầm nhìn hắn.

An Chi lại nuốt một ngụm nước bọt, vừa sợ vừa vội mà mở miệng: "Sau này ta đều nghe theo lời nàng, tiền lương cũng đều giao cho nàng...Ân, tất cả đều nghe theo nàng..."

Nàng cũng không biết còn lời nào để nói được nữa, chỉ có thể lặp lại lời nói lúc trước.

Ba huynh đệ Ngôn gia đều mang biểu tình một lời khó nói hết.

Ngôn Dĩ Nam là người đầu tiên không nhịn được vỗ bàn cười "Ha ha".

Ngôn Hề đánh vài ván thì phát hiện An Chi còn chưa có trở lại, nàng vừa sắp bài vừa quay đầu lại nhìn nhìn.

Tiêu Vũ Đồng nói: "Hẳn là bị đại ca của ngươi gọi đi rồi."

Ngôn Hề: "Gọi nàng đi làm cái gì?"

"Nói chuyện a."

"Ha ha, nói chuyện cùng em rể tương lai sao?" Liễu Y Y đánh ra một con tám vạn*.

(*Vạn: tất cả những con bài này đều màu đỏ, viết số Tàu từ 1 tới 9 và thêm 1 chữ bên dưới. Thuộc Bài nạc)

Dư Thắng Nam cười, trên tay không ngửng: "Bính."

Tiêu Vũ Đồng: "Dù sao đại ca của ngươi cũng phải làm dáng một chút, yên tâm đi, hắn sẽ không nói nặng lời với tiểu An Chi đâu."

"Lại nói, các ngươi cái kia...." Liễu Y Y hướng Ngôn Hề nháy nháy mắt: "Hài hòa chứ?"

Dư Thắng Nam nghe nói liền nhướng mày, dừng động tác sắp bài lại, nhìn về phía Ngôn Hề.

Ngôn Hề không có ý định trả lời vấn đề này, nàng nói: "Cần phải nói chuyện lâu như vậy sao?"

Tiêu Vũ Đồng phất phất tay: "Đại ca của ngươi cũng chính là sấm to mưa nhỏ, không cần lo lắng, còn có..."

"Rốt cuộc các ngươi sẽ như thế nào? Là vấn đề hài hòa kia..."

Liễu Y Y bật cười nói: "Tiểu Ngũ, ngươi xem đại tẩu cũng tò mò, ngươi phải giải đáp nghi vấn của chúng ta a!"

"Đúng vậy nha, để cho nam nhân bọn họ trò chuyện với An Chi chuyện của bọn họ, chúng ta trò chuyện chuyện của chúng ta." Dư Thắng Nam cười hì hì.

"Ta hiểu ý của ngươi," Liễu Y Y vỗ vỗ cánh tay Dư Thắng Nam, "Điều này đại biểu Ngôn Tiểu Ngũ là thụ."

"Tư thế cũng không có ý nghĩa gì a." Dư Thắng Nam cười.

"Vậy cũng đúng, có lúc ta cũng thích ở trên." Liễu Y Y nhỏ giọng nói.

Tiêu Vũ Đồng vừa nghe vừa cười, "Ta không hiểu nhiều về nữ cùng nữ, nam cùng nam ta đây còn biết một ít."

"Đại tẩu, chúng ta tìm một bộ phim xem một chút được không?" Liễu Y Y đề nghị.

"Vẫn là để Tiểu Ngũ nói cho chúng ta biết đi?" Tiêu Vũ Đồng liếc nhìn về phía Ngôn Hề.

Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào ba người e sợ cho thiên hạ không loạn ở trước mặt này: "..."

"Ta đi tìm nàng." Ngôn Hề cũng không thèm đánh bài nữa, đẩy cái ghế ra đứng lên.

Trước khi đi nàng dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Nếu như quả thật là muốn luận công thụ, ta mới không cần ngồi ở bên này."

Ba nữ nhân còn lại nhìn nàng lên lầu liền líu ríu.

"Lời này là có ý gì?"

"Đại tẩu, chính là nói tiểu An Chi bị Tiểu Ngũ ăn sạch sẽ."

"Ôi, ôi..."

Ngôn Hề đi thẳng đến lầu hai, đứng ở cửa nghe hai giây, bên trong không có thanh âm nào, nàng đẩy cửa vào.

An Chi ngồi đưa lưng về phía nàng, nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, nhìn thấy nàng tựa hồ nhẹ nhàng thở ra một hơi thật lớn, lộ ra dáng tươi cười.

Ngôn Hề đi qua khoác lên bả vai nàng, quét mắt nhìn bọn người Ngôn Dĩ Đông một cái: "Các ngươi nói xong chưa?" Khóe môi nàng có vẻ mỉm cười, nhưng mà trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười.

Ngôn Dĩ Đông nói: "Nói xong rồi."

Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam đồng thời tiếp nhận được ánh mắt cảnh cáo của nàng.

Ngôn Dĩ Tây: "..."

Ngôn Dĩ Nam vội vàng lắc đầu.

"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Ngôn Hề vuốt ve bờ vai của An Chi, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói với nàng.

An Chi ngoan ngoan gật đầu.

Đợi đến khi An Chi đi ra Ngôn Hề mới khoanh tay lạnh mặt nói với đại ca của nàng: "Có phải ngươi cũng có lời muốn nói với ta hay không?"

Ngôn Dĩ Đông cũng làm mặt lạnh: "Chỉ sợ ngươi không nghe mà thôi."

Ngữ khí của Ngôn Hề cũng không thể nói là quá tốt: "Chỉ cần ngươi không phản đối chúng ta."

Ngôn Dĩ Đông khó khăn nói: "Ta không phản đối, ta chỉ là nhớ nhắc nhở ngươi, ngươi tương đối lớn hơn nàng, cho nên khó đảm bảo sau này nàng sẽ không yêu thương người khác mà rời khỏi ngươi."

Lời nói và ngữ khí của hắn nghe không tốt như nhau.

Bầu không khí quá mức căng thẳng, Ngôn Dĩ Nam cầm quả táo đưa cho Ngôn Dĩ Tây, Ngôn Dĩ Tây lại đưa trả cho hắn, Ngôn Dĩ Nam nắm lấy quả táo trong tay.

Giọng nói của Ngôn Hề nhạt nhẽo: "Ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý này."

Ngôn Dĩ Đông: "Vậy là được rồi, ta cũng không còn gì để nói."

Ngôn Hề: "Được."

Ngôn Dĩ Đông: "Được."

Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam biến thành phong nền: "..."

Sau khi Ngôn Hề đi ra, mấy huynh đệ đều trầm mặc.

Ngôn Dĩ Tây đánh vỡ sự trầm mặc: "Tính tình như vậy, không gả cho nam nhân cũng tốt."

Ngôn Dĩ Nam cắn một miếng táo: "Không sao, không gả đi thì lấy về cũng tốt, đại ca, ngươi cứ coi như là Tiểu Ngũ lấy lão bà về là được."

Ngôn Dĩ Đông thở ra một hơi thật dài.

Ngôn Dĩ Tây nở nụ cười, bỗng nhiên nói: "Nếu như Tiểu Bắc có ở đây, hắn cũng sẽ đồng ý."

Đó là một buổi trưa mùa đông vào rất nhiều năm về trước, bốn người bọn họ vây quanh giường em bé, bé gái nho nhỏ nằm bên trong cắn ngón tay ngủ đến phun bong bóng, đôi má phúng phính trắng nõn, tóc nhỏ mềm nhung nhung.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ý thức được bọn họ đã có một tiểu muội muội.

Tiểu Ngôn Dĩ Nam hiếu kỳ nói: "Ta có thể kéo quần của nàng nhìn một chút không?"

Tiểu Ngôn Dĩ Đông nói: "Không được, nàng đang mặc tã."

Tiểu Ngôn Dĩ Tây nói: "Không thể tùy tiện động vào bé gái."

Tiểu Ngôn Dĩ Bắc nói: "Mẹ muốn chúng ta đều phải yêu thương muội muội, thật vất vả muội muội mới đến nhà của chúng ta."

Tiểu Ngôn Dĩ Nam: "Tại sao nàng lại phải đến, nàng có thể không đến, bây giờ không phải hai người chúng ta là nhỏ nhất rồi sao."

Tiểu Ngôn Dĩ Đông nói: "Tiểu Nam, không thể nghĩ như vậy, chúng ta là ca ca rồi."

Tiểu Ngôn Dĩ Nam: "Đại ca, ngươi vốn chính là ca ca a!"

Tiểu Ngôn Dĩ Tây nói: "Ngươi bây giờ cũng là ca ca rồi."

Mấy người vây quanh giường em bé nói những lời này, bé gái nho nhỏ bị làm ồn, đá chân một chút, cũng không có tỉnh lại, tiếp tục ngủ.

Tiểu Ngôn Dĩ Bắc đưa tay sờ sờ gò má nàng: "Nàng thật đáng yêu, nhưng mà mẹ nói sau này muội muội phải tới nhà người khác, ta không muốn để nàng đi tới nhà người ta."

Hắn nghiêng đầu nói với các ca ca của hắn: "Chúng ta vĩnh viễn giữ muội muội ở nhà đi."

Tiểu Bắc không có cơ hội cùng bọn họ lớn lên, hắn vĩnh viễn dừng lại ở 9 tuổi. Nhiều năm như vậy ba huynh đệ bọn họ đều rất ít nhắc tới hắn, lúc này lại không hẹn mà cùng nhớ tới lời hắn nói năm đó.

Ngôn Dĩ Đông rốt cuộc cũng không nói ra lời phản đối.

Tiêu Vũ Đồng lôi kéo các nàng chơi mạt chược đến thật trễ, để cho bọn họ lưu lại ở lão trạch qua đêm.

Lầu ba trong phòng Ngôn Hề, trong phòng mở điều hòa, phi thường mát mẻ.

An Chi tắm rửa xong liền lên giường lăn qua lăn lại, còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi người nhà đều đồng ý chuyện nàng và Ngôn Hề nói yêu đương, hưng phấn đến cười ngây ngô không thôi.

Ngôn Hề ở bên cạnh xoa kem dưỡng da, bị nàng chọc cho bật cười: "Có vui vẻ như vậy sao?"

"Đúng rồi!" Đôi mắt An Chi lóe sáng như ánh sao, nhìn nàng cười.

Ngôn Hề ngồi lên giường, xoa bóp gương mặt của nàng: "Tiểu ngốc."

Khi tắt đèn đi ngủ An Chi vẫn còn cọ qua cọ lại trong ngực Ngôn Hề, nắm lấy cúc áo của nàng, vuốt vuốt tóc của nàng, đùa nghịch góc áo của nàng.

"Bé thỏ con, ngươi không ngủ được sao?" Ngôn Hề nắm lấy cổ tay nàng.

"Không ngủ, muốn hôn." Nàng chu môi lên nhắm mắt lại.

Ngôn Hề cong bờ môi mỉm cười, nhìn chăm chú vào nàng.

An Chi nhắm mắt lại đè thấp thanh âm nói: "Miệng ta cũng sắp mỏi rồi."

Ngôn Hề hé miệng cười, chính là không hôn nàng.

An Chi chờ đợi đến mất kiên nhẫn, mắt mở ra bổ nhào qua chủ động hôn lấy. Nàng ôm lấy gương mặt của Ngôn Hề "hung hăng" mà mút lấy đôi môi Ngôn Hề một phen, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà quay về gối đầu, "Đã đủ rồi, bây giờ có thể ngủ rồi."

Ngôn Hề nheo mắt, đè lên bờ vai của nàng, hạ thấp thân thể, giọng nói cũng trầm thấp: "Ta còn chưa đủ..."

Ngôn Hề trượt tay vào trong áo ngủ của nàng, vuốt ve bụng của nàng, lưu luyến trong chốc lát, lướt lên trên.

Thân thể An Chi run lên, vừa muốn nói gì đó. Ngôn Hề đã kéo y phục của nàng lên, xoa nắn phần tròn mềm mại của nàng, đồng thời hôn xuống da thịt non mềm của nàng, bàn tay kia trượt đến vòng eo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, ngón tay trượt đến quần lót vài bông kia.

Môi hồng của An Chi hé mở thở hổn hển: "Di di, không phải ở trong nhà của chúng ta..."

Lầu ba không chỉ có các nàng, còn có gia đình Ngôn Dĩ Nam.

"Ân..." Ngôn Hề không có dừng lại, ngậm lấy đỉnh phấn hồng của nàng, đầu lưỡi vẽ vòng quanh, ngón tay cũng như có như không mà trêu chọc dọc theo mép quần nhỏ của nàng.

An Chi không dám phát ra âm thanh, nhịn rất vất vả chỉ có thể cắn lấy ngón tay của mình.

Ngôn Hề hôn lên hai ngực của nàng, liếm xuống hôn lên bụng của nàng, lại quay lên ngậm lấy vành tai của nàng, trong mắt có ý cười nhẹ nhàng, thở ra nói: "Nhưng mà ta muốn, Đào Đào không muốn sao?"

An Chi bị giọng nói của Ngôn Hề kích thích đến toàn thân bật mở, này không giống với di di khó chịu của nàng a, Ngôn Hề rất ít khi trực tiếp như vậy, đôi má An Chi bay lên hai đoàn phấn hồng, nàng phát hiện quần lót của nàng đã bị tuột đến bên đùi.

"A..." Hàng lông mi của An Chi đều ướt đẫm, hai chân co lại, kìm lòng không được mà khép chặt lấy, phát ra tiếng khóc thút thít.

Ngón tay Ngôn Hề đặt nơi khe nguồn của thiếu nữ, khe khẽ vuốt ve, có mật dịch thấm ra như là đang mời gọi.

Nhưng mà An Chi cắn môi, nước mắt lưng tròng. Đêm khuya yên tĩnh, một chút thanh âm cũng đều sẽ bị nghe thấy, huống chi hai bé sinh đôi còn đang ngủ ờ cùng tầng.

"Di di...Đừng...A..."

Ngón tay Ngôn Hề vuốt ve qua lại nhiều lần, An Chi nghe thấy tiếng đầm nước càng thêm nóng nảy đến muốn khóc, gương mặt nàng đỏ bừng, không biết làm sao, lại sợ chính mình nhịn không được sẽ kêu ra tiếng, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể dùng hai tay che miệng lại. Ánh mắt ba ba khẩn cầu nhìn Ngôn Hề.

Ngôn Hề vốn thầm nghĩ trêu chọc nàng, nhưng bây giờ quần áo An Chi không đủ che thân, điềm đạm đáng yêu mà nhìn nàng như vậy, An Chi là đang khẩn cầu không cần tiếp tục, nhưng mà ngón tay trơn trượt của Ngôn Hề rõ ràng là đang khẩn cầu nàng tiếp tục.

Ánh mắt Ngôn Hề tối sầm xuống, kề sát nàng, hôn lên gò má nàng một chút, nói nhỏ: "Đào Đào, phải nói nhỏ thôi a..."

An Chi tinh tế mà kinh hô một tiếng, đáy mắt đều là hơi nước mê ly, gian phòng tĩnh mịch và thanh bình, bức màn không có gió động, trên mặt đất là ánh trăng chiếu xuống.

Hai chân của nàng dưới động tác dịu dàng kéo dài của Ngôn Hề vốn không thể chuyển động, chỉ có thể hùa theo động tác của người kia.

Một đêm đầu hè không mưa, liền tiếp nhận gió nghiêng mưa phùn do sự kề sát da thịt mang đến.

Nhiệt độ tháng sáu nóng bức, hôm sau An Chi liền phải trở về Boston, một tháng này thời gian trôi qua rất nhanh mà ngọt ngào.

Ở trong nhà nàng sắp xếp hành lý đơn giản. Ngôn Hề đi đến đài truyền hình một chuyến, vội vàng trở về cùng nàng ăn cơm chiều.

Thời tiết nóng nực, cơm chiều là cháo đậu xanh mềm mại thanh đạm, cùng với rau ngâm, và cá thu đao chiên giòn thơm ngon.

Ăn xong, rửa bát đĩa xong.

Nhịp điệu bây giờ của hai người làm cho đối phương hết sức thoải mái, cho dù là chuyện vụn vặt hằng ngày cũng rất hạnh phúc. Mỗi lần rời đi An Chi đều rất không đành lòng, không đành lòng để Ngôn Hề ở nhà một mình, ăn cơm một mình. Tuy rằng trước mắt các nàng đều có thể quen với chuyện yêu xa, chỉ là dù sao cũng phải có kế hoạch cho tương lai.

Nàng hỏi: "Chờ đến khi ta lấy được học vị tiến sĩ, ngươi có muốn ta trở về không?"

Ngôn Hề mỉm cười hỏi nàng: "Ý của ngươi thế nào?"

"Nếu như ngươi đã quen với cuộc sống ở Bội thành, ta có thể trở về tìm việc làm." An Chi giống như lời nàng đạ nói, hoàn toàn nghe theo ý của Ngôn Hề.

"Không muốn xin học bậc sau tiến sĩ ở Harvard sao?" Ngôn Hề hỏi.

An Chi nói: "Ngươi quan trọng hơn."

Trong mắt Ngôn Hề tràn đầy ý cười, chăm chú nhìn nàng: "Ngươi quan trọng nhất."

Nàng kéo An Chi qua, ôn nhu nói: "Ta hy vọng ngươi có thể làm chuyện ngươi thích, mọi thứ khác không cần phải quan tâm."

Bỗng nhiên trong nội tâm An Chi nhu tình vạn thiên, nàng cọ cọ lên bờ vai Ngôn Hề, hơi ngửa mặt lên nhìn Ngôn Hề: "Vậy ngươi cùng ta rời đi đi, ta muốn ở lại Mỹ, ta muốn đăng ký kết hôn với ngươi."

An Chi nắm chặt lấy bàn tay của nàng, "Ngươi nguyện ý sao?"

Ngôn Hề nhìn lại nàng, dịu dàng nở nụ cười, nói: "Trong túi xách của ta có một thứ, ngươi lấy tới giúp ta."

An Chi mở to mắt nhìn, bị nàng cắt ngang có chút thất vọng, bất quá vẫn là ngoan ngoãn đi lấy. Vừa mở túi xách của nàng ra, An Chi sửng sốt một chút, đập vào ánh mắt chính là chiếc hộp Tiffany&Co, An Chi ngơ ngác cầm lên, quay đầu nhìn qua Ngôn Hề.

Ngôn Hề liền đứng ngay sau lưng nàng, Ngôn Hề cầm lấy chiếc hộp, mở ra, một cặp nhẫn bạch kim nằm yên tĩnh trong đó, cánh hoa xòe ra ôm lấy một viên kim cương ở giữa, rất đẹp lại có cảm giác nghi thức.

An Chi hít sâu một hơi, hoàn toàn choáng váng đến ngây người.

Ngôn Hề cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa của An Chi, kích thước vừa vặn, tản ra ánh hào quang nhẹ nhàng, nàng thoả mãn gật đầu, ngước mắt nhìn chăm chú An Chi, cười nói: "Ta nguyện ý, ta đi cùng ngươi."

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đến đây liền kết thúc, phiên ngoại sẽ có trong sách in. Toàn bộ những phần không thể viết hoàn trong Tấn Giang cũng sẽ có trong sách in. Đến lúc đó hy vọng mọi người ủng hộ, cảm tạ.

Cám ơn mọi người một đường làm bạn, bao dung và giúp đỡ.

Chúc tốt lành.

Chờ mong hữu duyên có thể gặp lại ở những truyện sau, cũng hy vọng đến lúc đó mọi người vẫn còn nhớ ta.

Trung thu vui vẻ! (truyện được tác giả viết hoàn vào dịptrung thu)