Editor: Miri

- -----------------

Gió xuân chưa đến nơi Bắc địa, vạn dặm núi tuyết vẫn chưa tan.

Đại trưởng lão đứng tại chỗ, cảm thấy thứ mình đang đối mặt chính là một cây kiếm. Mặt trời nhô cao, khắp trời đất này, vạn vật đều phải cúi đầu quy phục trước kiếm ý vô biên tại đây.

Xét tới thực lực đỉnh Hóa Thần của Lâm Tầm Chu thì y có thể được xưng là tôn sư của thiên hạ. Chỉ cần tiến thêm một bước sẽ trở thành Thái Thượng, khi đó y sẽ thật sự trở thành một người chỉ cần ra lệnh thì thiên hạ này không ai dám từ. Đại trưởng lão nghĩ thầm, nếu không nhờ thực lực của lão đột ngột tăng, ở trước mặt Lâm Tầm Chu, chỉ sợ là lão cũng sẽ nhịn không được mà cúi đầu.

Còn về chuyện từ Thái Thượng đi lên, phi thăng như trong truyền thuyết —— sở dĩ người ta gọi đó là "truyền thuyết" cũng bởi vì đã lâu rồi không có ai thấy điều đó.

Đại trưởng lão thoáng trầm mặc, cuối cùng thở dài: "Tông chủ chỉ còn cách Thái Thượng một đoạn mà thôi. Năm đó lão tông chủ dẫn ngài lên Minh Tông, là phúc đức của Minh Tông."

Lâm Tầm Chu không đáp, bỗng nhiên nói: "Kẻ chủ mưu sau lưng tà tu ở Lăng Thành đúng là ngươi."

Đột nhiên nghe chuyện đấy, đại trưởng lão hơi hơi kinh ngạc, nhưng nét mặt lại khôi phục bình tĩnh lần nữa.

"Xem ra tông chủ đã nghi ngờ ta từ lâu...Cũng phải, nếu ta không tự rời khỏi Thần Cung, Nhất Xuyên Vũ cũng sẽ nhanh chóng tra ra được. Đó đúng là ta."

Khi Đại trưởng lão nói chuyện, âm điệu vẫn bình đạm như cũ, cứ như không hề để bụng chuyện tà tu kia. Lâm Tầm Chu lại nhớ tới lúc thấy đống thi thể kia trong địa lao Lăng Thành thì không nói gì, nhưng trong lòng lại nổi lên một loại phẫn nộ rét lạnh, hàn triệt tâm cốt.

"Cũng không lâu lắm, chỉ là vô tình biết được chút chuyện." Lâm Tầm Chu hơi hơi rũ mắt, "Ngươi dùng tà công tăng lên tu vi?"

Tu vi Đại trưởng lão nhiều năm qua vẫn chưa tăng, hôm nay đột nhiên "Đột phá" Thái Thượng, rồi lại vẫn kém hơn một chút so với thực lực tương ứng với Thái Thượng. Ngoại trừ sử dụng công pháp tà đạo, Lâm Tầm Chu không thể nghĩ ra được giải thích nào khác. Lâm Tầm Chu đã sớm có dự cảm, nhưng khi nghe đại trưởng lão dứt khoát lưu loát thừa nhận, y vẫn lâm vào trầm mặc.

Lúc y ngẫu nhiên phát hiện chuyện này ở Lăng Thành thì đã muộn một bước, không biết đã có bao nhiêu tu sĩ vô tội đã lặng lẽ hóa thành thi cốt, mà kẻ chủ mưu dùng máu tươi thi hài để lót đường, lấy linh đài khí huyết của vô số người để làm vật dẫn, bây giờ lại có thể vinh quang đi lên đại đạo Thái Thượng, ngang nhiên đứng trước mặt y.

Cực kỳ bất công.

Cảm nhận được sự âm trầm của Lâm Tầm Chu, đại trưởng lão lại cười cười.

"Không chỉ có công pháp tà đạo, ta còn thử qua ma hồn và long khí của hoàng tộc...rốt cuộc được như ước nguyện hôm nay."

"Tông chủ không cần lo lắng, ta vẫn chưa thật sự về phe Ma tộc, chỉ là hợp tác với chúng ở một số việc thôi, một dạng quan hệ cho và nhận....Ma tộc chắc cũng không ngờ ta sẽ lợi dụng bọn họ đột phá cảnh giới Thái Thượng."

Cho nên khi đại trưởng lão phá được cấm chế của Thần Cung, bày ra uy áp Thái Thượng kia, Ma tộc Thẩm Bạch ngoài tông môn mới nhích tới cửa đã lập tức chạy trốn.

Thẩm Bạch cũng chỉ lén lút giao dịch với đại trưởng lão, định tới giúp đối phương thoát khỏi cấm chế Thần Cung rồi thuận tiện thừa cơ hội đó mà quấy phá Minh Tông một phen. Nhưng rốt cuộc hai người cũng chỉ là đồng bọn giả tạo có thể thọc đao găm sau lưng đối phương bất kỳ lúc nào, khi gã cảm nhận được khí tức của một Thái Thượng, Thẩm Bạch lập tức bỏ đại trưởng lão mà gã vốn cũng chẳng tin bao nhiêu kia, ưu tiên thoát thân.

Nghe đại trưởng lão nói thế, ánh mắt lạnh băng của Lâm Tầm Chu dừng trên người lão: "Không thể sớm phát hiện âm mưu của ngươi là sai lầm của ta. Hôm nay ta sửa lỗi, dù muộn vẫn còn hơn không."

Y không hề nhiều lời thêm một câu, nắm chặt kiếm trong tay, theo gió tuyết thổi quét khốc liệt, vạn ngọn cỏ bị cuốn gãy đứt.

Tại Minh Tông, không ít đệ tử đang sốt ruột với biến cố đột nhiên phát sinh, bỗng nhiên có người reo lên: "Các ngươi nhìn bầu trời kìa!"

Mọi người sôi nổi ngẩng đầu, nhịn không được mà ngừng thở.

Chỉ thấy một đường sáng cắt ra biển mây mênh mông cuồn cuộn, chém đứt đất trời, sáng rỡ như ngân hà ——

"Là Đoạn Ngân Hà," có người nhỏ giọng bàn tán, "Tông chủ ra tay?!"

Nhiều người chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, không nói gì. Nhìn thấy một kiếm kia, ai có thể không cúi đầu khuynh tâm, ai có thể dời đi ánh mắt?

Nơi kiếm khí phóng đến cách Minh Tông một khoảng. Đại trưởng lão đang đứng trực diện với nhát kiếm này càng âm thầm kinh hãi hơn. Lão chỉ cảm thấy cứ như có vạn dặm sông băng đang đè thẳng xuống hắn, nếu không nhờ lão có cảnh giới Thái Thượng chắp vá này, chỉ sợ không tránh khỏi một kiếm kia.

Nét mặt Đại trưởng lão chợt nghiêm túc, điểm tay cầm hoa, muốn trực tiếp ngăn lại kiếm ý này bên ngoài. Lão lui lại mấy bước, nheo mắt nói: "Tông chủ đang tức giận?"

Lão cười lạnh một tiếng: "Vì chuyện quan trọng hơn, đôi khi không thể không trả giá một vài thứ. Nếu ta thành công lên Thái Thượng, chẳng lẽ đó không phải là chuyện tốt đốt với Tu Chân giới sao? Ích lợi của một tu sĩ Thái Thượng đối với Tu Chân giới, chẳng lẽ không thể bằng với ích lợi của ngàn vạn cái bình thường tu sĩ? Nhờ giết một người mà giúp cho toàn bộ thiên hạ được lợi, có gì không thể? Thái Thượng vô tình, tông chủ cần gì bị vây khốn bởi tình?"

Lâm Tầm Chu lười nói chuyện với lão, thẳng đến khi nghe vài câu cuối kia.

Trong gió tuyết và kiếm khí truyền đến tiếng nói lạnh nhạt của Lâm Tầm Chu: "Nhờ giết một người mà giúp cho toàn bộ thiên hạ được lợi? Ta cũng có một bằng hữu muốn làm như vậy đấy."

"Nhưng mà hắn muốn giết chính mình."

"Lời ngươi nói tuy dễ nghe, nhưng thật ra bản chất của ngươi chỉ là vì muốn đạt được đại đạo của mình."

Keng ——

Tiếng kiếm rung đột ngột vang lên bốn phía, nét mặt đại trưởng lão trắng nhợt, đột nhiên lui về phía sau ba bước, tay phải run rẩy không thể điểm chú. Lão lạnh giọng nói: "Đại chiến sắp bắt đầu, nếu ta chết bây giờ, tất sẽ là tổn thất lớn của Tu Chân giới. Chẳng lẽ tông chủ không bận tâm đến đại cục sao?"

Kiếm khí hơi hơi ngưng lại trong thoáng chốc.

Thứ Đại trưởng lão chờ chính là cơ hội này, lập tức trốn vào trong hư vô, kịp cao chạy xa bay trước khi Lâm Tầm Chu lại xuất kiếm lần nữa.

Gió tuyết ngừng thổi.

Lâm Tầm Chu rũ tay xuống, trên mặt vẫn là lạnh lẽo bất biến, chỉ có nét mặt tái nhợt, khóe miệng chảy xuống vết máu.

Y nhắm mắt lại, thu kiếm vào vỏ, không đuổi theo.

Chẳng bao lâu, Nhất Xuyên Vũ và Vân Tưu cũng vội vàng đuổi tới. Vừa thấy Lâm Tầm Chu, Nhất Xuyên Vũ liền nhào qua: "Tầm Chu, ngươi không sao chứ! Ngươi bị thương?"

Lâm Tầm Chu lắc đầu: "Không sao, nghỉ ngơi một ngày là khỏe. Đáng tiếc không có thể bắt lão lại....thôi."

Tuy rằng thực lực đối phương có khiếm khuyết, nhưng dù sao cũng là Thái Thượng, Lâm Tầm Chu cũng không nghĩ y có thể giết được lão.

Vân Tưu cũng kiểm tra Lâm Tầm Chu từ trên xuống dưới, thấy y quả nhiên chỉ bị thương nhẹ thì mới nhẹ nhàng thở ra. Vân Tưu nhíu mày nói: "Đại trưởng lão, lão..."

"Lão tu công pháp tà đạo, lui tới với Ma tộc, hại tánh mạng vô tội tu sĩ, lại trốn khỏi Thần Cung," Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói, "Từ hôm nay trở đi, lão là phản nghịch của Minh Tông."

Vân Tưu và Nhất Xuyên Vũ liếc nhau, mỗi người thở dài một tiếng.

"Vô tình vô ái, mới có thể thành đại đạo sao?" Lâm Tầm Chu ngẩng đầu, nhìn về phía núi tuyết xa xăm. Y im lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Nếu ta giết lão, xem như là không màng đại cục sao?"

Vân Tưu ngẩn ra, đang muốn nói sao có thể vì vậy mà không màng đại cục, bỗng nhiên nghĩ đến tình trạng Tu Chân giới hiện tại, không khỏi trầm mặc.

Nếu Ma tộc xâm lăng, dù là tu sĩ nào cũng là một phần chiến lực quan trọng, chưa kể đó còn là một tu sĩ Thái Thượng như đại trưởng lão.

Tuy rằng lão đạt được tu vi này bằng phương pháp bất chính, sũng mình trong máu tươi của người khác, thực lực còn khiếm khuyết, nhưng lão vẫn là một vị "Thái Thượng" ——

Lúc này, một vị tu sĩ Thái Thượng quan trọng tới mức nào, không cần nói cũng biết. Này có lẽ đúng là nguyên nhân tại sao đại trưởng lão không sợ hãi.

Vân Tưu há miệng thở gấp, không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, Nhất Xuyên Vũ bỗng nhiên nói: "Người tu đạo, thứ đáng để tâm nhất chính là thuận tâm ý."

Lâm Tầm Chu nhìn dãy núi, Vân Tưu và Nhất Xuyên Vũ nhìn y. Trong một khắc đó, bọn họ mơ hồ cảm thấy trên người Lâm Tầm Chu dường như có một tia đạo ý.

"Nếu ta buông tha lão, ta tất nhiên không cam lòng." Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói, "Nếu ý không thuận, khó cầu đại đạo. Muốn đạt thành đại đạo Thái Thượng, tất nhiên phải làm theo điều mình muốn, nếu ta thấy lão, sẽ không nhường tay."

"Có tình hay vô tình, toàn là biểu tượng cả thôi. Ai nói nhất định phải là Thái Thượng Vô Tình? Ta muốn mình đi theo đạo thì sao?"

Nhất Xuyên Vũ cười: "Ngươi có quyết định của mình là được. Ta cũng giận đến ngứa răng, cái gì mà đại cục với tiểu cục —— Tầm Chu ngươi cố gắng hơn, đột phá Thái Thượng rồi thì sẽ có ích hơn bất kỳ thỏa hiệp nào đối với Tu Chân giới."

Lâm Tầm Chu dời mắt, nhìn về phía Nhất Xuyên Vũ và Vân Tưu, ánh mắt đầy quan tâm.

Nhất Xuyên Vũ và Vân Tưu có chút mờ mịt.

Lâm Tầm Chu thở dài: "Không thể chỉ trông cậy vào ta đột phá cảnh giới chứ. Hai người gần đây tu hành thế nào? Nhất Xuyên, ngươi chỉ còn cách Hóa Thần một chút, ta còn chờ ngươi sớm ngày tiến bộ đây này."

Nói đoạn, y còn giơ tay vỗ vỗ vai Nhất Xuyên Vũ: "Ráng lên coi."

Nhất Xuyên Vũ: "......"

*****

Thái dương dần dần nghiêng về phía Tây, ban ngày buông xuống. Lý Trú Miên ngồi ở thư phòng, nét mặt có chút lo lắng. Thẳng đến khi thu được truyền âm từ Lâm Tầm Chu, hắn mới hơi hơi thả lỏng lại.

"Vừa rồi đi vội như vậy, không sao chứ?" Lý Trú Miên quan tâm nói.

Lâm Tầm Chu tóm gọn lại chuyện xảy ra. Lý Trú Miên càng nghe càng nhíu mày, cuối cùng thở dài: "Đại trưởng lão quả nhiên là chủ mưu từ lâu, kẻ không có đạo nghĩa có tu vi thì có ích gì? Chẳng lẽ lão sẽ thật sự làm việc vì Tu Chân giới chắc? Tầm Chu, ngươi muốn làm gì thì cũng không cần bận tâm quá nhiều. Có ta ở đây, ngươi chỉ cần yên tâm đi làm là được."

"Thái Thượng thôi mà," Lý Trú Miên ngắm nhìn Đốt Thiên Diệt Địa trong tay, lẩm bẩm nói, "Không chỉ có lão như vậy, ta lên rồi thì mạnh hơn lão nhiều."

Nói xong câu đó, Lý Trú Miên lập tức hối hận. Đốt Thiên Diệt Địa là chuyện hai người đều kiêng dè không muốn nhắc tới, hắn vô ý buột miệng nói ra.

Lâm Tầm Chu thoáng trầm mặc, nhỏ nhỏ ưm một tiếng: "Ngươi lợi hại nhất."

Thanh âm Lâm Tầm Chu rất dịu dàng, tuy hơi xót xa, nhưng lại không ẩn giấu thống khổ như trước kia.

Lý Trú Miên ngẩn người, nhịn không được cười một chút, nhẹ giọng nói: "Tầm Chu, ngươi..."

"Lời ngươi vừa nói với ta, ta cũng muốn nói với ngươi," Lâm Tầm Chu nói, "Có chuyện gì muốn làm, ngươi chỉ cần làm thôi, ta cùng ngươi làm. Không cần vì ta hoặc là vì người khác mà do dự. Chúng ta là tri kỷ, sao ta sẽ không thông cảm cho quyết định của ngươi được?"

Chính y cũng đã từng muốn dùng Đốt Thiên Diệt Địa để tăng tu vi, thì y lấy quyền gì để bất mãn chuyện Lý Trú Miên dùng nó? Hà tất vì một chuyện như vậy mà do dự rối rắm, bọn họ ăn ý với nhau, tâm ý tương thông, cùng chung chí hướng, tất nhiên cũng sẽ hiểu đối phương.

Người sinh ra trên đời, sống chết là chuyện thường mà thôi.

Lâm Tầm Chu lại nhỏ giọng nói: "Ta muốn khi ngươi nghĩ đến ta thì thứ ngươi nhớ không phải là khổ sở và từ bỏ, mà là an tâm cùng nhớ đến."

Lý Trú Miên cười: "Được, ta bây giờ đang rất nhớ ngươi đây. Ngươi đang làm gì?"

Lâm Tầm Chu nói: "Đang xem một ít đồ giữ lại lúc trước..."

"Cái gì thế?" Lý Trú Miên tò mò.

Lâm Tầm Chu nhìn thoáng qua tờ giấy kia trong tay, muốn nói lại thôi, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi còn nhớ rõ thư từ hôn mà ngươi từng đưa lên Minh Tông sao?"

Thư từ hôn này y cất rất kỹ, từng nét mực trên giấy đều còn rõ, ngay cả phần lạc khoản mà Lý Trú Miên tự tay viết cùng con dấu đều vẫn còn rất sắc nét rực rỡ.

Lý Trú Miên: "......???"

- ------------

Lời Editor

Lý Trú Miên ăn shjt rồi. ╮(╯_╰)╭