NHỮNG NƠI Y ĐẾN VẠN VẬT THẦN PHỤC, CẢ NGỌN NÚI LẶNG IM THIN THÍT.

Dao Hoan khờ lắm, từ lúc chào đời đến nay đã sống ở chốn thâm sơn cùng cốc, gần như tách biệt với thế gian này. Nàng chưa ra biển bao giờ, cũng không biết dáng vẻ mà bá chủ của biển nên có. Đến cả việc tu luyện, nàng cũng chỉ hấp thụ ánh trăng theo bản năng.

Bạn tốt cùng lớn lên bên nàng chính là một hòn đá, quen nhau cũng do Dao Hoan đã kéo cô ra khỏi khu rừng dầy sương, chỉ vì nàng muốn có một chiếc gối lớn để ngả đầu.

Đá yêu nhỏ Vụ Kính là một yêu tinh học rộng tài cao, trước khi đến khu rừng này, cô đã từng sống tại thành Trường An nô nức dập dìu. Từng làm đá vỉa hè, đá kê chân, và cả đá tảng xây sửa tường thành.

Cô thích nhất là được nghe thuyết thư tiên sinh trong quán trà quán rượu kể chuyện, cái tên Vụ Kính cũng được cô đặt sau khi nghe câu chuyện “Tây Du Ký” của họ. Không như Dao Hoan thích gã Đường Tam Tạng da trắng mặt xinh và còn có tác dụng dằn bụng khi đói, khẩu vị của Vụ Kính nặng hơn, cô thích Sa sư đệ Ngộ Tịnh.

Chuyện của long tộc, là Vu Kính kể nàng hay.

Vu Kính bảo, thân là rồng thì vốn nên sống ở long cung dưới đáy biển. Long cung dưới đáy biển chẳng những có tôm cá tươi ngon, mà còn có các hải tiên xinh trai nữa.

Đáy biển như một kho báu khổng lồ với diện tích rộng lớn, linh khí dồi dào, chỉ bé hơn nơi ở của thần tiên trên trời một tẻo teo.

Nghe nói long tộc đều thích vàng bạc báu vật, thích cả tích trữ pháp khí, là dòng giống giàu có nhất nhất nhất lục giới.

Đương nhiên sự tồn tại của Dao Hoan là một ngoại lệ, quả thực đã thay đổi tam quan của Vu Kính.

Mới đầu cô rất lấy làm khó hiểu, trích nguyên câu là: “Chưa từng thấy ai vừa sinh đã thuộc long tộc, lại còn không cha chẳng mẹ nghèo rớt mồng tơi như ngươi…”

Thế là, khi lại bị nhắc chuyện long tộc, Dao Hoan đã vẫy đuôi đi tìm đế quân học hỏi thêm.

Đế quân đang chăm gốc lan nhỏ bị nàng sơ ý dùng đuôi quật gãy hai hôm trước, nghe chuyện ngước khẽ rèm mắt lên nhìn nàng: “Ngươi muốn biết chuyện về long tộc?”

Cái đầu to tướng của Dao Hoan vui sướng gật lấy gật để như gà nhép mổ thóc, chiếc đuôi sau người vẫy phần phật, dấy gió đầy đất.

Tứ Hải đế quân vô cảm liếc nàng một cái, chỉ một ánh mắt ấy đã phóng ra thần thức đè đầu Dao Hoan xuống, nàng như bị nắm đuôi, không nhúc nhích nổi.

Sau khi uy áp nhạt bớt, nàng thu đuôi lại ngay, cuộn chặt người nằm đấy, khỏi khiến đế quân túm rồi xem như thừng mà quật nữa.

Hiếm khi thấy nàng hiếu học, đế quân cong môi, dịu giọng: “Ngươi còn bé…”

Chưa kịp dứt lời, Dao Hoan đã kê đầu lên chân y. Đầu nàng thật chẳng nhẹ nhàng gì, cứ tự nhiên đặt phịch xuống như vậy, đến cả đế quân kinh qua mọi sự trên đời cũng phải đờ ra một cách hiếm thấy: “Ngươi làm gì đó?”

Dao Hoan lắc lắc đầu mình, phọt ra sáu chữ: “Đâu bé nữa, đầu nặng mà.”

Tứ Hải đế quân đen mặt, y chẳng cục cựa gì, chỉ nhấc nhẹ ngón tay, cả con rồng là Dao Hoan đã lập tức bị đẩy ra xa năm thước. Thân rồng lăn vài vòng dưới đất, dính đầy bùn bẩn mới dừng lại nổi.

Hồi sáng Dao Hoan vừa chôm hộp xà phòng của bách hợp nhỏ tắm rửa thơm tho, mới đó đã lăn lộn đầy bùn, nàng tức khắc cảm thấy hơi hơi tủi thân.

Cứ hễ tủi thân là nàng lại cúi gằm đầu xuống, đuôi cũng cụp rũ quét đất, ướm với vẻ ngoài đầy những bùn này thực sự có chút… đáng thương.

Cơ mà hai năm nay Tứ Hải đế quân đã quá quen với tính xấu của Dao Hoan, biết rõ cái sự ẩm ương của nàng rồi, y chẳng thèm ngước mắt, lại chuyển sang tính sổ nàng vụ khác: “Nghe nói hôm qua ngươi nhổ châm đuôi của bò cạp tinh, lại còn chích hỏng áo bà gấu đơm tặng cháu trai mình?”

Nghe thế, Dao Hoan hết vờ tủi thân nổi. Nàng chột dạ nhét vuốt vào miệng, đôi mắt trợn tròn long lanh đảo lia lịa.

Mới đó… đã bị mách lỗi rồi à?

Để ngăn chuyện bại lộ, nàng đã đào quá trời lỗ trên đường rồi mà…

Dao Hoan hơi nghịch ngợm nhưng đỡ cái học hành chẳng đâu vào đâu, họa mỗi lần nàng gây ra cũng chỉ vặt vãnh cỏn con mà thôi.

Nhưng chuyện có bé tới đâu chăng nữa cũng không ai chịu thấu cảnh hàng xóm láng giềng tới mách tội hằng ngày.

Thử nghĩ mà xem, một Tứ Hải đế quân như y, quản lý bốn biển. Ngờ đâu đến đây, sự vụ mỗi hôm y phải xử lý lại là Dao Hoan bứt lông thỏ rừng tinh Dao Hoan ăn vụng mật ong nhà ai đấy, rộn chuyện tối ngày, thế mà lại còn bận rộn hơn cả hồi y thống lĩnh tứ hải.

Thấy kẻ gây lỗi sắp quẫy đuôi chuồn mất, đế quân bèn xếch mắt liếc nàng một cái, chỉ một cái liếc đấy thôi đã như chất chứa sức mạnh vô hình, ghim cả con rồng là Dao Hoan ở nguyên vị trí.

Lại tới rồi lại tới rồi…

Dao Hoan nhăn mặt, cắn vuốt rồm rộp.

Từ ngày nàng nhất thời mềm lòng nhặt vị hàng xóm này về, trong một đêm, cả ngọn núi như đã đổi chúa. Cỏ tinh nhỏ vẫn sẽ sợ mỗi khi trông thấy nàng nhưng đã không run rẩy cống nạp sương sớm cho nàng nữa, thỏ rừng tinh vẫn sẽ ngoảnh đầu chạy biến mỗi khi trông thấy nàng nhưng đã không chổng hai cẳng lên trời giả chết nữa, ngay cả dây mây tinh sống ở lưng chừng núi cũng đã dám thỉnh thoảng vươn vai giơ giò ra ngán đường, cho nàng té sấp chơi.

Thật đúng là… phản rồi!

Cơ mà ai bảo nàng đánh không lại người trước mắt này chứ, Vu Kính nói y là Tứ Hải đế quân, những nơi y đến vạn vật thần phục, cả ngọn núi lặng im thin thít.

Y có thể khiến nàng không cục cựa nổi chỉ bằng một ánh mắt, nàng cùng lắm cũng chỉ hắt hơi được một cái thật to, rung cây hai nhịp thôi…

Nàng có thể xưng vương xưng bá ở ngọn núi này chính là nhờ cái mẽ ngoài oai phong của long tộc. Đấy nhìn đi, tôn đại thần vừa tới, nàng bay sạch uy tín liền.

Xế chiều trên núi hơi oi, tựa như cảm nhận được cơn giận của đế quân, rừng núi vốn rả rích tiếng côn trùng và chim chóc bỗng lặng hẳn.

Hoa cỏ tinh ven đường lén thẳng cái lưng vốn đang tắm nắng mặt trời lên, cổ thụ tinh dùng nhánh rụt hai bàn tay đang lắc cành rung lá lại như sắp lâm đại địch, thỏ rừng tinh chui rúc trong bụi định ăn vụng cỏ cũng từ từ dựng thẳng tai lên…

Phải biết, thú vui lớn nhất của tất cả mọi sinh vật trong khu rừng này chính là: Thưởng thức cảnh đế quân trừng trị Dao Hoan - rồng nhỏ hư hỏng.

Dao Hoan chưa nhận ra bầu không khí tĩnh lặng đột ngột bao trùm, nàng vẫy vẫy đuôi, tít mắt lấy lòng: “Đế quân, tôi biết lỗi rồi.”

Thái độ nhận lỗi vẫn đáng giá “năm sao” như cũ.

Tiếc là lần này, đế quân không muốn dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.

Đế quân có dung mạo tuyệt trần, ngũ quan như được cao xanh khắc tạc, đẹp từng tấc một. Ngày nào Dao Hoan không gây chuyện, ngày đó y mắt mi khoan khoái, mặt mày dịu dàng, khuynh đảo chúng sinh. Nhưng nếu Dao Hoan quậy phá rồi lại bị mách nước, thái độ y sẽ như bây giờ.

Mày khẽ nhíu, đôi mắt sâu tựa biển hơi chững lại, không giận mà uy. Cơn giận của y chưa từng thể hiện ra nơi nét mặt, có điều bầu không khí quanh người bất thình lình trầm lạnh đã báo hiệu cho Dao Hoan một cách rõ ràng nhất, lần này… không lành lắm rồi.

Dao Hoan lấy làm giật thót, tiếp tục vẫy đuôi.

Nhưng động tác vẫy đuôi bây giờ không đầy ắp vẻ lấy lòng mà là vì căng thẳng quá không ngừng được…

Nàng nhớ lại hồi xưa xửa xừa xưa, có một đợt mình đùa quá trớn, đế quân cũng nổi giận, huơ ngón dùng lưới treo nàng lên cây hòe.

Ừa… Đáng ra phải treo ba ngày ba đêm, nhưng đến sáng sớm ngày thứ ba, cành hòe bắt đầu run lập cập, hồi sau đã đánh rớt Dao Hoan đang ngủ ngon lành xuống đất.

Nàng mơ màng lăn một vòng bò dậy, lại nghe cây hòe khóc lóc: “Ngài nặng tới mức tôi không vác nổi nữa, kít kìn kịt.”

Vì vụ này mà Dao Hoan đã bị Vu Kính cười giễu trọn cả tháng trời.

Giờ nhớ lại, nàng vẫn cảm nhận được cơn đau khi chiếc lưới to đó siết lấy người mình…

Đế quân thu biểu cảm lại, đôi mắt trầm như cái hồ sâu không thấy đáy sau núi: “Gốc lan này bị ngươi vụt tan thần thức, chừng nào nó có thể mở miệng nói chuyện lại thì chừng ấy ngươi mới được ra ngoài.”

Cái lề gì thốn?

Dao Hoan tức thời sợ tới tỉnh cả người.

Gốc lan này thần thức quá nhạt, cũng bởi thế nên Dao Hoan mới không phát hiện ra trong lúc hái trộm trái cây, quẫy đuôi vụt gãy nó, bấy giờ đang mọc trên ụ cỏ kế cái cây. Sau khi phát hiện thần thức đang sắp tụ thành của lan nhỏ bị mình vụt tan, nàng cũng đã xốc nhúm đất chứa lan ấy về, lờ cả chuyện sẽ bị đế quân phạt nếu mang tội chứng theo.

Ngay cả khi được đế quân bảo bọc kỹ lưỡng tròn hai ngày thì việc đợi gốc lan nhỏ yếu ớt này có lại thần thức e rằng vẫn sẽ khiến nàng trở thành con rồng đầu tiên chết vì chán.

Nàng còn đang mừng thầm, đế quân có vẻ không nhớ đến việc phải phạt nàng, thì ra người ta chỉ đang đợi dịp này…

Òa!

Dao Hoan đau lòng thét lên, bốn vuốt chỉa trời, bày ra vẻ kiên cường chống lệnh.