♥
Sáng hôm sau vừa tỉnh ra, Vương Liên Hoa đã bị một trận làm hoảng sợ.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Thẩm Lãng, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm theo dõi hắn.
Vì thế liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Thẩm Lãng nói: “Thật sự khó có thể mở miệng.”
Vương Liên Hoa rất không hài lòng: “Thẩm đại hiệp cũng sẽ có lúc ấp úng vậy sao?”
Thẩm Lãng nói: “Ta sợ nói ra làm ngươi mất hứng.”
Vương Liên Hoa nhíu mày nói: “Ngươi ấp úng như vậy, ý nói ta là kẻ lòng dạ hẹp hòi sao?”
Thẩm Lãng thở dài nói: “Ta chỉ là đang nghĩ, Vương công tử thật sự là vưu vật.” (vưu vật có nhiều nghĩa rất hay là: báu vật, tuyệt diệu, ưu tú, nổi bật, nhưng quan trong hơn là từ này dùng để chỉ nữ nhân đẹp =]]z)
Không có gì ngoài ý muốn, ở trên eo y liền trúng phải một kích thật mạnh.
Tuy rằng đã trả được thù, nhưng Vương Liên Hoa vẫn rất là không thỏa mãn, bởi vì động một chút như vậy, liền cảm thấy toàn thân đau nhức không chịu được. Sau liền rất bi ai mà nhớ tới chuyện đêm hôm qua.
Thẩm Lãng con mẹ nó quả thực không phải người mà. (con mẹ nó: hán tự là tha mụ =]]z Tiểu Liên Hoa, câu này sẽ còn tái diễn =]])
Thảm nhất chính là, Vương Liên Hoa cảm thấy được việc này không thể công khai chỉ trích y. Ở trong loại sự tình này mà đi chỉ trích một người nam nhân, so với khích lệ hắn thì có gì là khác nhau? Huống hồ, còn có vẻ giống như nhận thua.
Thật sự là răng nanh bị đánh gãy cùng nuốt huyết a.
Thẩm Lãng không hề có ý áy náy, còn bày ra điệu bộ nhất gia chi chủ giáo huấn nói: “Đường đi Miêu Cương này, ngươi dù phát hiện ra tung tích Vu Hành Vân, nhưng lúc không có ta, không được cùng hắn đơn độc quyết đấu.” (nhất gia chi chủ: chủ của một nhà =]])
Vương Liên Hoa đối thái độ y đương nhiên rất không vừa lòng, vì thế trừng mắt quay lại nói: “Thời cơ tốt, sẽ không có thêm lần nữa, nếu trên đường có thể đem hắn bắt được, so với vào Miêu Cương bị hắn bài bố đương nhiên tốt hơn.”
Thẩm Lãng nói: “Trên đường đi này đương nhiên phải lưu ý hành tung của hắn, nhưng trên đường khó tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn, nếu chỉ có một mình ngươi, ngươi phải nhớ rõ án binh bất động.”
Vương Liên Hoa hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi ý này là nói ta thắng không nổi hắn?”
Thẩm Lãng nói: “Thât không phải vậy. Hai người chúng ta mặc dù đều đã xem qua bí tịch cổ pháp kia, ước chừng có thể nắm được nội tình, nhưng chung quy cùng với kẻ thuần thục thâm niên quả là bất đồng, thật sự khó lòng phòng bị, ta sợ ngươi gặp bất lợi, hai người cũng là nhiều hơn.”
Vương Liên Hoa nghe xong lời này, càng phát ra tối mặt nói: “Hắn sử dụng cổ, ta chẳng lẽ sẽ không sử dụng độc? Cổ cùng độc bất quá cũng là một mạch, mà vết tích hoạt động của cổ vật so với độc dược bình thường rõ ràng hơn, ta thật không tin thắng không nổi hắn. Lần sau nếu lại để ta gặp được, trước hết đem y phục hắn lột sạch bóng, ta xem hắn làm sao giấu được cổ, a ……” Thời điểm nói xong hai lời cuối cùng, Thẩm Lãng đột ngột ở trên tai hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm, đang muốn mắng to, lại ngẩng đầu lên phát hiện ra, trong mắt Thẩm Lãng cư nhiên nén đầy khí giận, liền đem lời định nói nuốt trở về.
Thẩm Lãng đưa tay nắm cằm hắn, gằn từng chữ: “Ngươi nếu tiếp tục nói linh tinh cái gì thoát y phục nam nhân khác, ta hôm nay liền cho ngươi xuống không được giường.” (anh Lãng uy vũ quá =]])
Vương Liên Hoa ôm bụng cười to nói: “Tại hạ cũng không phải thế gian danh hoa gì, Thẩm đại hiệp ngươi quá lo rồi.” Một mặt cười châm biếm, mặt khác lại nhất thời đông cứng.
Một cái vật cứng, thật sự đặt ở phía trên đùi hắn.
Thẩm Lãng không nói gì, chính là một loại uy hiếp vô thanh.
Thân là nam nhân, đương nhiên biết buổi sáng loại hiện tượng này thật sự rất là bình thường, nhưng Vương Liên Hoa vẫn là có vài phần phát run.
Lúc này, vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng, thật là như thiên lại (tiếng của trời – ý nói cái tiếng cứu tinh).
Lão Chu quản gia ở ngoài cửa nói: “Nhị vị công tử đã dậy chưa, Đổng thiếu gia ở bên ngoài chờ đã nửa ngày.”
Vương Liên Hoa hét lớn: “Dậy rồi dậy rồi, lập tức đến ngay.” Thừa dịp cánh tay Thẩm Lãng buông lỏng, cũng không quản cái gì đau nhức, chính là không đau không nhức, liền từ trên giường nhảy xuống đất, vội vàng mặc lại y phục.
Thẩm Lãng vẫn ung dung nhìn động tác hắn, cười nói: “Vương công tử ngươi đã quên, tối hôm qua y phục của ngươi đã bị bẩn, bên trong phòng khách này lại không có sẳn, ngươi vẫn là phải chờ tại hạ rời khỏi giường giúp ngươi lấy đi.”
Vương Liên Hoa khổ đến mặt cũng đều suy sụp.
Thẩm Lãng lúc này mới đứng lên, không chút hoang mang mặc áo khoác vào đi đến phía trước, ở trên mặt hắn hôn môi một cái, nói: “Ngươi về lại giường trước, cẩn thận cảm lạnh.”
Vương Liên Hoa đành phải nghe lệnh.
Thời điểm Thẩm Lãng mở cửa ra, chính mình cũng ngây người ngẩn ngơ.
Trước cửa bày một cái khay mâm gỗ, giữa bàn để một bộ hồng y sạch sẽ.
Ách, thật sự là, hạ nhân rất có kinh nghiệm nha.
…
Nói cho cùng, Đổng Thiếu Anh cũng đã phi thường thích ứng Thẩm Vương hai người tiếp đãi hắn lơ là chậm trễ, huống chi chính mình vốn là từ đầu đến đuôi đều đuối lý, cũng đành phải chờ đi.
Vương Liên Hoa vừa bước tới còn châm chọc hắn: “Đổng huynh, lúc này là Tứ Nương hay là tiểu công tử xảy ra chuyện mà cần phải nhờ Thẩm đại hiệp trợ giúp a?”
Đổng Thiếu Anh rất có điểm ngượng ngùng, nhưng vẫn cứ đứng thật vững.
Tựa hồ để tiếp cận hai người bọn họ, điều kiện hàng đầu chính là da mặt không thể quá mỏng.
Đổng Thiếu Anh lấy ra một vật đưa cho Thẩm Lãng nói: “Tại hạ đối nhị vị cực kỳ thất lễ, lấy tiểu vật này, biểu lộ chút tấm lòng. Tuy nói không dụng được nhiều, cũng là một mảnh tâm ý của tại hạ.”
Thẩm Lãng vừa nhận lấy vừa nhìn, đây là một cái ngọc trụy kích cỡ bằng cái đồng tiền, ở trên đề chữ “Tần”.
Đổng Thiếu Anh nói: “Nhị vị cùng bằng hữu giang hồ đã mất liên hệ, đường đi Miêu Cương này tai mắt cũng không được tốt. ‘Tần ký ’ dạo này dọc thị trấn phía trên có nhiều phân hào, tại hạ đã dùng bồ câu đưa tin căn dặn bọn họ tìm hiểu hành tung Vu Hành Vân cùng Lâm thị mẫu tử, nếu hai vị có cần, đi đến xuất ra vật ấy, tự nhiên sẽ có tình báo. Nếu là có việc khác, nhân tiện cũng cứ phân phó.”
Vương Liên Hoa kỳ quái cười nói: “Nói chẳng phải là cũng bán đứng hành tung chúng ta?”
Đổng Thiếu Anh nói: “Cho nên tại hạ cũng nói, bất quá là một mảnh tâm ý thôi. Nhị vị không cần dùng đến, tại hạ cũng không gượng ép.”
Thẩm Lãng đem vật kia để vào trong ngực nói: “Đa tạ Đổng huynh.”
Đổng Thiếu Anh cũng chỉ là cười cười không nói gì, quay đầu mà đi.
Vương Liên Hoa thấy hắn đi, mới ở một bên nói: “Nếu là ta, liền trực tiếp đem phu thê bọn họ ra giết, ta tự làm một cái bồ câu đưa tin khác.” Lại nhìn thấy Thẩm Lãng cười lạnh nói: “Bất quá ta cũng biết, Thẩm đại hiệp tất nhiên không chịu.”
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói: “Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Chúng ta cũng mau chóng chuẩn bị hành trang đi, ở đây đường xá xa xôi, lại nhiều người như vậy, cần phải hảo hảo chuẩn bị một phen.”
Vương Liên Hoa nói: “Nếu cần phải tránh tai mắt của người, tất cả chúng ta dịch dung một phen cũng được. Thẩm đại hiệp, ngươi nói năm người nên phẫn thành cái gì thì tốt?”
Thẩm Lãng nói: “Việc này ngươi là cao thủ hành gia, không cần hỏi ta.” (hành gia: người thạo nghề)
Vương Liên Hoa mặt khổ nói: “Tuy rằng dịch dung rất dễ dàng, nhưng từ sớm đến tối lúc nào trên mặt cũng phải che đồ này nọ, cứ vậy đến một hai tháng, ta thực là không thích.”
Thẩm Lãng cười an ủi hai má hắn, nói: “Ta thật có biện pháp, có thể che dấu hành tung của ngươi, lại không cần lúc nào cũng dịch dung.”
Vương Liên Hoa hỏi: “Như thế nào?”
Thẩm Lãng nói: “Ta đây, liền diễn vai tân lang ngàn dậm đón dâu, ngươi chỉ cần ngồi ở bên trong kiệu hoa, vừa không cần lộ diện, cũng không cần phải làm gì, bên người đều có sẳn nha hoàn, ngươi nói vậy được không?” Mắt thấy Vương Liên Hoa tức giận một chưởng phóng đến, y nghiêng thân lẫn trốn, hướng cổ tay hắn chộp tới. Vương Liên Hoa làm sao đồng ý nhượng bộ, hai tay như điện, hóa chưởng vi trảo, lại đi bắt lấy cổ y.
Thẩm Lãng một bên trốn một bên cười: “Nương tử ngươi hung thần ác sát như vậy, xem ra vi phu phải hảo đem ngươi dạy một phen.”
…
Cuối cùng, Vương công tử vẫn là quyết định phẫn thành khách thương (người buôn bán) tầm thường, ngược lại không bị người nắm được, dù là có liên hệ với Tần ký cũng không khiến người chú ý. Đặt hai cái xe ngựa to, trang bị thêm khoảng mấy cái rương rỗng, Thẩm Lãng phẫn thành thương nhân trung niên, Từ Thường Tú cùng Tiểu Lê phẫn thành một đôi nữ nhân, ba người ngồi cùng một xe.
Vương công tử vốn đem chính mình giả trang thành khách nhân mặt râu quai nón mày rậm mắt trợn, thập phần đắc ý, hướng Thẩm Lãng chiêu diêu, khoe ra khí khái nam tử. (chiêu diêu: huênh hoang khoác lác =]])
Thẩm Lãng lại buồn cười nói: “Bộ dáng này đúng là không tồi, chính là trời đã nóng rồi, ngươi mỗi ngày treo một bộ râu lớn như vậy, cẩn thận ủ ra rôm.”
Vương Liên Hoa nghĩ cũng phải, đành lộng thành một cái bộ mặt ba bốn mươi tuổi bình thường, bộ dáng nhàn hạ, xem như kẻ trợ giúp dưỡng trong nhà thương nhân, lại mang theo tiểu nương tử giúp việc hầu hạ, cũng rất có vài phần bộ dáng.
Diễn vai tiểu nương tử kia, đương nhiên không phải ai khác ngoài Lam Lam. Hắn bản thân tướng mạo diễm lệ đã cực giống nữ nhân, sau khi Vương Liên Hoa bảo hắn mặc nữ trang vào, không khỏi cười nói: “Ngươi không cần phẫn cũng thấy được trước đây, chính là đẹp hơn chút, ngồi cùng một xe với ta có phần khó khăn.” Vì thế liền hạ thêm bậc công phu đem hắn phẫn thành cái phụ nhân hơn ba mươi tuổi. Lam Lam tuy rằng trong lòng kháng cự, cũng không dám cải cọ, ngoan ngoãn cùng Vương Liên Hoa ngồi một xe. (phụ nhân: góa phụ)
Bất quá Lam Lam cũng thật đã lập được công, đó là giải cổ cho Tạ Dao Hồng. Mới vừa hạ giải dược, Vương Liên Hoa liền điểm ngủ huyệt của nàng, để cho Chu quản gia đưa về Thiên Hương lâu.
Tạ Dao Hồng sau khi huyệt đạo tự giải, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy trên đầu giường lóe ra một rương vàng bạc châu báu sáng chói, thiếu chút nữa nghĩ chính mình đang nằm mơ, từ tốn nhắm mắt lại, tự bấm vào tay mình một phen, mới biết là thật.
Nàng mở to mắt, hai tay run rẩy tìm kiếm bên trong tráp kia, ở nơi tràn đầy báu vật quý giá nhìn thấy một cái bình sứ nho nhỏ, giữa một rương châu quang bảo khố có một thứ nghèo nàn đến khó coi.
Tạ Dao Hồng cầm lấy bình sứ kia, gắt gao ôm ở trong ngực, khóc ào lên.
Ở quãng đời sau này của nàng, một vật như vậy có thể thường nhắc cho nàng nhớ đến cái đêm kỳ diệu kia.
Chẳng bao lâu sau, cũng chỉ là một cái truyền thuyết thoáng qua.