Sáng sớm, Hồ Điệp thức dậy với bộ dạng mệt mỏi, vì cả đêm nàng không ngủ được, chỉ chợp mắt được một lúc. Sau khi thay y phục, ăn sáng xong thì tới viện của Trác Bình, nhưng hắn đã không có ở trong viện. Hỏi một người hầu, thì mới biết hắn đã ngủ bụi cả đêm ở bên ngoài.

Hồ Điệp cười nói: “ Không ngờ, Tiểu Tam cũng ăn chơi được lắm chứ? Nhưng hơi tệ!” Bộ dạng tiêu sái bước đi, tay cầm quạt đánh nhẹ vào tay theo từng nhịp.

Vân Nhi và Diệu Hinh đi theo ở phía sau, nghe nàng nói vậy, hai người nhìn nhau: Như vậy, mà chỉ là hơi Tệ sao?

Nếu hai người biết, vị tiểu thư đang đi trước mặt họ mới là dân chơi thứ thiệt. Hồ Điệp ngủ bụi một tháng không về nhà, không ở trong nước mà nàng còn trốn gia đình đi ra cả nước ngoài ăn chơi. Có lần, nàng đi quá lâu, gia đình lo lắng cho nàng mà nhờ cả cảnh sát quốc tế tìm nàng.

Ba người đi ngang qua ai cũng nhìn họ, đặc biệt là Nhị tiểu thư họ. Mới nhìn qua, tưởng trong phủ Thái Uý xuất hiện một mỹ nam. Bọn nô tỳ thấy nàng, đều đỏ mặt cả lên. Nàng gặp ai cũng cười nhẹ trông rất ôn nhu và tao nhã vô cùng. Cái lạ ở vị mỹ nam tử này, là hắn đeo không ít khuyên tai kì lạ. Nhưng mà, nhìn vào thì cuốn hút vô cùng.

Hồ Điệp khoát cái áo choàng lên, đầu đội mũ nhưng lại đội thêm mũ áo choàng nữa, nhìn vô cùng thần bí, miệng lúc nào cũng nhếch lên. Theo sau là hai tiểu thư đồng, tướng mạo cũng khôi ngô vô cùng.

Tứ thúc vừa thấy ba người mới đi ra cửa phủ kia, ông liền đi lại hỏi một tên gia đinh, thì mới biết vị công tử toàn Bạch y là tiểu thư của bọn họ, hai thư đồng là nữ tỳ của nàng. Ông lắc đầu, chán ngẩm: Trong phủ, lại thêm một công tử ăn chơi trác táng..Thái Uý phủ vô phúc..Haiz..

Hồ Điệp kêu hai thư đồng dắt nàng đến cửa hàng y phục trước..

“ Y Hoạt Nghi.” Nàng nhìn tấm biển, lẩm bẩm. Cái shop quần áo này cũng không tệ a!

“ Xin hỏi, vị công tử đây muốn mua loại y phục nào, hay là mua vải may y phục?” Một tên bán hàng thấy nàng, liền chạy ra nghênh đón.

Hồ Điệp đi vào bên trong cửa tiệm, đưa mắt nhìn nhìn rồi nói: “ Ta muốn mua y phục nữ.” Tay nàng cầm chiếc quạt đập đập nhẹ vào tay.

Tên bán hàng lúc đầu khá ngạc nhiên, nhưng rồi hắn nghĩ rằng nàng mua y phục cho cô nương nào. Miệng hắn cười vui vẻ, dẫn nàng vào chỗ y phục nữ nhi. Hồ Điệp kêu hắn ra ngoài đi, nàng sẽ tự lựa y phục rồi ra tính tiền sau, hắn liền lui ra đón vị khách khác.

Nàng nhìn hai tiểu thư đồng, dắt cây quạt ở thắt lưng, rồi đi lại lấy đồ. Sau một lúc, Hồ Điệp cầm mười mấy bộ y phục nữ trên tay, đi lại đưa cho hai người kia: “ Mau vào thử đi. Rồi ra đây cho công tử ta xem.” Y phục kiểu quá tệ, không đẹp gì hết!

Hai người kia nghe vậy, liền cười khúc khích, chạy vào phòng thử đồ. Hồ Điệp đứng tựa lưng vào một cây cột, một lúc sau thì hai người kia đi ra. Hồ Điệp đi lại gần nhìn nhìn, kêu họ xoay tới xoay lui, đi tới đi lui mấy vòng. Nàng lắc đầu, chán nản: “ Vân Nhi tỷ lấy bộ này. Diệu Hinh vào đổi bộ khác đi.”

“ Tiểu thư, Diệu Hinh thấy..” Nàng ta cúi đầu đi vào phòng thay. Tiểu thư kén chọn quá!!!

Có thể nói, bây giờ hai người kia như người mẫu chuyên nghiệp vậy, đi tới, xoay lui. Mày liễu nhíu lại: “ Diệu Hinh lấy. Vân Nhi tỷ đổi.”

“ Cả hai đổi đi.”

“ Đổi hết.”

“ Lấy, hai bộ này.”

“ Đổi.”

“ Vân Nhi lấy. Diệu Hinh thay bộ khác.”

“ Đổi.”

“ Đổi toàn bộ.”

Cuối cùng, màn mua y phục kết thúc. Vân Nhi và Diệu Hinh mệt muốn nín thở, vì cứ đổi y phục, thay liên tục, xoay đi, xoay lại. Hai người ểu oải nhìn vị tiểu thư họ: Haizz..Lần sau, họ sẽ không dám đi nữa, thà chết không đi.

Tính tiền xong thì cả ba đi ra ngoài, Vân Nhi ảo não nhìn túi tiền chỉ còn mấy lượng bạc nói: “ Tiểu thư, người dùng hết tiền tiêu vặt để mua y phục cho hai nô tì? Tiền tiêu vặt trong một tháng của người, gần hết sạch rồi.” Nàng và Diệu Hinh mỗi người được 7 bộ. Toàn là đồ đẹp và đắt tiền.

Diệu Hinh cầm túi y phục trên tay cũng thấy không vui vẻ gì, nàng đề nghị: “ Hay là, trả lại đi..Tiểu thư..” Có Tiểu thư nào, dùng tiền tiêu vặt của mình để sắm y phục cho nô tì không chứ? Một tháng tiền tiêu vặt của tiểu thư, gấp mấy lần tiền công của họ làm trong một tháng!

“ Bao nhiêu đây có là gì? Mỗi người 7 bộ, mà nhiều gì mà nhiều? Đợi ta có tiền, ta sẽ sắm y phục gấp mấy lần so với lần này cho hai người.” Hồ Điệp thấy hai người cúi đầu, đành nói: “ Dù gì, ta cũng không mua gì? Tiền này..Mà thôi bỏ đi.” Sao hai người này...

“ Đừng ủ rủ nữa, tháng này không tính. Tháng sau, ta sẽ tiết kiệm. Vậy được chưa?” Lúc ở thời hiện đại, mỗi lần đi shopping nàng mua đồ và quần áo..Chưa bao giờ quan tâm tới việc tiền bạc, vậy mà giờ lại..Tiểu thư ăn mày!!! Xuống cấp!!! Phải sống tiết kiệm...Hơ hơ..

“ Vâng, thưa tiểu thư.” Hai người cười hì hì, khi nghe nàng nói tháng sau sẽ tiết kiệm lại.

Hồ Điệp lấy cây quạt đánh nhẹ vào tay họ nói: “ Đừng kêu ta là tiểu thư. Công tử.” Hai người này, khờ quá. Nàng ăn mặc như vậy, mà kêu tiểu thư, tiểu thư. Người ta nhìn vào, chắc nàng kiếm cái hố chui xuống luôn quá.

“ Vâng..Thưa công tử.” Vân Nhi và Diệu Hinh che miệng cười.

Cả ba cười vui vẻ, đi trên đường. Ghé mấy sạp hàng coi, chạy vòng vòng xem mấy chỗ biểu diễn đường phố..