Sau khi tắm thoải mái thì trời cũng đã tối, nàng cũng mặc kiểu y phục đó nhưng nó có màu hồng phấn còn tóc ướt xoã dài bước ra mà không thèm để ý vị nam tử y phục màu đỏ huyết đang ngước đầu nhìn nàng. Tay cầm hai quả táo, chân bước ra về phía cửa thì nghe một giọng nói lạnh lẽo cất tiếng hỏi.

“ Đi đâu?” Hắn ngồi ở đây mà nàng xem hắn như không khí.

Chân vẫn bước ra khỏi cửa, không quay đầu lại trả lời: “ Hóng gió, muốn đi không?” Không đợi người kia trả lời nàng liền đi về hướng một cái thuỷ đình trên hồ.

Hàn Phong sai người đi lấy một bình trà, một ít trái cây và điểm tâm đem đến còn bảo người hầu không ai được tới quấy rầy kể cả Dương tổng quản cũng không ngoại lệ.

Trời đêm thật yên tĩnh, gió thổi nhẹ nhàng, bầu trời đầy sao còn trăng khuyết ẩn mình trong đám mây. Bầu trời phản chiếu dưới mặt hồ êm ả, những chiếc đèn lồng được thấp dài trên mấy dãy hành lang kéo dài đến tận thuỷ đình.

Trong thuỷ đình, một nam nhân mặc bộ y phục màu đỏ huyết hoa văn nhẹ nhàng và trang nhã. Tóc nửa xoã, nửa thì buộc hờ ra sau bằng một sợi vải lụa cùng màu với y phục, những sợi tóc khẽ bay trong gió. Hắn ngồi ở chiếc bàn đá, đối diện với hắn là một vị cô nương y phục màu hồng phấn đơn giản và tao nhã

Hồ Điệp ngồi trên lang cang còn lưng tựa vào cây cột, một chân duỗi thẳng còn một chân co lên, tà áo thì để cho nó rơi xuống đất. Tóc xoã dài bay phiêu diêu trong gió mát còn đôi mắt to tròn nhìn lên bầu trời đầy sao. Tay cầm một quả táo đưa lên miệng cắn nhai nhai.

Hàn Phong tay rót trà vào ly, lên tiếng: “ Nếu nàng không muốn làm Tống nhị tiểu thư. Không cần làm. ” Nếu nàng không thích hắn sẽ nói với nội tổ mẫu của hắn bỏ lệnh này đi.

Miệng nàng nhai nhai, cười lạnh: “ Hưm..Không cần đâu, như vậy cũng tốt. Nếu ở lại đây ta sợ rằng..” Nàng định nói: Sợ gây phiền phức cho hắn nhưng mới nói tới đó thì ai đó đã bay vào miệng nàng rồi.

“ Sợ? Nàng sợ ta giết nàng? Sợ ta là hoàng thượng? Sợ ta là sát thủ? Sợ cô nương kia giết nàng sao?” Mắt Hàn Phong trở nên lạnh lẽo hơn cả mọi khi.

Hồ Điệp nghe xong lời của hắn thì bật cười: “ Ha ha ha..Huynh là hoàng thượng thì đã sao? Sát thủ thì đã sao? Dù huynh có giết bao nhiêu người và làm nhiều chuyện xấu xa gì gì đó. Hồ Điệp ta cũng không quan tâm, đối với ta mấy chuyện đó không quan trọng. Nếu huynh muốn giết ta vậy còn cứu ta để làm gì? Đem ta về làm vật nuôi sao? Ha ha..”

Hàn Phong nhìn nàng, ánh mắt có chút hỗn loạn. Nàng thật sự không sợ hắn sao?

Nàng cắn táo nhai nhai nói tiếp: “ Còn chuyện, người yêu của huynh muốn giết ta thì cứ dẫn cô nương ta tới đây.” Chẳng lẽ, não nàng bị bại liệt mà để cô ta giết nàng. Chưa chắc ai giết ai à nha!!!

“ Cô nương ta không phải người yêu của ta.” Ai đó giải thích.

“ Nàng không sợ nàng ta giết nàng thật sao? Cô ta đã giết không ít nữ nhân rồi.” Hắn dẫn nàng ấy tới giết nàng?

Giết rất nhiều nữ nhân rồi sao? Vậy mấy cô gái đó chết..Hắn đều không ngăn cản mà để cô ta giết bọn họ luôn. Miệng nhai nhai táo nhìn hắn hỏi: “ Nếu cô ta mà đến, huynh cũng để cô ta giết ta luôn sao?” Mắt nàng mở to tròn nhìn hắn.

“ Không nhúng tay.” Trả lời xong hắn đưa ly trà lên uống. Hắn thật sự sẽ không nhúng tay vì hiện tại hắn chưa tìm được lý do ngăn cản Hắc Qủa Phụ không giết nàng.

“ Hưm..Có lẽ, ta nên tìm vài tên để bảo vệ.” Hồ Điệp nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng. Khi về phủ Thái Uý thì nàng sẽ tuyển vài vệ sĩ để bảo vệ chính mình.

“ Tìm vài tên bảo vệ?” Hàn Phong nhìn nàng hỏi.

“ Đúng vậy.” Mặc dù đã có Vân Nhi tỷ rồi, nhưng một mình tỷ ấy thì sợ không đủ sức: “ Ta sẽ tìm vài tên đẹp đẹp có võ công cao để làm vệ sĩ bảo vệ ta.” Ngoại hình cũng không nên quá tệ! Rất quan trọng a!

Đôi mắt cực lạnh: “ Đẹp đẹp?”

“ Ừm, dĩ nhiên là phải đẹp rồi.” Hồ Điệp mơ mơ nhìn lên bầu trời đầy sao: “ Ở đây cũng đâu ít mỹ nam. Tìm vài tên sẽ không khó.”

Nàng quay đầu nhìn hắn: “ Huynh sao vậy?” Sắc mặt tên băng này bị gì vậy? Mình đâu nói gì đụng chạm tới hắn đâu mà mặt hắn lại phủ mấy lớp băng dày kia chứ?

“ Không sao.” Hàn Phong đưa ly trà lên uống một phát hết sạch.

“ Không? Thật sao?” Nhìn cách ngươi uống trà kìa, không sao mới lạ. Chán quá, không có chỗ nào để đi chơi.

Đôi mắt phượng dài đầy lạnh lẽo nhìn nàng, hắn cảm thấy người trước mắt hắn như đang biết hắn đang nghĩ gì. Không chỉ thế, hắn còn có cảm giác nàng..Không thể nào!!!

Uy Nhiên đang đi vào đình cất tiếng hỏi: “ Hai người đang nói chuyện à?” Rồi hắn nhe răng cười.

Hai mắt nàng sáng như sao trên trời khi thấy một vị nam tử đang đi tới đây. Miệng nàng kêu to: “ Uy Nhiên huynh..” Mình chỉ có hảo cảm với tên này!!! Hắn tới thật đúng lúc!!!

Uy Nhiên thân toàn là màu trắng, y phục trắng, áo choàng trắng. Tóc thì buột hờ..Trông như một vị tiên nhân đang xuống trần. Hắn thấy sắc mặt của huynh hắn không tốt liền cười nhẹ với nàng rồi nhìn Hàn Phong: “ Nhị ca..” Chưa kịp nói gì thì..

Nàng đi lại kéo Uy Nhiên ngồi xuống bàn hỏi: “ Cái kinh thành ở gần đây, tên gì đó? Ta muốn đi ra đó chơi.” Hôm qua đi ngang, thấy ở đó vào buổi tối rất vui và náo nhiệt!!!

Hàn Phong bị bỏ sang một bên, hắn như người vô hình..

Uy Nhiên cười nói: “ Là kinh thành Tô An, nhưng..” Hắn liền chỉ tay về phía Nhị ca hắn, miệng nói khẽ: “ Muốn đi, phải xin huynh ấy.” Chứ hắn không có quyền dẫn nàng đi.

Hồ Điệp nhìn tên y phục đỏ huyết đang ngồi uống trà. Đúng rồi, dù gì đây là hoàng cung của hắn. Muốn đi phải có lệnh của hắn. Hồ Điệp nhìn Uy Nhiên một cái..

Nàng chạy lại chỗ Hàn Phong, tay lấy ly trà hắn để xuống bàn nói: “ Chúng ta, đi ra kinh thành chơi nha..Hàn Phong huynh!!!” Miệng cười vui vẻ nhìn hắn: “ Đi thôi.” Vì đi chơi nàng bất chấp tất cả. Một khi muốn làm gì hoặc muốn đi đâu là phải làm và đi ngay..

Hàn Phong nhíu mày nhìn nàng nói: “ ..” Nhưng chưa nói được gì thì bị nàng kéo đứng lên rồi. Hàn Phong hắn đúng là không thể làm gì với nàng sao? Khắc tinh?

Nàng nhìn Uy Nhiên nói: “ Đi thôi..” Sắp được đi chơi nên tâm trạng của nàng cực kì tốt.