Ngày hôm sau, buổi thượng triều đầu tiên sau hai năm đã kết thúc và Hàn Phong đang trên đường về cung An Long. Dương tổng quản cúi đầu theo sau hắn với gương mặt sợ hãi vì buổi thiết triều hôm nay rất là...Tốt!!! Hoàng thượng đúng là tài giỏi!!! Mọi chính sự đều nắm rõ trong tay!

Thật ra, hắn đã thức gần cả đêm để xử lý đống tấu chương nên mấy chuyện phát sinh trong triều hắn cũng nắm được phân nửa.

Tứ đại hậu vệ không tránh khỏi sửng sốt cùng ngơ ngác nhìn hoàng thượng của bọn hắn, sau hai năm không thượng triều mà đối với ngài chẳng có chút gì khó khăn. Giống như, ngài chưa hề ra khỏi cung và chưa bao giờ có chuyện không thiết triều.

“ Này, mặc dù hoàng thượng đã không thượng triều hai năm nhưng sau ta thấy vẫn như là..À..Làm như ngài nắm hết mọi chuyện, không hề bỏ sót a!!!” Tôn Ngạo nói nhỏ với ba tên kia.

Chiêu Dĩnh mơ hồ nhìn bóng lưng uy nghiêm và lạnh lùng không ai dám chạm vào: “ Ngài đúng..Không..Qủa là tài giỏi!!!” Mắt hắn phát sáng nhìn Hàn Phong.

“ Nói thừa!!!” Bạch Di Hiên lườm hắn ta: “ Ngài lên ngôi lúc ngươi còn..còn..chạy nhông nhông ngoài đường không mặc y phục..Lúc ngươi còn nằm chỗ nào, mà chưa đầu thai lên thành tên biến thái thì ngài đã lên ngôi rồi.”

“ Vậy ngươi ở đâu? Coi chừng lúc đó ngươi còn nằm ở..” Ở đâu nhỉ? À, biết rồi: “ Lúc phụ mẫu ngươi còn chưa biết đi. Thì ngài đã lên ngôi rồi!!!” Ta phải nói hơn ngươi, ta mới chịu!!!

“ Vậy phụ mẫu ngươi chưa sinh ra thì ngài đã lên ngôi rồi.” Tên khốn dám nói hơn ta sao?

“ Hừ..Lúc gia gia ngươi chưa ra đời.” Chiêu Dĩnh hất mặt khinh thường Bạch Di Hiên.

“ Xàm ngôn. Lúc gia gia của gia gia ngươi còn tắm mưa không có mặc y phục.” Di Hiên ta không thể thua ngươi.

“ Tên khốn..Lúc Diệp gia gia của Tào gia gia của Bạch gia gia ngươi còn ngậm ngón tay vì khát sữa.” Chiêu Dĩnh nóng máu nói 3 đời của tên kia ra.

“ Lúc 5 dòng tộc Lưỡng, Mộ, Hy, Tần, Đình của ngươi chưa xuất hiện.”

“ Ha ha ha..” Tôn Ngạo và Tiêu Dao nhìn hai tên đang đấu xem tên nào nói hoàng thượng lên ngôi sớm nhất? Mà lôi dòng tộc ra hết!!! Gọi cả người đã chết không biết từ bao lâu rồi lên làm chứng cho sự đăng vị của hoàng thượng.

“ 10 đời nhà Bạch gia ngươi.”

“ 100 đời nhà Chiêu gia ngươi.” Cứ thế họ kể mấy đời ra.

Hai tên dừng lại cãi vã, lôi tổ tiên mấy trăm đời và mấy vạn đời ra để đấu khẩu với nhau, xem ai kể ra con số tổ tiên lớn nhất thì thắng. Dương tổng quản và hai tiểu thái giám đổ mồ hôi trước cảnh cãi vã vô lý này, ba người không quan tâm mà chạy theo Hàn Phong bỏ bốn tên đó ở lại.

************

Cung An Long, trong tẩm phòng Hàn Phong..

Mặt trời lên khá cao, những tia nắng chói rọi xuyên thẳng vào trong phòng ngủ, xuyên qua những ô cửa chiếu lên mặt Hồ Điệp. Nàng nhăn mặt đưa tay lên ngăn ánh nắng kia đang chiếu thẳng vào mặt.

Ngồi dậy vươn hai tay lên cao và ưỡn ngực, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài. Nàng cũng chẳng để ý y phục của mình có vấn đề gì hay không mà rời khỏi long sàn, bước thẳng ra ngoài.

Lấy một tay dụi dụi mắt, một tay thì che miệng vừa ngáp vừa nói: “ Chào buổi sáng!” Khuôn mặt đờ đẫn mới ngủ vậy nhìn mọi người đang có mặt tại đây.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi và thời gian thức dậy của nàng, ai cũng nhìn Hàn Phong với mấy ý nghĩ đen tối trong đầu, mặt ai cũng toát mồ hôi lạnh khi tưởng tượng ra cảnh đen tối ấy. Bọn cung nữ và thái giám hoảng sợ nhìn nhau, mắt mở to, miệng há rộng..

Hồ Điệp thấy sắc mặt và biểu cảm trên gương mặt của bọn họ thay đổi không ngừng. Bọn người này sao vậy???

Gương mặt Dương tổng quản chuyển từ trắng bệch sang màu xanh và mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, toàn thân rét lạnh, chân tay run rẩy đưa mắt nhìn hoàng thượng lạnh hơn sơn băng của ông. Đêm qua..Thiên ơi!!!

Hắn mặc long bào màu vàng mang vẻ uy nghiêm của các bậc đế vương, đang ngồi dùng cơm trưa thì nghe nàng chào vậy liền bỏ đũa xuống, mắt nhìn người đang bước đi ra ngoài bằng chân trần không hề mang giày.

Bọn cung nữ, thái giám và cả Dương tổng quản đứng một bên khi thấy bộ dạng của nàng như vậy thì từ sợ hãi chuyển sang vui cười, họ che miệng cười khúc khích. Nàng không hề mang giày vào!

“ Mau đi chuẩn bị y phục hầu tiểu thư thay. Tất cả các người còn lại lui ra ngoài đi.” Sau đó nhìn người đang đứng: “ Nàng thay y phục, ăn ít thức ăn. Thái hoàng thái hậu muốn gặp nàng.” Không biết nội tổ mẫu hắn muốn gặp nàng, có phải chuyện nàng ở chung phòng với hắn hay không?

“ Sao? Thái hoàng thái hậu muốn gặp ta?” Hồ Điệp nghe xong lời của Hàn Phong chợt tỉnh táo ngay. Bộ dáng mới ngủ dậy đã biến mất, thay vào đó là sự hoảng hốt cùng nghi hoặc, lo lắng,v.v.v.

“ Ừm.” Thấy nàng lo lắng Hàn Phong ho khan một tiếng, trấn an: “ Khụ..Ta sẽ cùng đi với nàng. Không có chuyện gì đâu.” Đây là lần đầu hắn trấn an một người.

Hồ Điệp dùng tay vò và gãy cái đầu cho nó rối như đống rơm: “ Ài..” Răng cắn đôi môi đỏ. Bắt đầu có chuyện và rắc rối tới rồi!!! Bà? Hắn còn bà!!! Vậy sẽ còn cha mẹ và mấy trăm bà dì ghẻ, mấy trăm bà vợ, anh, chị, em, chú, bác, cậu,v.v.v Đi tới xem bộ dạng nàng ra sao? Họ sẽ nhìn nàng như là một loài thú bị tuyệt chủng đã lâu mà hắn vừa mới tìm được. OMG!!!

Tâm lý của Hồ Điệp bây giờ đang ở mức thấp nhất khi nghĩ tới cảnh một đại gia đình mấy ngàn người của Hàn Phong nhìn vào, mọi ánh mắt và đủ loại biểu tình nhìn nàng..Quái thú!!!