CHƯƠNG 44

Bất quá lật vài tờ xem, Trầm Lãng khóe miệng còn có chút run rẩy.

Vương Liên Hoa meo meo cười nhìn y không nói lời nào.

Trầm Lãng nhìn một lát, đem bảo giám kia khép lại, gặp Vương Liên Hoa vẫn là một bộ mặt mỉm cười, nhịn không được nói: “Ngươi không thất vọng?”

Vương Liên Hoa cười nói: “Hòa thượng luyện loại công phu này, cũng không phải việc gì lạ, tại hạ có cái gì hảo thất vọng chứ?”

Trầm Lãng thực hoài nghi đối hắn tả khán hữu khán (nhìn đông nhìn tây), vội ho một tiếng nói: “Ngươi hảo không phỏng theo luyện loại công phu này chứ?”

Vương Liên Hoa thở dài một hơi: “Mười mấy năm trước dường như còn có thể.”

Nguyên lai vô địch bảo giám kia mặc dù là thực, nhưng cơ sở của loại võ công này chính là lấy thuần dương cương khí của thân đồng tử (trai tân chưa bóc vỏ =]]z), đương nhiên không phải nam tử bình thường có thể luyện được, Vương Liên Hoa đương nhiên cũng không luyện được. Vì bảo giám này mà không biết bao nhiêu Trung Nguyên hào kiệt phải chôn vùi xương cốt ở sa mạc, nếu biết chi tiết này, chỉ sợ thật đúng là hội chết không nhắm mắt.

Nhưng thật sự chấn kinh bạo nộ nhất, không phải là Vương Liên Hoa sao? Hắn vì bí tịch này rời xa Trung Nguyên, trèo non lội suối, cuối cùng bị vây khốn ở chỗ này như thế, sinh tử cũng còn chưa biết, lúc này lại thế nhưng ung dung tự nhiên, giống như người không có việc gì?

Vương Liên Hoa giống như nhìn thấu tâm tư y, liền cười nói: “Việc đã đến nước này, tái phiền não, lại có ích gì? Còn không bằng lưu trữ khí lực, hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ của tại hạ.”

Trầm Lãng thấy hắn thần thái ung dung, lời nói phóng khoáng, lại ngạc nhiên, nhịn không được hỏi: “Tâm nguyện của Vương công tử là cái gì?”

Vương Liên Hoa cười nói: “Trầm huynh trước tiên có đáp ứng tại hạ, giúp tại hạ hoàn thành tâm nguyện không?”

Trầm Lãng gật đầu nói: “Nếu không phải là việc thương thiên hại lí gì, tại hạ đương nhiên đáp ứng.”

Vương Liên Hoa nói: “Đương nhiên không phải, nếu là việc thương thiên hại lí, tại hạ lại như thế nào có thể để cho Trầm huynh giúp đây?”

Trầm Lãng nghiêm mặt nói: “Đã như thế, tại hạ liền đáp ứng, lại không biết tâm nguyện của Vương công tử đến tột cùng là gì?”

Vương Liên Hoa nghe được lời này, cười khanh khách nói: “Đa tạ Trầm huynh. Tâm nguyện của tại hạ, cũng có một chút giống với tâm nguyện của vô địch hòa thượng, Trầm huynh có thể đoán được ra là gì không?”

Trầm Lãng sắc mặt nhất thời cứng ngắc.

Vô địch hòa thượng luyện chính là đồng tử công, chỉ sợ đây là nguyên nhân hắn cùng với Tạ Thu Thủy và Tuyết Tiên Cơ không thể có kết quả. Thiên tính (tình tình trời sinh) của Vô địch hòa thượng chính là kịch liệt, người đắc tội vốn không ít, huống hồ vốn là nhân vật tung hoành thiên hạ, đột nhiên mất đi võ công, kết cục nhất định so với chết còn thảm hơn. Ngữ khí cùng thần sắc của Vương Liên Hoa kia, cũng đang là ám chỉ vô địch hòa thượng chưa từng làm qua chuyện nam nữ, chỉ sợ nhân sinh (đời người) bên trong cực kỳ tiếc nuối. Chính là vào lúc này ở đây, có tâm nguyện như vậy, chẳng lẽ không phải… Trầm Lãng chỉ nói vô căn cứ, lại không biết sao, trong lòng một mảnh sáng (hiểu rõ), đúng là cảm thấy theo như lời của Vương Liên Hoa, cũng không phải nói giỡn, nhất thời không trả lời gì.

Vương Liên Hoa khẽ cười nói: “Trầm huynh có đoán được không?”

Trầm Lãng chỉ phải cười khổ lắc đầu.

Vương Liên Hoa cười nói: “Đoán không ra cũng vậy, Trầm huynh mới vừa rồi cũng đã đáp ứng, tại hạ vô cố kỵ (không kiêng nể).” Hắn di chuyển qua trước mặt Trầm Lãng, vừa mới duỗi tay ra, Trầm Lãng liền không khỏi cả kinh, nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Vương Liên Hoa nhíu mày cười nói: “Trầm huynh, ngươi đã biết tâm nguyện của vô địch hòa thượng là cái gì, chung quy nên đưa bảo giám này cho ta đã.” Hắn thân thủ lấy bảo giám kia, còn chưa cầm được, Trầm Lãng vội vàng nhẹ buông tay, sách kia liền “Đoàng” một tiếng rơi xuống đất, Vương Liên Hoa cũng không nhặt, chỉ hướng tới Trầm Lãng cười nói: “Trầm huynh, ngươi tựa hồ thực khẩn trương?”

Trầm Lãng cười khổ nói: “Làm sao, tại hạ… nhất thời thất thủ (sẩy tay)…”

Vương Liên Hoa cười hì hì lại vươn tay, Trầm Lãng vội vàng nhặt cuốn sách kia lên đưa qua, không ngờ tay kia cũng đặt trên trang sách, nhưng lại nắm lấy tay y, ngón tay mượt mà tiếp xúc đến da thịt, thế nhưng khiến tim của y cũng mãnh nhảy một chút, chỉ nghe Vương Liên Hoa cười nói: “Trầm huynh, ngươi có phải đã đoán được tâm nguyện của tại hạ hay không? Không ngại nói ra nghe một chút.”

Trầm Lãng miệng sao có thể nói ra, chính là sở trường cười gượng gạt ngón tay của Vương Liên Hoa ra, không ngờ lại bị Vương Liên Hoa ngược lại cầm lấy tay, thẳng nhìn y, ánh mắt tươi sáng cười.

“Cưỡng gian ngươi có tính là thương thiên hại lí không?”

Trầm Lãng đột nhiên cảm thấy toàn thân cứng ngắc, đầu cũng đau đến lợi hại.

Đã nhiều ngày vất vả đói khát, giống như vào lúc này cùng nhau bùng nổ. Y rất muốn đối Vương Liên Hoa nói ngươi đừng nháo, lưu trữ chút khí lực chờ đi, chính là chờ cái gì đây? Chờ sống hay là chờ chết, không có ai biết. Y cũng muốn nói ngươi tội gì phải bày ra loại đùa giỡn này, nhưng trong lòng y biết đó cũng không phải đùa giỡn. Đương nhiên, y là nam nhân, chắc chắn không thể để cho một người nam nhân tùy ý cưỡng gian, huống chi là, huống chi là —— y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Vương Liên Hoa, khoảnh khắc trong lúc đó thế nhưng cảm thấy hắn đẹp tựa hoa đào —— nam nhân tuyệt đẹp như vậy, là điều không nên. Tuyệt đẹp như vậy cũng thế, nếu y không giả vờ bộ dạng ôn lương kính cẩn, ánh mắt trong lúc đó liền muốn hiện ra chút yêu khí, thành thật không phải diện mạo của chính khí nam nhi, năm đó Bạch Phi Phi dung nhan thanh lệ như thế, Vương phu nhân nhan sắc vô cùng thiên nhân, cũng không khiến y tâm hồn mê muội, người trước mắt này, bộ dạng đẹp nhưng cũng là hình tượng nam tử, sao lại khiến y nhìn đến mất hồn?

Vương Liên Hoa cười hì hì nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ không tình nguyện, chuyện kia đương nhiên hẳn là tính vào chuyện thương thiên hại lí.”

Trầm Lãng kỳ thật rất muốn đập đầu xuống đất, chính là y cảm thấy hành động này giống như thật sự sợ hắn cưỡng gian, không khỏi quá mức buồn cười, vì thế tiếp tục im lặng không nói.

Vương Liên Hoa cười nói: “Tại hạ cũng biết cưỡng gian là không tốt, loại chuyện này, đương nhiên là muốn ngươi tình nguyện cùng ta.” Hắn tiến đến trước mặt Trầm Lãng, nhìn y chậc chậc một tiếng, “Trầm đại hiệp, ngươi cũng phải nói ra vài lời a, ngươi không trả lời ta làm sao biết nói có phải hay không đây?”

Trầm Lãng chỉ phải nói: “Đúng vậy ——” lời còn chưa dứt, liền bị Vương Liên Hoa ngăn chặn môi.

Ngăn chặn bờ môi của y, đương nhiên chính là môi của Vương Liên Hoa. ( kya~~~~~~ <3) Môi của nữ tử ôn nhuận mềm mại còn có hương thơm, bộ dáng thẹn thùng khép mở giống như đóa hoa đỏ bừng tiết ra mật ngọt. Môi của Vương Liên Hoa rất mỏng, thực khô, có lẽ là bởi vì nguyên do khô khát, Trầm Lãng chỉ cảm thấy thời điểm khóe môi chạm nhau cơ hồ có cảm giác ma xát đau nhức, lại nóng rực lên. Ngón tay của Vương Liên Hoa nắm đến da tay của y cũng đau nhức, nụ hôn của hắn cùng ngón tay của hắn hữu lực giống nhau, cách thức đoạt lấy, nụ hôn của nam nhân. Trầm Lãng đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, quyết định thay đổi vị trí bị khống chế này, y thân thủ bắt lấy ngón tay Vương Liên Hoa đang nắm tay y, nguyên tưởng rằng khí lực sẽ yếu một chút, không ngờ ngón tay kia lại lẳng lặng, mềm nhẹ buông xuống trong tay của y, nhẹ nhàng mà vẽ ở bàn tay y, nơi đầu ngón tay tiếp xúc phiếm ra một làn sóng gợn ôn nhu, nụ hôn của hắn cũng đột nhiên trở nên giống như xuân phong khinh nhuyễn (nhẹ nhàng êm dịu), thổi trúng ôn nhu ngọt ngào kia, nhè nhẹ nhộn nhạo trong lòng, cơ hồ khiến y quên người đang ở chỗ nào, kim tịch hà tịch (*) (*) trích trong Việt Nhân Ca : tối hôm nay là tối nào ? – đại khái là không biết trời trăng mây gió gì hết . Hai người lẳng lặng hôn môi một lát, Vương Liên Hoa lại đột nhiên dời môi, vùi đầu vào cổ Trầm Lãng cười khanh khách, cười đến thượng khí bất tiếp hạ khí (hết hơi). Trầm Lãng lúc này mới ý thức việc vừa rồi hai người làm, đột nhiên liền ngơ ngẩn. Dư âm tình cảm mới vừa rồi kia, lại còn ở trong lòng nhộn nhạo, khiến y một trận mờ mịt. Vương Liên Hoa mới vừa rồi chính ở chỗ này loạn cười, cảm giác hắn cứng đờ, đột nhiên cắn cổ của y một cái, khiến y bị đau, không khỏi kêu một tiếng. Đang muốn nói cái gì đó, da thịt có cảm giác đau kia liền được một thứ gì đó ôn nhuyễn ướt át bù đắp, đương nhiên… Đây là đầu lưỡi của Vương Liên Hoa. Hắn đầu tiên khẽ hôn cổ y, sau đó gạt ra vạt áo của y một đường hôn môi xuống, nơi môi tiếp xúc giống như đều dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ, cuối cùng ngọn lửa nhỏ này nổi lên một phiến, theo quỹ đạo hôn môi của hắn thiêu đốt xuống. Trầm Lãng cảm giác được biến hóa của thân thể mình, lại vô lực ngăn cản. Y đột nhiên nhớ tới ban đêm ở Tần Châu thành, đêm đó hắn cuồng thái tẫn lộ (biểu hiện điên cuồng), ha ha cười chiếm lấy giường của y, vạt áo rộng rãi lộ ra một mảnh vết tích màu son tươi đẹp, chính hắn cũng không quan tâm một mình ngủ, thẳng khiến y tâm như hỏa thiêu, không thể nhịn được nữa, chỉ phải ở trong đêm xuân giá rét tắm nước lạnh, tắm xong đi ra nhìn ánh trăng trên bầu trời giống như cũng có vẻ cười mỉa. Y lại phải đến trong đại mạc, đêm đó chưa chợp mắt, Vương Liên Hoa mặc hắc y (quần áo đen) khuôn mặt cô tịch trong sáng tựa như thời niên thiếu, khi đó, khi đó, y chính xác thật sự là muốn ôm hắn, giống như ôm thời thanh xuân yếu ớt của chính mình đã qua đi, dù vậy cuối cùng rốt cục bị lý trí trói dừng tay chân. Y là người rất lý trí, lý trí đến nỗi có đôi khi phân không rõ tình cảm của mình, nào là chân thật, nào là giả dối. Nhưng thân thể lại trực tiếp biểu đạt xúc động cùng dục vọng của con người, cũng không giống cảm tình dễ dàng che dấu cùng tự lừa dối mình. Vương Liên Hoa ngẩng đầu lên, nhìn y vẻ mặt thất thần, phát ra thanh âm giống như thở dài. “Ngươi kỳ thật có phải tình nguyện hay không?” Tay hắn bắt lấy đỉnh dục vọng của y, cười đến mức giống như hồ ly xảo quyệt.