Thoáng trông thân ảnh Tử Niệm đã khuất dần vào mảnh hắc vụ phía trước, Mộ Hàn Thủy khẽ lắc đầu, liền bước vội đuổi theo nàng. Một cơn gió âm hàn nhẹ nhàng lướt qua, ngọn nghiệp hỏa phút chốc càng trở nên hiu hắt trông bóng tối, cơ hồ còn không thể soi rõ được không gian chung quanh vài bước chân.

Tử Niệm có chút nhíu mày, pháp lực của nàng vốn dĩ không thể so với Thiên Đạo kiếm, hơn nữa bất luận lúc nào đều có khả năng bị tà vật này thôn phệ cả nguyên thần. Hiện tại khoảng cách tiến tới càng gần, chỉ e hôm nay nàng liền khó lòng bước ra khỏi đây đi.

Nghĩ đến đây, Tử Niệm tức thì mỉm cười nói với Mộ Hàn Thủy: "Thiếu chủ, ta cho ngươi lựa chọn, có muốn trở thành giáo chủ, phục hưng Tử Nguyệt Giáo hay không?"

Mộ Hàn Thủy ngẩng đầu, nhất thời chẳng che giấu được một tia kinh ngạc trong ánh mắt, lúc lâu sau mới chợt cất lời: "Diệt vong là vận mệnh của Tử Nguyệt Giáo, vạn sự đã qua, ta chỉ cần nửa đời sau bình phàm bước tiếp."

"Thiếu chủ, ngươi còn trẻ tất nhiên không nhìn thấu hết thảy được mất thế gian. Có những chuyện đời đời kiếp kiếp rối rít khẩn cầu, tận tâm tận lực... Đến khi nhìn lại, hóa ra bản thân vẫn chỉ là con rối trong tay người, là quân cờ của số mệnh..."

Nàng chợt yên lặng không nói, thời khắc ấy, lệ quang nhẹ nhàng luân chuyển nơi đáy mắt, liền nhanh chóng tiêu tán thành sương khói, chỉ có thể cảm nhận thấy linh hồn dường như đang vẫy vùng trong nghiệp hỏa rực cháy, đau đớn đến vô cùng vô tận.

"Vận đổi sao dời, nếu đã lựa chọn như thế, đoạn ký ức đó xem như thiêu đốt tất cả đi. Ngươi về sau có chết cũng không còn đường lui."

Tử Niệm khẽ quay đầu, nơi khóe môi cư nhiên vẫn cứ giữ vững nụ cười mị hoặc ấy. Nàng chợt khép chặt mi mục, nơi mi tâm tức khắc hiện lên một ngọn lửa nhàn nhạt, dần dần bao phủ khắp tứ chi bách hài, tựa như có sinh mệnh mà chuyển động cháy bỏng không ngừng.

"Người không hận, nhưng ta hận.... Là ai vì hắn vong mạng giữa khói lửa chiến loạn, cũng vì hắn không nỡ rời khỏi nhân gian, lưu lạc hồn phách trải thống khổ suốt mấy trăm năm? Hắn lại thật tốt rồi, không đành tâm tự tay hủy diệt người, liền bức chết người mới có thể vui lòng."

Mộ Hàn Thủy vẫn bất động thanh sắc nhìn nàng, hồi lâu khẽ nói: "Ngươi nói chính là sư phụ ta - Sở Nhạc Hiên?"

Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc trắng xóa của hắn, trong động tác ôn nhu lại chẳng nhìn được mấy phần chân thật, dường như đồng ý mà nói: "Hắn ngày xưa gọi là Khúc Vệ, nghĩ rằng thay đổi danh tính liền sẽ xóa bỏ thân phận quá khứ sao?"

Vừa dứt lời, Tử Niệm trên môi tiếu ý càng sâu, ngọn nghiệp hỏa bao trùm thân thể nàng cũng đồng thời càng dâng lên mạnh mẽ, cơ hồ sẽ hóa hết thảy vạn vật thành tro bất cứ lúc nào. Ngay lập tức, không gian chung quanh đột ngột xảy ra chấn động không nhỏ, mang cả tầm mắt đều biến thành biển lửa ngập tràn.

"Thứ mà Khúc Vệ dốc lòng mưu cầu mấy trăm năm, ta tất sẽ không để hắn toại nguyện được."

Lúc này, Mộ Hàn Thủy tột cùng kinh hãi mà thốt lên: "Hủy đi mảnh vỡ Thiên Đạo, ngươi cũng liền sẽ thần hồn câu diệt!"

Nhận thức được bản thân đã ở ngay tâm trận pháp, hắn hốt hoảng đưa mắt trông khắp chung quanh, dường như đang cố kiếm tìm thân ảnh thiếu niên nọ. Trong thâm tâm chẳng kiềm nén nổi bất an tột cùng, đứng giữa khói lửa mịt mù chỉ mơ hồ cảm thấy trái tim đang bị bóp nghẹn đầy đau đớn.

Đã không còn thời gian để ngăn chặn Tử Niệm thi pháp, thời khắc ấy, cả tâm trí của hắn đều chỉ còn đặt trên một người, liền vô vọng thét lên: "Lam Nguyệt Văn! Ngươi ở đâu!"

Thanh âm mang theo bi thương kịch liệt vang vọng khắp vực sâu, Lam Nguyệt Văn lập tức ngoảnh đầu lại, chỉ thấy xa xa một mảnh hỏa diễm rực rỡ, cư nhiên càng khiến tà khí nồng đậm trong không trung điên cuồng luận động.

Trong bất tri bất giác, cả hai nguồn sức mạnh đối nghịch đều đang phá nát thiên địa, tựa như muốn cắn nuốt toàn bộ sinh mệnh gần đấy. Lam Nguyệt Văn nhất thời liền không thể vận linh lực, đến ngay cả từng hơi thở cũng cảm thấy bị rút cạn đi mất.

Lam Nguyệt Văn cau chặt mày, chỉ có thể dùng chút khí lực sót lại mà xách Cơ Thiên Dao đã bất tỉnh lên, thập phần gian nan bước đi. Hắn từ lúc trên vách núi vốn mang nội thương vô cùng nghiêm trọng, lại phải rơi xuống vực sâu vạn trượng, chỉ e mạng sống giờ phút này càng như đèn cạn dầu, xem ra thật khó bảo toàn.

Vừa mới nghĩ đến đây, Lam Nguyệt Văn chẳng nén được tức giận nói thầm: "Nếu ngươi chết chẳng phải Anh Quân Tông liền vướng rắc rối lớn sao! Quả thật phiền phức!"

Trong tức khắc, hắn lại hướng mắt về phía trước, nhíu mày nói khẽ: "Mộ Hàn Thủy, ngươi nhất định không được phép xảy ra chuyện gì, bằng không ta đánh chết ngươi vạn lần cũng không đủ..."
Nhân