Bóng tịch dương đã bao phủ chân trời, ráng chiều nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá, rọi lên hai thân ảnh giữa rừng. Sở Nhạc Hiên có chút buồn bực nói: "Ca ca, huynh thật là nhẫn tâm mà. Bảo huynh ngự kiếm cũng không chịu, làm đệ đi đến sắp gãy chân luôn rồi a."

Nhìn tiểu tử đó than thở như vậy, Mặc Hiểu Lam chỉ đành vỗ vai hắn, cười nói: "Đệ chịu khó một chút, chúng ta đi bộ sẽ dễ quan sát nơi nào có tẩu thi mà diệt chứ."

Sở Nhạc Hiên bày ra vẻ mặt bất mãn mà nói: "Ca ca a, sao lại vậy chứ? Đệ còn nghĩ lần này theo huynh sẽ được đi ngao du một chuyến nha, không ngờ lại còn phải dính vào đám rắc rối này."

Mặc Hiểu Lam vừa định nói vài lời dỗ dành tiểu tử đó, chợt nhìn thấy một thân ảnh đẫm máu lảo đảo trước mắt. Kẻ đó yếu ớt đưa tay với về phía bọn họ, từ cổ họng phát ra tiếng vài âm thanh đứt quãng không thành lời, tựa như đang cố sức cầu cứu.

Mặc Hiểu Lam vừa chạy đến bên cạnh, hắn ta lập tức buông xuôi mà ngã rạp xuống. Đưa tay cẩn thận bắt mạch cho kẻ đó, cảm nhận được chuyển động yếu ớt chầm chậm, Mặc Hiểu Lam liền thở phào một hơi. Sở Nhạc Hiên cũng bước tới, khẽ đưa tay vén mớ tóc bù xù trước mặt hắn. Có chút giật mình khi thấy gương mặt một thiếu niên đầy máu đã đông khô lại thành từng mảng. Này thì quả thật hơi dọa người a.

"Ca ca, hắn có sao không vậy?"

Kiểm tra thân thể thiếu niên đó một lúc, Mặc Hiểu Lam nói: "Chỉ là thương thế nhẹ không đáng kể, hắn là vì kiệt sức mà ngất thôi. Tiểu Hiên, xem ra chúng ta phải tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm rồi."

Sở Nhạc Hiên kinh hỷ không thôi, hắn đợi câu này của Mặc Hiểu Lam đã lâu rồi a. Màn đêm vừa buông xuống, cả hai cũng đã tìm được một sơn động nhỏ.

Nhìn từng đốm lửa nổ tí tách, Sở Nhạc Hiên vừa đưa một miếng lương khô lên miệng vừa nói: "Ca ca a, chúng ta đi về hướng đông, rốt cuộc sẽ phải đi đến bao lâu đây. Ầy, đừng nói với đệ là huynh còn không biết đích đến nha."

"À, đúng là vậy đó."

Sở Nhạc Hiên cạn ngôn mà nhìn Mặc Hiểu Lam, cả lương khô cũng quên ăn. Đây thật là không nói nổi a. Nhưng hắn nghĩ ngợi một lúc, lại cười nói: "Cũng không sao, xem như đệ được ngao du đi. Dù sao lâu nay cũng không thể rời quá xa Nhược Lăng sơn, trải nghiệm một chút cũng tốt. Miễn cho sau này lại bị phụ thân cấm túc, lúc đó cũng có thứ để hồi tưởng."

Mặc Hiểu Lam nhạt mỉm cười, nói: "Ừ, xem là vậy đi."

Nhưng tên tiểu tử đó ăn no xong vẫn không thể yên được, nhìn thấy Mặc Hiểu Lam tỉ mỉ chăm sóc cho thiếu niên kia, liền có chút không vừa lòng. Lại nghịch ngợm lấy kiếm chọc chọc vào người thiếu niên nằm bên cạnh, lười nhác nói: "Tên này định ngủ đến bao giờ đây? Phải dậy để ta biết danh tính chứ, giữ người lạ bên cạnh chẳng thoải mái chút nào a."

Mặc Hiểu Lam nhìn thấy vậy, liền chặn hắn lại, nói: "Tiểu Hiên, đừng nghịch nữa mà."

Sở Nhạc Hiên lại không có định buông tha, đưa kiếm chỉ vào vết thương trên cổ của thiếu niên nọ mà nói: "Ây, không biết tên này bị thứ gì cắn vậy, sâu thật a. Mà hình như còn có chút tởm hơn so với lúc nãy, trông thật kinh khủng mà."

Đưa mắt nhìn vào vết thương đã biến đen kia, Mặc Hiểu Lam khẽ nhíu mày nói: "Sao vết thương lại biến thành thế này? Rõ ràng lúc chiều chỉ rất nhỏ mà."

Cố giằng xuống một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Sở Nhạc Hiên căng thẳng nói: "Ca ca, đừng nói... Huynh có nhớ Cơ cô nương nói không...? Bọn kinh tởm kia có độc, cắn.... người sống. Ây... đừng nói tên này là... là như vậy nha..."

Sở Nhạc Hiên không đủ can đảm nói đến hai từ tẩu thi, sợ rằng chỉ cần nhắc lại hắn sẽ buồn nôn đến chết mất, bọn chúng thật rất kinh tởm a. Nhưng lời hắn vừa nói xong, thiếu niên kia cư nhiên liền mở mắt tỉnh dậy. Hắn đột nhiên hét toáng lên, hoảng sợ mà co rút vào vách đá, cố lấy áo che vết thương lại. Sở Nhạc Hiên bị tên đó làm cho giật mình một lúc, vừa định thần lại liền tức giận nói: "Ngươi la cái gì? Còn không phải là ta bị dọa a."

Mặc Hiểu Lam cũng phức tạp nhìn thiếu niên nọ, nói: "Ngươi đừng sợ, chúng ta không hại ngươi. Mà ngươi còn đau ở đâu không?"

Thiếu niên kia rụt rè gật đầu, lại không dám nhìn vào mắt Mặc Hiểu Lam, dường như còn rất kinh hoảng. Sở Nhạc Hiên đưa ánh mắt cảnh giác mà nhìn kẻ phía trước, liền ghé tai Mặc Hiểu Lam nói: "Ca ca, hắn có thể lắm, chúng ta nên cẩn thận."

Mặc Hiểu Lam gật đầu với hắn, đoạn hướng thiếu niên kia nói: "Đừng sợ, chúng ta là người cứu ngươi. Sẽ không có ai làm hại ngươi được nữa."

"Thật không? Ngươi sẽ giết chết bọn chúng?"

Thiếu niên hơi ngẩng mặt lên, đưa ánh mắt thờ thẫn vô hồn nhìn Mặc Hiểu Lam. Sở Nhạc Hiên khẽ đặt tay lên chuôi kiếm sau lưng, nói: "Ngươi nói bọn chúng? Là kẻ làm ngươi bị thương?"

Nhìn thấy hắn ta chậm chạp cứng ngắc gật đầu như một con rối, bọn họ càng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tinh thần cảnh giác cũng nâng cao không rời. Mặc Hiểu Lam thoáng ngưng trọng nói: "Bọn chúng là tẩu thi?"

Cả hai vẫn như cũ lòng tràn căng thẳng như dây đàn đợi thiếu niên nọ trả lời, nào ngờ vừa nghe thấy hai từ tẩu thi, hắn liền lần nữa hét toáng lên mà chạy ra khỏi sơn động. Sở Nhạc Hiên không do dự rút kiếm ra, nói: "Ca ca, chúng ta đoán đúng rồi. Là hắn, hắn là thứ đó."

Mặc Hiểu Lam lại trầm mặc lắc đầu, nói: "Cậu ta còn ý thức con người, chưa hoàn toàn trở thành tẩu thi. Chúng ta không thể làm tổn hại người vô tội."

Sở Nhạc Hiên vừa chạy ra khỏi sơn động vừa nói: "Ca, lúc này huynh còn nói người vô tội. Còn không mau giết hắn, chốc nữa sẽ thành chúng ta bị hại thảm đó."

"Tiểu Hiên, đừng hại cậu ấy! Chúng ta từ từ nghĩ cách!"

Tức thì vội vã chạy theo tiểu tử đó, nhưng Mặc Hiểu Lam vừa bước ra khỏi sơn động, đã thấy Sở Nhạc Hiên quay lại kéo lấy hắn chạy như điên theo hướng ngược lại.

"Tiểu Hiên, chuyện gì vậy?"

Sở Nhạc Hiên vẫn chạy không ngừng, miệng nói không ra hơi: "Không xong rồi ca ca.... bên đó rất đông. Là... là tên kia gọi bầy đàn đến... bắt chúng ta đó. Đệ đề nghị đổi kế sách, chạy nha..."

Mặc Hiểu Lam chợt níu Sở Nhạc Hiên dừng lại, vỗ vai trấn an hắn mà nói: "Không sao, nếu đã đến thì ta sẽ đánh. Đừng sợ."

"Ca, rất đông, huynh không đánh lại đâu. Bại là chắc a!"

Mặc Hiểu Lam gõ lên đầu hắn một cái, liền nói: "Ta đánh thử là biết."

Sở Nhạc Hiên chợt cất bước trở lại hướng lúc nãy vừa chạy đi, cười nói: "Ây, ai bảo huynh là ca ca của của đệ a. Muốn đánh đệ cũng phải đánh cùng huynh."

......

Mảnh rừng bao bọc giữa màn đêm vốn rất yên tĩnh, đột nhiên lại vang lên từng hồi gầm gừ ghê rợn lạnh lẽo. Vô số tẩu thi, tên mất chân, tên mất tay, có tên lại lê lết thân thể mà di chuyển. Máu tanh bê bết phủ khắp, mùi thi khí hôi thối lan tràn khiến người hít phải đều phải nôn tống nôn tháo. Đúng là tột cùng kinh khủng, đều không có từ ngữ nào diễn tả nổi cảnh tượng này.

Sở Nhạc Hiên mặc dù vô cùng buồn nôn, vẫn cố nén lại mà đưa kiếm chém đầu tẩu thi xung quanh, hắn liền nói: "Ca ca, huynh mau đàn đi."

Mặc Hiểu Lam chậm rãi chạm tay vào dây đàn, bình tĩnh tấu lên một khúc nhạc. Linh lực cứ thế dao động kịch liệt trong không gian, rất nhiều tẩu thi cũng theo đó mà ngã xuống. Đột nhiên từ trong bóng tối, một thân ảnh đẫm máu nghiêng ngả bước đi, lại cố sức đưa tay về phía hắn. Mặc cho vết thương chảy máu đen không ngừng, kẻ đó vẫn gắng gượng nói: "Ta không phải tẩu thi, ta là người. Không muốn chết, ta không muốn chết. Xin ngươi đừng giết ta... Đừng..."

Mỗi lời hắn nói ra, cổ họng đều như bị xé toạc thành ngàn mảnh, đau đớn tột cùng. Nhưng đến khi ngã gục xuống, thiếu niên đó vẫn giương đôi mắt đầy máu mà nhìn Mặc Hiểu Lam, tựa như không bao giờ có thể cam tâm.

Cậu ta không phải tẩu thi, tuyệt không thể làm hại. Trong đầu Mặc Hiểu Lam thoáng hiện lên ý nghĩ đó, hắn liền buông dây đàn, run rẩy bước tới định đỡ lấy thiếu niên kia. Nào ngờ trong phút chốc, kẻ nằm vô lực dưới đất lại đột nhiên bật dậy, điên cuồng nhào tới Mặc Hiểu Lam.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, đã thấy huyết quang bao phủ tầm mắt, đầu của thiếu niên kia nằm trơ trội dưới chân. Khuôn mặt vặn vẹo trong tột cùng đau đớn, lại tựa như đang oán hận mà thét gào. Sở Nhạc Hiên tiện tay chém thêm một tên tẩu thi bên cạnh, liền đưa tay đỡ lấy Mặc Hiểu Lam, lo lắng nói: "Huynh không sao chứ?"

"Ta... không sao."

Mặc Hiểu Lam cố gắng định thần, tạm thời vứt bỏ hết mọi suy nghĩ khiến hắn phân tâm mà tiếp tục tấu cầm. Nhưng cũng không bao lâu, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh hồng y rực lửa.

Địa