Lam Nguyệt Văn quay lại nói với nam tử lam y: "Phụ thân, tà thuật này vốn đã thất truyền nhiều năm."

Hiến linh triệu tà là một loại tà thuật thượng cổ, dùng máu thịt làm vật dẫn, lấy càng nhiều linh hồn của người sống hiến tế, có thể triệu hồi tà thần lệ quỷ tội ác càng chất chồng mà sai khiến. Chỉ là, cái giá mà kẻ thi thuật phải trả là vô cùng to lớn, đến cuối cùng, thần hồn câu diệt, đều tiêu tán theo tà hồn triệu đến. Bởi vậy, người dùng đến thuật hiến linh triệu tà cũng đồng nghĩa với việc vứt đi sinh mạng chính mình.

Một tiếng sét đùng đoàng trong đầu Mặc Hiểu Lam: "Phụ thân? Lẽ nào là con của tỷ tỷ? Là... cháu của ta..."

Trước mắt Mặc Hiểu Lam trong phút chốc phủ lên tầng sương, một thân ảnh hắc y lạnh lẽo trong lòng hắn, một chút hơi ấm cũng đã tàn..... Vạn hy vọng cũng đã tắt....

Trước mắt mờ dần, chỉ thấy hai hài tử ôm chân Mặc Hiểu Lam nói: "Cửu cửu, mất nghĩa là gì?"

Ký ức cuối cùng về bọn họ, chính là lúc Lam Thần Quân hướng Biệt Sinh kiếm về phía Mặc Hiểu Lam. Vẫn ánh mắt lãnh khốc mà đầy sát khí, lại như tột cùng oán niệm.

........

Cơ Thiên Dao thấy hắn cứ thẫn người ra, liền trừng mắt: "Ngươi bị ngu nữa rồi à?"

Mặc Hiểu Lam định thần lại, khẽ cười nói: "Ngươi mới bị ngu ấy, lúc nào cũng cứ bảo ta ngu a."

Cơ Thiên Dao liếc hắn một cái, lại quay đi tựa không buồn chấp nhất. Mặc Hiểu Lam cũng cảm thấy thật lạ, thì ra khái niệm khắc khẩu là có thật a. Dường như chỉ động tới Lam Nguyệt Văn thì mới thật là rôm mồi lửa, tức thì thành thảm họa.

Lúc này, đột nhiên tỏa linh nang trong tay Lam Nguyệt Văn có dị biến, trong chớp mắt, cư nhiên lại nổ một trận tà khí mịt mù. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Mặc Hiểu Lam còn chưa kịp ngăn lại, đành xoa trán nói: "Xem ra phải giải quyết ngay thôi. Lệ quỷ yếu ớt nhưng chấp niệm thật quá sâu."

Lam Thần Quân bên cạnh Lam Nguyệt Văn bước tới, ngón tay chỉ một đạo quang, thiếu nữ kia liền chỉ co rúm ngồi run rẩy. Sở Nhạc Hiên cúi xuống điềm đạm nói: "Cô nương, cô có quan hệ gì với Vũ Lạc Quân sao?"

"....."

Lam Thần Quân thoáng thấy không cách nào cạy được miệng thiếu nữ đó, liền cau mày trầm giọng: "Vũ Lạc Quân đã hồn phi phách tán, ngươi có dùng thuật hiến linh triệu tà cũng chẳng thể gọi được hắn đâu."

Thiếu nữ nọ bất chợt ngẩng đầu, khóe mắt ửng đỏ ẩn lệ. Cả đám người đều cả kinh, diện mạo này thật chẳng giống lệ quỷ chút nào a, cư nhiên lại còn giống một tiểu cô nương đang ủy khuất hơn.

"Các người gạt ta! Đều gạt ta! A Lạc ca đã nói sẽ không bỏ rơi ta! Huynh ấy nhất định trở về! Các người chỉ đang gạt ta!"

Cơ Thiên Dao nhìn thấy thiếu nữ này khóc đến thế, cũng không giữ vững điệu bộ ngang tàng của mình, lại có chút áy náy tựa như chính hắn đã làm cho nàng khóc, liền cuống quýt nói: "Sao lại khóc rồi? Này, ngươi mau lau nước mắt đi. Khóc lóc thế này, làm sao nói chuyện được a."

Mặc Hiểu Lam rơi vào trầm mặc.... Rốt cuộc nàng ta có quan hệ gì với Vũ Lạc Quân a? Còn nhớ năm ấy, hắn cùng y tuy rằng giao tình không sâu, nhưng dù sao cũng là nợ ân nghĩa lớn. Sự việc lần này dù liên quan mật thiết tới Vũ Lạc Quân, thì cũng dính giáp không ít tới Mặc Hiểu Lam. Tính ra hắn cũng phải điều tra rõ ràng chân tướng, tuyệt không thể làm ngơ a.

Mặc Hiểu Lam nói: "Cô nương, cô tên gì? Ây, không sao, đừng sợ. Ta tuyệt không có ý xấu a, cô cũng phải nói tên mới tiện xưng hô chứ."

"Ta.... Tiểu Vũ."

Lam Thần Quân hướng kiếm vào Tiểu Vũ, nói: "Nhiều lời làm gì. Nói mau, Hắc Phong Vô Tướng có âm mưu gì?"

Cả đám đệ tử lại một phen nháo nhào: "Cái gì? Sao lại còn có cả Hắc Phong Vô Tướng nữa?"

"Hôm nay là ngày gì thế? Sao lại gặp nhiều tà ma vậy chứ?"

Lam Thần Quân dường như không hài lòng, nhíu mày hướng đám thiếu niên, tức thì vài chục đệ tử các môn phái đều nín bặt.

Mặc Hiểu Lam méo miệng cười: "Đúng là Anh Quân Tông kỷ luật thép a. Thị uy một chút đã quản luôn đệ tử nhà khác rồi."

Nổi danh khắp Tu Chân Giới, ai mà chẳng biết Anh Quân Tông kỷ luật thép tột cùng nghiêm khắc, ngay cả giờ ăn ngủ, cách đi đứng cũng đều quy củ. Chỉ có điều, đã là đệ tử của Anh Quân Tông thì đều phải gọi là rất có thực lực. Hơn nữa thế lực cũng là mạnh nhất, khắp cả Tu Chân Giới chỉ cần nghe đến đã phải ngao ngán.

Sở Nhạc Hiên phất quạt trắng trong tay, thở dài nói: "Tiểu Vũ cô nương à, Vũ Lạc Quân thật sự đã chết, hồn phách tiêu tán không còn chút gì, cô đừng chấp mê nữa. Cô cho dù có đi theo Hắc Phong Vô Tướng cũng chỉ vô ích thôi."

Tiểu Vũ dường như không thể tiếp nhận nổi sự thật này, lại ôm mặt vừa khóc vừa nói: "Không thể..... Chẳng phải Hắc Phong Vô Tướng đã nói.... chỉ cần dùng hiến linh triệu tà sẽ gọi được tàn hồn của A Lạc ca.... Hắn... hắn rõ ràng còn cho ta pháp lực.... Hắn nhất định không gạt ta..."

Lam Nguyệt Văn vốn vẫn yên lặng, lúc này bất chợt lên tiếng: "Ngươi bị hắn gạt rồi. Tên thối tha này, đúng là tán tận lương tâm..."

Cơ Thiên Dao cũng trầm ngâm: "Hắc Phong Vô Tướng rốt cuộc có âm mưu gì chứ? Sao lại bày ra nhiều trò thế này?"

Lừa gạt một lệ quỷ tu vi thấp, dẫn dụ mấy chục đệ tử các phái đến Huyền Minh Sơn, đặt phong trận vây cả đám như cá trong rọ, lại còn có thuật hiến linh triệu tà đã thất truyền. Lẽ nào chỉ vì mục đích giết sạch bọn thiếu niên thực lực không tới đâu sao? Muốn giết không phải chỉ cần phất tay một cái, liền có thể lấy mạng bao nhiêu người à?

Chưa kể còn tiếng đàn quỷ quái kia và cả tên Vong Đạo trong Ngũ Tà Họa Thế. Chỉ e, tất cả chuyện này vốn nhằm vào Mặc Hiểu Lam mà đến....

Thủy