Sau khi được trưởng thôn truyền thụ “trà kinh”, thấy mặt trời đã lên cao, học đường chắc sắp tan rồi, Hạ Sinh cùng trưởng thôn hàn huyên trong chốc lát rồi cáo từ.

Giai Bảo đang chạy tới chạy lui ở cửa học đường nghịch chong chóng, xa xa thấy Hạ Sinh liền chạy đến sà vào lòng phụ thân nhà mình.

Hạ Sinh sủng nịch xoa xoa đầu nhi tử: “Tan học rồi chứ? Chúng ta về nhà đi.”

“Vâng!” hiếm khi được về nhà cùng phụ thân, tiểu tử kia nắm tay Hạ Sinh nghênh ngang bước đi.

Hạ Sinh giống như vô ý mà quay đầu nhìn lại, như trước vẫn không thấy bóng dáng Nhược Ngu. Nhịn không được quay lại hỏi Giai Bảo: “Hôm nay học gì vậy?”

“Dạ, hôm nay phu tử dạy bọn con học thuộc lòng.” Nói rồi rung đùi đắc ý: “Cha mẹ gọi phải dạ thưa, cha mẹ ốm phải chăm sóc, cha mẹ dạy bảo thì phải nghe lời, cha mẹ trách mắng phải nhận lỗi…”

“Ừ, Giai Bảo giỏi quá.”

“Phu tử nói những cái này mới chỉ là bắt đầu, phía sau còn thật nhiều, sẽ chậm rãi dạy chúng con.”

“Vậy Giai Bảo có thấy, ách, hôm nay phu tử có khác gì không?”

Khác? “Không có a, phu tử vẫn như bình thường, nhưng mà hôm nay không có đứa nào bị phạt ở lại học thuộc lòng. Chúng nó thật ngốc mà, con còn lâu mới thế.” Hạ thấp người khác đồng thời nâng địa vị của mình lên một chút, thực không hổ là học trò của Lâm Nhược Ngu, thâm đắc chân truyền a.

Thực ra là có khác nha… Giai Bảo nhớ lại lúc ra chơi phu tử kéo nó sang một góc, hỏi từ hôm qua đến sáng nay phụ thân làm gì. Nó đương nhiên là trả lời thật rồi, nói rằng phụ thân mang bức tranh treo lên đầu giường, nhưng lúc buổi tối nấu ăn vụng về cho thật nhiều muốn, sau đó phải làm lại thức ăn, còn sáng nay dậy thấy vành mắt phụ thân đen đen, không biết có phải là hôm qua nấu ăn dính nhọ nồi chưa rửa sạch không… lúc phu tử nghe thấy vậy liền cười đến hài lòng, thế nhưng lại rất nghiêm túc mà bảo nó không được nói bậy, phải giữ bí mật không thể nói cho phụ thân.

Thế nhưng sau phu tử lại nhìn cao hứng như vậy nhỉ? Sau đó Kiệt Vũ ca ca ở bên cạnh nhìn lại, bảo lúc đó phu tử cười đến giống con mèo ăn vụng được cá.

Mèo ăn vụng cá?

Đúng! Kiệt Vũ vô cùng khẳng định, nhà nó có một con mèo, mỗi lần nhân lúc nó không để ý mà ăn vụng được cá trong trù phòng, sẽ vui thành cái hình dạng kia.

Thực sự là hồ đồ nha, thôi, Giai Bảo cũng không suy nghĩ nhiều, đã đói bụng rồi, muốn ăn cơm trưa.

Suốt buổi chiều, Hạ Sinh đều xoắn xuýt suy nghĩ xem có đi tìm Nhược Ngu hay không. Tuy nói rằng hẹn ba ngày, nhưng cậu cũng không phải người không quyết đoán, nếu đã thông suốt rồi đương nhiên là nên sớm quyết định.

Hơn nữa, theo tính tình kén cá chọn canh của Nhược Ngu kia, cậu không nấu ăn cho hắn, không biết hắn sẽ ngược đãi cái dạ dày của mình thành cái dạng gì đâu.

Kỳ thực cũng tại Hạ Sinh xoắn xuýt quá thôi. Bao năm qua cậu chưa xuất hiện, Lâm Nhược Ngu vẫn khỏe khỏe mạnh mạnh mà gây họa cho nhân gian đó thôi.

Nghĩ lại nghĩ, thấy chính mình thật là năng suất, chỉ mới một ngày một đêm đã suy tính xong chuyện chung thân đại sự của mình rồi… trưởng thôn nói đúng, quan trọng nhất chính là thấy được tâm ý của mình. Trong lòng cũng không bài xích cùng Nhược Ngu sinh hoạt cùng một chỗ, hóa ra từ lâu đã mơ hồ mong chờ có hắn ở bên.

Chỉ là… có điều… làm thế nào đi mở miệng nói ra đây?

Mỗi lúc đến vấn đề then chót, Hạ Sinh liền không tự chủ được nghĩ đế chiều hôm trước Nhược Ngu ôm lấy cậu, sau đó hôn lên môi. Lại nghĩ đến hình ảnh ba người đi thả diều, Nhược Ngu chơi xấu ngã trên mặt đất, cậu không cẩn thận ngã vào người hắn, mềm mại, thơm thơm… ngô, không tốt, trong mũi sao lại có cảm giác nong nóng, có nước gì chảy xuống…

“A! Phụ thân chảy máu cam rồi!” Giai Bảo đang ở một bên lén quan sát sắc mặt của Hạ Sinh liền kinh ngạc kêu to.

Nga? Hạ Sinh lấy tay quệt mũi, ẩm ẩm nong nóng, quả nhiên là chảy máu mũi rồi. Hạ Sinh đại quẫn, nhanh chóng lấy nước lau đi, vừa lau vừa cảm khái: hóa ra đây chính là cảm giác tình đầu a!

Trước mắt liền hiện ra khuôn mặt tươi cười của Nhược Ngu. Thảo nào tục ngữ nói” một ngày không gặp như cách ba thu, cổ nhân quả là nói đúng. Hạ Sinh cười khổ, sau khi ăn cơm tối liền cố ý bưng món canh nấu cho Nhược Ngu xuất môn.

Đây chính là lần đầu tiên Hạ Sinh đến thăm nhà Nhược Ngu.

Đứng gõ cửa thật lâu cũng không có ai mở cửa, sau đó hô to vài tiếng cũng không có người đáp lại. Kỳ lạ, chẳng lẽ còn chưa về? Hạ Sinh khom người nhìn qua khe cửa, trong phòng lộ ra chút ánh sáng mờ nhạt, hắn hẳn là ở nhà.

Hạ Sinh đẩy cổng vào, cổng không cài nên chỉ đẩy nhẹ là mở ra. Hạ Sinh bước vào trong phòng liền nhìn thấy cảnh tượng khiến cậu mắt chữ a mồm chữ o.

Trong phòng mùi rượu bốc lên, trên bàn có mấy bình rượu ngã nghiêng, một cái bát rượu còn non nửa đang bị một bàn tay thon dài trắng nõn cầm, người cầm bát nửa nằm trên bàn, nhãn thần mơ hồ, gương mặt ửng đỏ, đôi môi đỏ tươi đang nỉ non gì đó, hình dạng mơ màng nhìn đã biết là uống say rồi.

Lúc cậu nghe trưởng thôn nói chuyên Nhược Ngu vô duyên vô cớ cướp mấy bình rượu cậu còn tự hỏi có chuyện gì, hiện tại xem ra là người này mượn rượu giải sầu. Nếu như thôn trưởng biết rượu mà lão cất giữ cẩn thận bị tiểu tử này uống ừng ực như thế này, không tức giận đến dựng ngược chòm râu mới là lạ. Nhưng lúc này không phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện đó.

“Nhược Ngu!” Hạ Sinh nhanh chóng đặt bát canh lên bàn, nâng cái người đang nằm úp sấp trên bàn dậy.

Lâm Nhược Ngu bị nâng dậy thân thể liền nghiêng đi, toàn bộ dựa lên người Hạ Sinh, cọ cọ “A Sinh… A Sinh…”

“Nhược Ngu ngươi nói gì?” Hạ Sinh không nghe rõ Nhược Ngu nói gì, bất đắc dĩ nhẹ nhàng lay đối phương, “Thế nào lại uống nhiều như thế a?”

Đáp lại cậu chính là người trong lòng lại cọ tiếp.

Hạ Sinh ngồi xổm xuống lấy tay vỗ vỗ mặt hắn: “Nhược Ngu, ngươi làm sao vậy? Tỉnh lại đi.”

Lâm Nhược Ngu nháy mắt, hơi mở ra, tròng mắt ngập nước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phóng đại trước mặt, “Ai… ai vậy?”

“Hạ Sinh.”

“Hạ Sinh?” biểu tình của Nhược Ngu liền trở nên vô cùng đáng yêu, nhếch miệng lên một độ cong đẹp mắt, “Hì hì, A Sinh, A Sinh.” Đầu chôn ở trong vai Hạ Sinh, thở ra khí tức nóng bỏng phun lên da Hạ Sinh, liền khiến Hạ Sinh đỏ mặt.

“Ngươi rốt cục là làm sao vậy, không dưng lại đi uống nhiều như vậy, ta nếu không qua đây thì đêm nay ngươi làm sao bây giờ!” Hạ Sinh không có lựa chọn nào khác ôm lấy Nhược Ngu, vừa vội vừa tức khẽ gọi. Thật là! Cũng không phải là trẻ con nữa rồi, vẫn còn không biết chừng mực như vậy. Cái thứ rượu này, chỉ uống chơi thôi, uống nhiều hại người, hơn nữa say rượu đau đầu còn rất khó chịu.

“A Sinh… thích… thích…” đã hoàn toàn không còn rõ phương hướng, Nhược Ngu chỉ là cười khúc khích nhiều lần nói lên tâm ý.

Cuối cùng cũng nghe rõ Nhược Ngu nói gì, Hạ Sinh cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua, cậu chỉ mà một anh nông dân quèn, không quyền không thế, cũng không có dáng vẻ xuất chúng, lại càng không biết cái gì lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại chiếm được tình yêu của nam tử có tâm hồn hồn nhiên như trẻ thơ cùng tài mạo song toàn này. Nếu ở thế kỷ hai mốt khẳng định sẽ bị nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi. Nhưng, thế thì đã làm sao? Cuộc sống là của hai người cơ mà.

Cố sức ôm chặt người trong lòng, “Ta biết, ta biết, Nhược Ngu, ta… ta cũng thích ngươi.”

Người trong lòng dường như nghe được, tay liền ôm qua cổ Hạ Sinh, thỏa mãn cọ cọ đầu.

Cái này là lưỡng tình tương duyệt phải không?! Lòng Hạ Sinh mềm nhũn. Chỉ là tình huống trước mặt nên xử lý thế nào đây.

Trong phòng đầy mùi rượu, một đống bình rượu hỗn loạn, cậu không có khả năng bỏ lại Lâm Nhược Ngu một mình, nhưng còn Giai Bảo… xem ra chỉ còn cách là đem con mèo say rượu này về nhà thôi.

Nói như thế nào thì thân thể Hạ Sinh cũng vốn là một anh nông dân chính gốc, thế nên cõng Nhược Ngu cũng không có vấn đề. Hơn nữa Nhược Ngu nhẹ hơn so với tưởng tượng, Hạ Sinh không khỏi nghi ngờ hắn ăn nhiều cơm như vậy rốt cục là đi đâu hết.

Về đến nhà, Giai Bảo thấy Hạ Sinh cõng phu tử còn ngửi được mùi rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Phụ thân, phu tử làm sao vậy? Còn có mùi gì vậy a?”

“Phu tử bị say rồi, phụ thân đưa hắn về chăm sóc một chút, đêm nay phu tử sẽ ngủ lại nhà chúng ta nga.” Nói xong Hạ Sinh đặt Nhược Ngu lên giường lớn ở phòng khách. Bởi vì xưa nay chịu khó nên phòng khách cũng ngay ngắn chỉnh tề sạch sẽ.

“Giai Bảo, đêm nay phụ thân phải trông chừng phu tử, con ngủ một mình được không?”

Sao? Sẽ sợ hãi nha. Thế nhưng không cam lòng để phụ thân biết mình nhát gan, tiểu Giai Bảo liền chu môi.

Niết khuôn mặt con trai, “Giai Bảo là tiểu hán tử dũng cảm, phụ thân còn đốt nến trong phòng, nếu có chuyện gì gọi một tiếng phụ thân liền chạy sang, được không?”

“Vâng, con dũng cảm lắm đó.” Giai Bảo gật đầu, có ánh sáng liền không sợ đêm nữa.

Sắp xếp cho con trai xong, Hạ Sinh mới có tinh lực mà xử lý Lâm mèo say. Đầy người mùi rượu, khẳng định phải thay quần áo, còn phải tắm rửa.

Tưởng đơn giản nhưng lúc hành động mới thấy khó khăn. Nấu xong nước nóng rồi đổ đủ nước lạnh vào thùng gỗ, động thủ cởi sạch quần áo Nhược Ngu, sau đó… thiếu chút nữa chuyện chảy máu mũi buổi chiều lại xảy ra lần thứ hai.

Lâm Nhược Ngu cuộn người nhắm mắt nằm trên giường, toàn thân trống trơn, lúc bình thường phong tình yêu nghiệt giờ lại hiện lên vẻ ngây thơ như trẻ con, da thịt trắng noãn trơn mềm mê người, cón có hai điểm hồng anh như ẩn như hiện trước ngực, phía dưới là… Hạ Sinh liền không dám nhìn nữa.

Hít một hơi rồi thở ra, lại hít, lại thở một hơi nữa, làm đủ kiến thiết tâm lý, Hạ Sinh ôm Nhược Ngu đến phòng tắm, tận lực quên đi cảm xúc như tơ lụa trong tay, cẩn thận mà thả Nhược Ngu vào trong thùng nước tắm.

Có lẽ là cảm nhận được nước ấm vây quanh, lông mày Lâm Nhược Ngu nhẹ nhàng chớp vài cái, mê mang mở mắt, nhãn thần không có tiêu cự, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào.

“Nhược Ngu, đây là nhà ta, ngươi uống say, trước tiên ta tắm giúp ngươi sau đó sẽ nấu canh giải rượu cho ngươi.” Hạ Sinh vừa nói vừa dùng khăn mặt lau mặt cho hắn.

Thanh âm cùng khí tức quen thuộc khiến Lâm Nhược Ngu cảm thấy an tâm liền không cố mở mắt ra nữa, an tâm mà nhắm mắt, nghiêng đầu dựa vào thành thùng nước ngủ.

Hạ Sinh sợ đầu Nhược Ngu gối vào thành gỗ khó chịu liền lấy tay mình cho hắn tựa vào,sau đó một cánh tay còn lại có gắng nhẹ nhàng chậm chạp lau người cho hắn.

Cổ, cánh tay, ngực, thắt lưng, bụng, xuống chút nữa…

Đại khái là vì thân thể mẫn cảm nên theo động tác của Hạ Sinh, thân thể Lâm Nhược Ngu bắt đầu run rẩy, đầu cũng không an phận mà lay động trên cánh tay Hạ Sinh.

“Nhược Ngu đừng nhúc nhích, lập tức liền tốt rồi…” nói còn chưa xong, Hạ Sinh liền ngốc lặng.

Tay đang lau người cho Nhược Ngu của cậu đụng phải một thứ, có chút đột ngột mà cứng cứng nóng nóng gì đó.

Ba giây đồng hồ sau, não Hạ Sinh “Oành” một cái nổ tung, đó, đó, đó, đó là tiểu Nhược Ngu a!