Sáng sớm, trên đảo đã ngập tràn hương hoa đào, trong màn sương mỏng, ánh sáng mặt trời nhảy nhót trên cánh hoa phấn nộn, bày ra một loại cảnh sắc mê ly mộng ảo.

Trong rừng đào, một thân ảnh nhẹ nhàng lập lòe, phảng phất như thần tiên, nghe kỹ một chút, có tiếng sáo đứt quãng. Bên cạnh thân ảnh mông lung, là hình ảnh tiểu hài tử cúi đầu học bài, người nọ xoay người thổi tiếp, ánh nắng chiếu vào đôi mắt không có tiêu điểm lóe ra ánh sáng lấp lánh, đôi mắt đen thẳm hướng về phía thân ảnh đang múa kiếm, theo động tác của hắn mà chuyển động theo.

“Sư phụ! Sư phụ!” Một thiếu niên chạy vào từ bên ngoài rừng đào, mấy bước, đã tới bên cạnh Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư thu hồi kiếm, quay sang Khúc Linh Phong, “Linh Phong, ngươi cũng không còn nhỏ, sao làm việc lại hấp tấp như vậy!” Nhìn như là sư phụ dạy bảo đồ nhi bình thường, nhưng ánh mắt như đao của Hoàng Dược Sư làm Khúc Linh Phong hận không thể chui xuống đất.

“Sư… Sư phụ.” Linh Phong khóc không ra nước mắt, 555555…… Đều do hắn vận may quá kém, cư nhiên thua mấy sư huynh đệ khác, hiện tại chỉ có thể đứng đây làm lễ rửa tội bằng hàn khí của sư phụ, thật đáng sợ aaaaaa! Tiểu Nguyệt Ảnh, mau tới cứu ta a!

“Làm cái bộ dáng gì nữa, có việc gì mau nói.”

“Dược Sư, Linh Phong còn nhỏ, ngươi cũng không nên nghiêm khắc với hắn như thế, hắn quấy nhiễu ngươi luyện kiếm, tất phải có nguyên do.” Hoa Mãn Lâu cười khẽ, trong nguyên tác, Khúc Linh Phong này vì muốn làm Hoàng Dược Sư vui vẻ, không tiếc đột nhập vào bảo khố trong hoàng cung, làm trong lòng y rất bội phục, sau lại sống cùng một thời gian, cảm giác hắn thật đáng yêu, nhưng không hiểu vì sao, tiểu hài tử này bình thường nói chuyện với người khác rất có quy củ, vừa thấy Hoàng Dược Sư lại liền như chuột gặp mèo, rất sợ hãi.

Giống như hôm nay, Hoàng Dược Sư luyện võ không thích bị người quấy rầy, nhưng nếu có nguyên nhân, lấy tính cách của Hoàng Dược Sư, nhất định sẽ không phạt hắn, thật không hiểu hắn sợ cái gì.

Hoa tiên sinh, ngài thật sự là một người tốt, chúng ta mấy huynh đệ đều trông mong ngài thành sư mẫu a! Khúc tiểu đệ đệ lệ nóng doanh tròng. Quả nhiên, Hoa Mãn Lâu vừa mở miệng, Hoàng Dược Sư đã thu lại hàn khí, nhưng mà ánh mắt vẫn như dao sắc bắn về phía Linh Phong.

“Sư phụ, có tin tức của bọn họ!”

Một câu này, khiến cho không khí trong rừng đào trở nên ngưng trọng. Từ ngày Phùng Hành mất, cũng đã một năm rồi, vốn theo tính cách của Hoàng Dược Sư, sẽ không để cho Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong còn sống trên đời, nhưng là sau khi Phùng Hành qua đời, Hoa Mãn Lâu vẫn luôn bên cạnh hắn, lại tiểu Hoàng Dung còn quá nhỏ, đối với hai nghịch đồ kia, cũng không hỏi nhiều nữa.

Nhưng đến sau này, giang hồ truyền ra Hắc Phong song sát, không biết là ai tìm hiểu, biết được chúng là đồ đệ của Hoàng Dược Sư, trong lúc nhất thời, lời đồn truyền đi, Hoàng Dược Sư không thèm để ý, nhưng vì Hoa Mãn Lâu không muốn Hoàng Dược Sư vì hai kẻ phản đồ kia mà đeo tiếng ác, mà bắt đầu tìm kiếm.

Nhưng hai người bọn họ trốn khắp nơi, cực kỳ khó tìm, Hoa Mãn Lâu cũng chỉ biết bọn họ sau này sẽ tới Tây Vực mà thôi, cho nên cũng không phát hiện được gì, không nghĩ đến hôm nay lại có tin tức.

Vội vàng chạy tới đại sảnh, người báo tin không phải người phụ trách điều tra, mà là người giúp Hoa Mãn Lâu để ý tới sinh ý bên ngoài, đại quản gia Lý Vân. Hoàng Dược Sư biết, những người này làm việc vốn rất nhanh, nhưng riêng chuyện lần này, chưa từng làm tốt, cuối cùng cũng có một chút tin tức mới tự tới báo cáo.

Hoàng Dược Sư mặc dù chưa từng đuổi giết hai người, nhưng hận ý trong đáy lòng vẫn chưa từng biến mất, hắn không phải loại người có thù tất bào, nhưng Trần Mai hai người đã để lại trong lòng hắn một khối tâm bệnh.

Lúc này biết có tin tức của chúng, tuy có thể không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng thế cũng đủ, một năm này, Hoa Mãn Lâu một bước cũng không rời khỏi đảo, vẫn là để các quản sự tới Đào Hoa đảo báo lại. Tiểu Hoàng Dung cũng đã một tuổi, không có vấn đề gì lớn, cũng làm hắn yên tâm không ít, còn có thêm một đám người hầu.

Nửa năm hắn thu phục được một đám hải tặc, bắt một đám người đầy nghiệp chướng, phế võ công của chúng, lưu lại đảo làm việc nặng, đó là chủ ý của hắn, vốn là phế hết cả thính giác, khiến chúng không nói được nữa, nhưng hắn cũng biết rõ tính của Hoa Mãn Lâu, nên cũng chỉ phế võ công. Lúc này nếu hắn rời đảo, lấy võ công của Hoa Mãn Lâu, muốn dồn trụ chúng không khó, nhưng lại có nhược điểm, Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy……

Suy nghĩ của hắn ngay lập tức nhiễu loạn trong đầu, trên mặt lại không biểu tình, Hoa Mãn Lâu nghe quản sự nói, quay ra thuật lại cho Hoàng Dược Sư.

“A Lâu, ta……”

Hoa Mãn Lâu cười khẽ, đánh gãy lời nói của hắn: “Dược Sư, ta hiểu ý của ngươi, Siêu Phong cùng Huyền Phong, đều đã hao tổn không ít tâm tư của ngươi, là đệ tử ngươi yêu thương nhất, chúng phản bội khiến ngươi đau lòng, nhưng ngươi bình thường đối xử với chúng quá nghiêm khắc cũng không phải tốt, chúng bị lòng tham dẫn dắt, mặt khác, cũng sợ ngươi phát hiện ra tình cảm của chúng, không cho chúng bên nhau, cho nên mới cùng nhau bỏ trốn, như vậy dù ngươi có đuổi bắt, tốt xấu đã học qua võ công cao cường, ít nhất cũng có thể bảo toàn mạng sống, chúng không hẳn là phản bội ngươi, ta không nói, ngươi cũng biết rõ.”

“Ta cũng biết ngươi luôn cảm thấy đại tẩu là do chúng hại chết, nhưng, chúng cũng không biết chuyện này sẽ xảy ra, chúng còn trẻ, khi đó, bất quá chỉ là nhất thời bồng bột. Ý của ta, vẫn là chờ đến khi biết chính xác vị trí của chúng, đến lúc đó, chỉ cần nhìn biểu hiện của hai người, quyết định cũng không muộn.” Hoa Mãn Lâu đáy lòng thở dài, đây là điều cuối cùng y có thể làm, Mai Siêu Phong, không, phải nói là tất cả đồ đệ của Hoàng Dược Sư, đối với hắn đều rất kính trọng, Mai Siêu Phong trong nguyên tác vì muốn trở về sư môn, nguyện chịu khổ, y hiện giờ giúp nói ra một nguyên nhân, cơ hội có nắm chắc được hay không, phải xem tự bản thân chúng.

Hoàng Dược Sư giờ phút này lại không nghĩ nhiều như vậy, vì câu nói kia của Hoa Mãn Lâu, hắn lại nhớ đến tình cảnh lúc đó, hắn như thế nào không nhớ rõ, kẻ thật sự đã hại chết A Hành, không phải người khác, mà chính là hắn!

Cảm nhận được hơi thở của Hoàng Dược Sư có biến hóa, Hoa Mãn Lâu nhất thời không biết nên nói gì, Phùng Hành đã mất hơn một năm, nội tâm tự trách của Hoàng Dược Sư chưa bao giờ biến mất, nhưng cảm tình của hắn, y không nên nhúng tay vào, bởi vậy dù không thoải mái, y cũng không nói nhiều.

Đã hơn một năm, y cùng Hoàng Dược Sư sớm chiều làm bạn, có khi thức trắng đêm tâm tình, ngũ chung cũng đã, hắn bình thường an nhàn, cũng hy vọng có thể nguôi ngoai một chút, có thể hạnh phúc một lần nữa. Y không nghĩ để Hoàng Dược Sư rời khỏi đảo, cũng không phải không muốn, y không nghĩ để Hoàng Dược Sư dây dưa đến phân tranh trong giang hồ, không nghĩ Hoàng Dược Sư rời đi, y biết như vậy có chút ích kỷ, nhưng không thể khống chế bản thân, Hoa Mãn Lâu thầm than, từ khi gặp Hoàng Dược Sư, y càng ngày càng không giống bản thân mình.

Y biết, trong lòng y có điểm rối loạn, không thể khôi phục bản tính bình thản như trước nưa, y không biết vì sao.

Suy nghĩ tác giả: Hoa Hoa bắt đầu rối loạn, tuy rằng vẫn là trì độn cái gì cũng không biết. Hoa Hoa không phải tiểu bạch, mà vì kiếp trước là một thiếu niên đơn thuần, kiếp này lại là một người khiêm tốn, đối với việc nam nam yêu nhau cũng chỉ hiểu là đồng tính, còn chưa nói đến thời cổ đại đoạn tụ. Hơn nữa kiếp trước kiếp này còn chưa từng nếm trải qua tình yêu, duy nhất một lần được coi là yêu là Thượng Quan Phi Yến, nhưng nàng là nữ, lại tiếp nhận y vì tâm cơ, cho nên trì độn là tất nhiên. Đương nhiên nếu mọi người muốn ăn thịt cua, Nguyệt Nguyệt còn có phiên ngoại, chỉ sợ mọi người không thích……

Đây là một quyển JQ, ta có chứng kiến mấy bạn nhỏ đáng yêu, cũng thấy mấy đôi đáng yêu CP (ách, ít nhất đối với Nguyệt mỗ là đáng yêu)