Ta ngồi trước giường người kia, mãi vẫn chưa thấy hắn tỉnh lại, ta bèn quay sang hỏi Tiểu Hán:

-Sao vẫn chưa tỉnh, có khi nào là chết thật rồi không?

Tiểu Hán gãi gãi đầu bất lực nói:

-Ta cũng không rõ nữa nhưng thương tích nặng thế này sợ là sẽ chết thật, sao chúng ta lại không cho mời Lang y đến cứu hắn

Ta nhìn cái tên ngốc đang ra một chiến lược vô cùng ngốc kia, ta gõ trán hắn một cái:

-Ngươi cho mời Lang y đến lỡ Phụ thân ta biết thì phải làm sao, hơn nữa Lang y ta sợ hắn sẽ báo Quan binh đó.

Hắn xoa xoa trán khó chịu sau đó lại nghĩ một lát nói:

-Tiểu Thơ hay là người chăm sóc Phu Quân người đi, ta sẽ đi bốc một ít thuốc, tìm cho hắn một ít thuốc bôi vế thương có lẽ hắn sẽ sớm tỉnh, người đừng lo lắng quá

Ta gật gật đầu giục hắn mau đi rồi lại ngồi xuống người đang nằm kia, gương mặt thật rất anh tuấn ta chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào như vậy, đang mãi nhìn hắn ta nghe tiếng “keng” sau lưng, ta rời tầm mắt quay về phía sau thì thấy một kim bài mạ vàng nằm dưới đất, khi nãy lúc cởi giáp của tên kia ta có thoáng thấy bên hông hắn treo vật này nhưng vì hắn đang mất máu khá nhiều nên ta đành tùy tiên để lại, ta đứng lên tiến lại nhặt kim bài đó lên rồi nhìn

“Vương”

Chữ này ta nhớ không nhầm đã từng thấy trong sách, nhưng lại đột nhiên không nghĩ ra, chữ “ Vương “ này là lệnh bài như thế nào?

Ta còn đang bận suy nghĩ thì sau lưng ta có tiếng động, đột nhiên ta cảm thấy gáy mình lành lạnh giống như có ai đó đang nhìn ta rất chăm chú, lấy hết dung khí quay lại ánh mắt ta chạm vào một ánh mắt lạnh lẽo của người mà khi nãy đến giờ ta mong tỉnh lại kia, hắn nhìn ta một lúc rồi bật người dậy xông đến cạnh ta tay hắn nắm chặt tay ta ánh mắt vẫn dữ tợn như vậy

-Nói, ngươi là người Mãn Quốc đúng không, tại sao dám giam giữ ta.

Mãn Quốc?

Ta nghĩ nghĩ có phải cái tên này bị mấy người kia chém cho ngốc rồi hay không? Hắn nói ta là người Mãn Quốc nhìn xiêm y ta, khung cảnh chỗ này có giống Mãn Quốc không, ta lại đứng suy nghĩ một chút tìm câu trả lời cho câu hỏi của hắn để hắn dễ hiểu nhất

-Còn không mau nói, có phải ngươi chán sống rồi đúng không, mau thả ta ra nếu không ta sẽ giết ngươi

Tay còn lại của hắn không khách khí bóp lấy cổ ta khiến ta hoảng sợ, thôi chết ta cứu nhằm phải tên điên rồi, ta không la được cố gắng dùng ta muốn hắn buông ta ra, đúng là ông trời không bỏ rơi ta lúc này ta nghe tiếng cửa mở Tiểu Hán bước vào thấy cảnh tượng trước mắt hắn không biết đầu đuôi trực tiếp lao vào đánh tên đang muốn giết ta này

-Tên kia nhà ngươi đang làm gì, buông Tiểu Thơ nhà ta ra mau.

Tiểu Hán như con thú giữ xông vào đánh nhau với hắn, tình thế có chút hỗn loạn ta đứng lấy lại hơi thở sau đó nhìn tên kia có vẻ không đánh lại Tiểu Hán, sắp ngã xuống rồi ta liền hét lớn:

-Dừng lại hết cho ta.

Tiểu Hán nghe tiếng ta hắn liền dừng ta, ây da mấy chỗ ta đã cẩn thận cầm máu giúp hắn giờ lại chảy thấm hết mấy miếng vải trắng thấm ra cả áo khi nãy ta mượn của Tiểu Hán mặc cho hắn, ta khó chịu nhăn mày nhưng không lớn tiếng với tên đang ngồi thở kia mà nhìn Tiểu Hán:

-Ngươi, sao ngươi ra tay nặng vậy!

Tiểu Hán nhìn ta, nhìn đến chiếc cổ trắng có vết đỏ kia của ta liền ấm ức nói:

-Ta theo bảo vệ người bao lâu nay chưa từng để người bị thương hay gặp nguy hiểm, nay cái tên Phu Quân người săn được trong rừng này không biết đạo nghĩa lại để hắn tùy ý làm người bị thương ta ta thấy hắn lấy oán báo ơn mới muốn dạy dỗ hắn, ta không hề sai, ta là muốn bảo vệ chủ tử của ta

Ta thấy lúc Tiểu Hán nói đến câu “ Phu Quân săn được trong rừng “ người ngồi kia quay qua nhìn ta thoáng ngạc nhiên, sau đó lại khôi phục vẽ ảm đạm như cũ, ta nghe giọng hắn cất lên nhưng không hề có vẻ hung dữ như khi nãy

-Đây là nơi nào, tại sao ta lại ở đây

Tiểu Hán hùng hổ tiến lên đứng chắn trước mặt ta hất cằm với người kia

-Đây là Lương Phủ của Lương Tướng Quân Triều Đình, còn ngươi vì sao ở đây à? Chính là do Tiểu Thơ của ta săn về còn tận tình băng bó trị thương giúp ngươi, người còn nghĩ chờ ngươi khỏe lại sẽ cho ngươi một chức vụ như làm Thứ Quân của Tiểu Thơ nhà ta, sao lại vong ơn bội bạc lấy oán báo ơn còn muốn giết người?

Ta nghe cái tên tự cho là mình rất thông minh này nói, cảm giác môi giật giật sao hắn lại có thể tin vào cái câu chuyện ta trêu đùa hắn chứ, thật là ngốc chết ta rồi. Tên ngồi kia nghe Tiểu Hán nói càng nghe càng chau mày, có phải bị Tiểu Hán dọa cho sợ rồi không? Ta ngồi xuống đối diện nhìn hắn chớp chớp mắt cảm thông nói:

-Ta biết ngươi là binh lính Triều Đình cũng là người ra chiến trận giống Phụ thân ta, đừng nghe cái tên ngốc này nói mà sợ hãi, ta chỉ là tình cờ đi săn thấy ngươi gặp nạn nên giúp ngươi thôi, ngươi đừng sợ chờ ngươi khỏe lại ta sẽ thả ngươi về, ở lại Lương Phủ có thể điều trị vết thương của ngươi tốt hơn

Ta tưởng nói vây hắn sẽ động lòng trước ý tốt của ta, Tiểu Hán kế bên lại tỏ vẻ không vui

-Ta không cần ý tốt của ngươi, ta muốn gặp Lương Tướng Quân.

Ta chau mày nhìn hắn, hóa ra là một tên mặt đẹp nhưng lại không biết trên dưới rõ là bản cô nương ta quá nhân nhượng rồi, Tiểu Hán thấy ta khó chịu bèn nhìn hắn đầy khinh bỉ với hắn

-Lương Tướng Quân chính là người không phải nói muốn gặp là có thể gặp e rằng nhà ngươi nên tỉnh táo lại đi, một binh lính nhỏ bé mà còn muốn gặp Lương Tướng Quân sao?

Hắn không màn đến lời nói của Tiểu Hán trực tiếp đứng lên đi về phía cửa nhưng muốn xông ra ngoài ta hơi hoảng sợ nếu Phụ thân biết ta giữ một nam ở trong phòng chắc chắn người sẽ giết ta, với lại nhìn bộ dạng hắn y phục thấm vài vệt máu cũng vì đánh nhau khi nãy mà khó xem đi vài phần, tóc vài sợi phủ trước chán nhìn hắn bây giờ mà đi gặp Phụ thân ta có vẻ hơi thất lễ, ta nắm cánh tay hắn kéo lại:

-Ngươi không được đi nếu ngươi dám đi bổn cô nương sẽ không nương tay

Hắn nhìn ta đầy khinh bỉ, ánh mắt lạnh đi vài phần:

-Ngươi muốn đánh ta, to gan ngươi có biết ta là ai không hả?

Ta nhìn ngữ khí của hắn lòng khó chịu nãy giờ đột nhiên bốc hỏa, ta hét to hơn:

-Ngươi là ai đó là chuyện cùa ngươi ta chỉ biết ngươi chính là một con cá nhỏ mắc cạn sắp chết ta rộng lòng từ bi mang ngươi về hóa ra lại là một con rắn hiểm ác giả dạng con cá nhỏ, nếu Phụ thân ta biết ta mang nam nhân giấu trong phòng nếu ta có bị gì ta cũng sẽ giết ngươi

Ta thấy hắn nhìn ta có vẻ hơi ngạc nhiên, chắc hắn nghĩ ta chính là một Tiểu Cô Nương yếu đuối chờ đợi Đại Hiệp nào đó đến bảo vệ chắc, ta càng ngày càng khó chịu trong lòng:

-Khi nãy ta nghe ngươi nói ngươi chờ ta khỏe lại sẽ lấy làm Thứ Quân, ta lại muốn trao đổi với ngươi nếu bây giờ ngươi thả ta đi gặp Lương Tướng Quân, ta sẽ nạp ngươi làm Phi.

Ta nghe xong tay chống hai tay ngửa mặt cười lớn, một tên binh lính nhỏ dám đòi nạp ta làm Phi? Hắn nhìn ta giống như nhìn một cái gì đó rất đáng sợ

-Ngươi không tin ta sao?

Ta phủi phủi tay áo không khách khi nói:

-Nếu ngươi có khả năng nạp ta làm Phi chi bằng ta muốn làm Thái Tử Phi hơn.

Ta thấy hắn thoáng có chút suy nghĩ sau đó không ngờ lại gật đầu

-Ngươi cho ta gặp Lương Tướng Quân ta sẽ nói về việc này, ta hỏi ngươi có thấy Kim bài của ta không?

Ta chỉ về phía bàn có giáp phục của hắn nói

-Chỗ đó, có cả giáp phục của ngươi nữa…

Ta còn chưa nói hết câu phía ngoài đã nghe tiếng bước chân, sau đó là giọng gia nô của Phụ Thân ta:

-Tiểu Thơ, Lão Gia đến thăm người.

Phụ Thân ta thật là vừa nhắc người, người liền đến cửa bị đẩy ra bên trong phòng ta lúc này chính là có ba gương mặt một là gương mặt mừng rỡ của cái tên lấy oán báo ân kia, hai là gương mặt tối thui của ta, ba là gương mặt tái dần cùa Tiểu Hán, Phụ Thân ta vừa bước vào chính là bị khung cảnh này làm cho hoảng sợ, người hết nhìn ta nhìn Tiểu Hán khi nhìn thấy tên kia, ta thấy người vội quỳ xuống:

-Thái Tử Điện Hạ

Ta đứng ngốc ra, chắc là một con ong bay qua làm tai nghe bị ù mất rồi, Thái Tử Điện Hạ ư? Thật hắn là Thái Tử Điện Hạ ư?

Ta còn ngay ngốc đứng đó đã thấy hắn đỡ Phụ Thân ta dậy kễ cho người nghe ta dạo chơi tình cờ cứu được người, còn mang người về đây tận tình chăm sóc rồi ta nghe đến đoạn ta vì cảm mến gương mặt của hắn ta liền ngỏ ý muốn nạp hắn làm Thứ Quân, ta thấy Phụ Thân gương mặt biểu cảm đa dạng chắc là bị đứa con gái này của người gây họa thật rồi

-Thật là khi quân phạm thượng, Tịch Nhi còn không mau quỳ xuống xin Điện Hạ thứ tội

Ta ngơ ngác nhìn người, đúng là có đòi đánh hắn, bắn chết hắn còn gì nữa không nhỉ, phải, còn muốn hắn nạp mình làm Thái Tử Phi, nhớ đến chuyện này ta liền quỳ xuống chắp ta

-Thần muôn vạn đang chết không biết người chính là Thái Tử Điện Hạ, lại dám đắc tội với người

Ta cuối thấp đầu giở chút giọng nịnh bợ hắn dù sao cũng là ta quá đáng lại dám đưa ra yêu cầu phong Vương Vị với hắn, hắn nhìn bộ dạng của ta có chút vui vẻ nhìn ta sau đó nói:

-Tiểu Thơ của Lương Tướng Quân cứu ta một mạng có phải ta sẽ nên đền đáp đúng không.

Tới rồi, tới rồi, cái tên đáng chết này sao lại có thể nhớ dai như thế, nếu Phụ Thân ta nghe được chắc chắn sẽ ngất vì hoảng sợ mất thôi, ta nhìn hắn ánh mắt van nài, nhưng hắn dường như không nhìn thấy:

-Ta muốn đưa Lương Tiểu Thơ vào cung, khi nãy nàng ta muốn ta phong cho nàng ấy danh phận Thái Tử Phi, ta đang suy nghĩ về việc này không biết Lương Tướng nghĩ sao?

Phụ Thân ánh mắt nghiêm khắc nhìn ta, hận không thể đánh ta, sau đó ta thấy người lại quỳ xuống:

-Khởi bẩm Điện Hạ, Tịch Nhi còn nhỏ dại không biết suy nghĩ dám khi quân phạm thượng ta xin thay mặt Tiểu Nữ nhận tội với Điện Hạ

Hắn nhìn vẻ mặt lo lắng của ta đầy hưởng thụ

-Lương Tướng Quân cho người hôm nay nói chuyện với Tiểu Nữ, hiện tại chiến trường Mãn Quốc đang căng thẳng có lẽ người biết, ta về Điện trước ngày mai ta sẽ cho người đến đón Tịch Nhi.

Ta nghe hắn gọi mình là “ Tịch Nhi” trong lòng liền có chút gì đó rất lạ, chỉ là giọng nói này so với lần đầu tiên hắn nói chuyện với ta đều rất khác

-Điện Hạ, không giấu gì ngài, ta và Tể Tướng đang định hôn lễ cho Tiểu Nữ và Trưởng Tử của Tể Tướng, Thái Tử Phi hiện cũng là Tiểu Nữ của Tể Tướng, người mang Tiểu Nữ nhà ta vào cung nạp Phi ta nghĩ rằng thật không hợp đạo lí.

Phụ Thân nhắc ta về Ung Kỷ, làm lòng ta nãy giờ có chút sợ hãi đột nhiên lại trở nên trống rỗng, nếu không thành hôn cho Ung Kỷ ta có nên trốn chạy hay không?

-Phụ Thân con muốn theo Thái Tử vào cung.

Ta đột nhiên quỳ xuống làm cho không những Phụ Thân ta mà tên Thái Tử kia có chút ngạt nhiên

-Lần đầu con nhìn thấy Thái Tử chính là một khắc không thể quên người, con mong Phụ Thân vì hạnh phúc cả đời của con hủy hôn với Tể Tướng có được không?

Nghe ta nói hắn ta có vẻ sợ rồi, trong hôm nay mà ta đã làm cho hắn hết hoảng sợ này đến hoảng sợ khác, Ta không hề yêu Ung Kỷ cũng không hề thích Ung Phủ, toàn những con cáo già nhìn vẻ mặt họ ta cũng đủ khiếp sợ rồi làm sao ta về đó sống được cơ chứ, so sánh Ung Kỷ và vị Thái Tử này thì ta thà lấy cái tên tính khí thất thường này về còn hơn nhắm mắt đi lấy một tên ngốc, so với vị Thái Tử này ta có một chút cảm giác gọi là thích

Thích? Ta vừa nghĩ đến vội hoảng sợ, ta có bị ngốc không ta vừa gặp hắn không được bao lâu tại sao lại thích hắn được?

-Tịch Nhi, con…

-Phụ Thân không phải người luôn mong con có thể sống hạnh phúc sao, con thích Thái Tử, con muốn vào cung

Hắn nghe đến chữ “ Thích “ của ta tuyệt nhiên không sợ hãi mà lại tỏ ra rất thích thú, ta cũng không ngại ngùng trực tiếp đi đến bên hắn.

Phụ Thân ta có vẻ mệt mỏi thở dài, tên Thái Tử kia thấy vậy liền nói

-Về chuyện Tể Tướng và Lương Phủ ta sẽ là người trực tiếp từ hôn thay ngài, ta sẽ có cách làm cho Ung Phủ không thể làm khó ngài, người không cần quá lo, Thái Tử Phi hiện tại ngôi vị vẫn chưa có ai, ta cũng hứa với Tịch Nhi, quân tử nhất ngôn,ta nhất định sẽ giữ lời hứa.

Gương mặt hắn không chút sợ hãi, toát ra một chút gì đó rất oai phong, vì một lời nói đùa của ta mà hắn lại cho là thật, còn một hai muốn ta từ hôn với Ung Phủ, là hắn muốn mang ta vào Cung để từ từ hành hạ ta vì ta dám Khi Quân Phạm Thượng với hắn hay là còn ý gì khác, ta lắc đầu chắc có lẽ là không, sao hắn có thẻ đôi co với một tiểu dân nhỏ bé như ta được.

Hắn chắp tay cáo từ Phụ Thân ta, rồi cũng quay sang ta bày một vẻ mặt kì lạ làm như rất luyến tiếc ta, ta khó chịu hắn không phải khi nãy còn muốn giết ta tại sao bây giờ lại khác khi nãy quá nhiều như vậy, đột nhiên hắn tiến lại phía ta đưa tay vuốt tóc ta, vẻ mặt tỏ ra cưng chiều

-Tịch Nhi, nàng đừng quá lo, nàng cứ chuẩn bị mọi thứ sau khi ta tấu lên Hoàng Thượng chuyện ta và nàng “ một khắc thấy nhau cả đời không quên “ ta sẽ cho thị vệ của ta đón nàng đến Cung, đừng vì nhớ ta mà mất ngủ biết không?

Ta khiếp sợ cứng mình, cái tên này, tại sao hắn lại thay đổi nhanh đến vậy chính là muốn mau mau bắt ta vào cung hành hạ ta hay sao? Ta né tránh hắn tính vung tay đánh vào gương mặt đang rất đắc ý kia, tay lại ngừng lại tạo thành nắm đấm, vì bộ dạng kia của hắn ta thật sự rất không vừa mắt.

-Ngươi đi cẩn thận.

Ta bỏ lại một câu rồi không khách khí quay lưng vào đi thẳng vào

-Thái Tử, ta có một chuyện muốn thỉnh cầu ngài, bản thân ta biết ngài là người tốt, nếu ngài đã để ý đến Tiểu Nữ nhà ta, ta mong dù có chuyện gì xảy ra ngài hãy bảo vệ nó, ta chỉ có suy nhất nó là người thân còn lại, Ung Tể Tướng nếu biết ta làm ra chuyện này nhất định sẽ không bỏ qua cho ta,ta mong người hãy để ý đến nó.

Mạch Cơ gật đầu rồi quay lưng lên xe ngựa, Lương Từ đứng nhìn cho đến khi bóng hình kia biến mất, Tần Tịch ta thay Tần Tướng Quân chỉ có thể bảo vệ con đến đây, người đã cứu ta một mạng năm xưa nay ta nhất định sẽ hết lòng bảo vệ con, số trời đã an bài con sớm hay muộn sẽ phải đối đầu với kẻ thù của cha con, nhất định con phải thay cha con đòi lại công bằng cho người.

-Thật là trùng hợp không ngờ lại gặp Công Chúa ở đây.

Ải Kính đi đến bên cạnh Lạc Y vẫn dáng vẻ vẫn thoải mái nhìn xuống hồ Võng Linh đang võng hình ảnh của Mạch Cơ

-Bái kiến Bắc Đế Vương, hôm nay sao ngài lại có tâm trạng đến du ngoạn Thiên Giới.

Ải Kính mỉm cười, không nhìn vị Công Chúa kia thêm

-Ta đến tìm Ti Mệnh đánh vài ván cờ vì quá nhàm chán, Công Chúa là đang theo dõi Thái Tử lịch kiếp sao, quả là thật ta có chút ái mộ tình cảm hai người.

-Ta thật sự không hiểu tâm ý của Bắc Đế Vương.

Ải Kính ánh mắt thâm trầm rời tầm mắt khỏi Võng Linh, quay lưng về phía Phủ Ti Mệnh

-Năm ấy ngươi còn nhỏ như với bộ dạng trẻ con ngây thơ lại có đầu óc nham hiểm như vậy, đã làm chuyện không nên làm, ta thật sự rất nể phục.

Gương mặt Lạc Y bỗng chốc trở nên hoảng loạn, chuyện năm đó nàng đưa người Nữ Nhân kia ra khỏi Bắc Giới là Bắc Đế Vương đều biết sao?