Huyền Nhất lấy lệnh vũ của Tổ thần ra, một luồng sáng màu bạc trói Thiên Khải lại, tiếng Tổ thần cũng vang lên:

Yêu thần Thiên Khải, thân là Chân thần, tự ý giết thần, giải vào thiên lao, ba ngày sau xét xử công khai tại Hỗn Độn điện.

Chích Dương, Nguyệt Di, Tử Hàm và cả đám thần hầu Thái Sơ Điện đều cúi người cung lĩnh pháp chỉ.

Rốt cuộc thì Nguyệt Di và Tử Hàm chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy, trong chốc lát, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có chủ ý gì, chỉ nghe một tiếng:

“Thật sự không có nửa phần đường sống?” Chích Dương chạy nhanh lên hỏi.

Huyền Nhất lắc đầu, trời ơi chúng thần đều ở đó, Tổ thần chẳng đợi ta mở miệng đã nói: “Ta đã biết rõ ngọn nguồn rồi.” rồi đưa ta cái lệnh vũ này.

Chích Dương nhíu mày, than một tiếng: “Aizz, khó xử rồi, Thần giới có luật: ‘ tự ý giết thần là tội lớn, Chân thần cũng không ngoại lệ ’, không biết chúng thần sẽ làm khó dễ thế nào.”

“Đệ à đệ, đệ nói coi thường ngày đệ khôn khéo như vậy, sao lần này lại hồ đồ thế chứ.

Còn nữa, đệ hay làm theo ý mình đã đắc tội rất nhiều thần rồi, lần này coi có còn ai xin tha giúp đệ không.” Chích Dương nghĩ vậy, buồn bực nóng nảy.

Nguyệt Di và Tử Hàm vừa nghe thấy chuyện nghiêm trọng như vậy, nước mắt lộp độp rơi xuống, vừa khóc lóc vừa xin tha.

“Thần tôn, người đừng bắt Thiên Khải, đừng để huynh ấy bị xét xử.

Nếu không ta đi cầu xin Tổ thần, xin người đừng phạt Thiên Khải.

Đều là ta, đều là ta nhất thời xúc động, chọc mấy vị thần kia, muốn phạt cũng nên phạt ta.”

“Đúng vậy, Thần tôn.

Thần tôn nhà ta đều vì ta nên mới đi, muốn phạt thì phạt ta đi.”

Mỹ nhân rơi lệ, nào có thần bất động dung, đáng tiếc chuyện lần này của Thiên Khải không phải cầu xin thì có thể giải quyết.

Huyền Nhất đang định an ủi bọn họ, Thiên Khải đã cất tiếng trước, giọng vẫn cao ngạo trước sau như một:

“Hai người đừng có nhận tội vào mình, ta mới không phải vì các ngươi đó, ta đã sớm chướng mắt mấy tên xấu tính kia rồi, lần này vừa hay mượn cái cớ thôi.” Thiên Khải lạnh nhạt nói, muốn phủi sạch quan hệ giữa bọn họ và chuyện này.

“Đừng có ngốc nghếch cái gì cũng ôm lên người mình, ta đường đường là Yêu thần, Thủy Chân thần, làm ra chuyện này còn cần Tinh Nguyệt Nữ thần nho nhỏ, còn có tiểu thần thú các ngươi tới che chở sao? Truyền ra không cười rớt hàm mới lạ!”

Ngay sau đó quay đầu lại, nói với Huyền Nhất:

“Đi thôi.”

Lệnh vũ màu xanh biển mang theo tiểu thần hầu tiến vào.

Tiểu thần hầu vừa tiến đến đã sốt ruột nói:

“Không hay rồi, không hay rồi, Chủ Thần, Chích Dương Chân thần, Thiên Khải Chân thần đã xảy ra chuyện rồi, thật sự đã xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì, hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì?” Huyền Nhất quở mắng.

Sau đó bọn họ đều cảm nhận được, hạ giới xảy ra chuyện rồi.

Tiểu thần hầu mang khẩu dụ của Tổ thần đến: “Tổ thần lệnh ngài đem Thiên Khải Chân thần nhốt vào thiên lao xong thì cùng Bạch Quyết Chân thần xuống hạ giới xử lý tai nạn.

Lệnh Chích Dương Chân thần, tức khắc dẫn dược thần, y tiên xuống hạ giới trấn áp ôn dịch.”

Huyền Nhất hiếm khi không còn vẻ trang trọng thường ngày mà cất lời:

“Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, phiền toái về đến nhà.”

Thiên Khải mở to đôi mắt vô tội nhìn y.

Huyền Nhất lại mở miệng.

“Nhìn cái gì, nói đệ đó, còn phiền toái hơn cả đệ.”

“Ta sẽ không như vậy.” Thiên Khải nhún nhún vai, tỏ vẻ không tán thành.

“Kỳ thật cũng tốt, Tai thần, Ôn thần, mấy tên xấu xa đó đã chết rồi thì thôi đi!” Chích Dương ngược lại giống y chang bà mẹ già lải nhải.

Huyền Nhất hơi gật đầu nhẹ giọng nói:

“Đúng vậy, xác thật đáng chết, nhưng Thiên Khải quá lỗ mãng.

Chỉ là, cái này khó xử.

Aizz, về rồi bàn tiếp.”

“Được, ta đây đi trước một bước.”

Chích Dương lãnh pháp chỉ xẹt ra ngoài.

Huyền Nhất còn ở đó, Chích Dương thì đi rồi, nhìn về phía Thiên Khải nói một câu:

“Đi thôi, tổ tông!”

Lúc gần đi, Thiên Khải xoay đầu lại, mặt mày đều là vẻ cao ngạo cà lơ phất phơ, sau đó tiêu sái an ủi Nguyệt Di, Tử Hàm:

“Chút chuyện nhỏ này ta còn không để trong mắt, yên tâm, ta sẽ không sao đâu.”

Nói xong để lại cho bọn họ một ánh mắt an tâm, cũng là cho chính mình.

Thật ra lúc nói lời này, trong lòng hắn cũng không yên, vốn dĩ chỉ là xử trí mấy thứ cổ hủ dơ bẩn mà thôi, cùng lắm bị phạt lôi hình Chân thần.

Chẳng ngờ bọn xấu xa Tai thần, Ôn thần này để lại một tay, thế mà nhanh như vậy đã tạo ra tai họa.

Đúng là thần phiền toái, trăm mối ngổn ngang.

Lúc này thật sự chơi lớn rồi, nhất định làm nũng cũng vô dụng.

Bọn họ đi rồi chỉ còn lại Nguyệt Di và Tử Hàm bốn mắt nhìn nhau.

Hai người bọn họ nghĩ không thể chờ chết như vậy được.

Vì thế nhị thần lén lút trà trộn vào đội ngũ dược thần xuống hạ giới, dốc chút sức lực..