“Lệ hoa đào đỏ rực như được lấy từ tim của kẻ si tình.”

.

Hai ngàn năm đã qua đi, nhưng những chuyện ngày hôm ấy tựa như chỉ mới xảy ra vài giờ trước. Ấy là một ngày ngập tràn sắc đỏ.

Vẫn nhớ, Thương Quân bỉnh thản nhìn Thanh long xuyên ngực. Y mặc kệ máu thấm đẫm ngực áo, dựa vào Huyết ma kiếm từng bước, từng bước lê về phía Duẫn Mộc. Y vươn tay muốn ôm lấy nhưng liên tiếp bị gạt đi. Thiên quân nhếch môi, gằn giọng:

“Ngươi không xứng!”

“Cho ta đi!” y thều thào, khuôn mặt thực bình thản nhưng ngữ khí như van nài.

“Ngươi không đủ tư cách!”

“Cho ta đi! Cho ta ôm hắn một lần!” mắt y hướng về gương mặt trắng bệch, cầu xin.

“Chính ngươi đã giết đệ ấy… là chính ngươi!” 

Thiên quân lẩm bẩm như người niệm thần chú. Thương Quân gật gật đầu, y đồng tình, rất đồng tình. Là y đã hại chết người y yêu nhất. Là chính tay y đã phủi đi tất cả.

“Cầu ngươi, để ta ôm hắn một lần!” 

Có ai đó đang khẩn cầu.

Tha thiết. Dai dẳng.

Có ai đó vừa bật khóc.

Nức nở. Nghẹn ngào.

Day dứt. Đau thương.

Sắc đỏ hòa làm một, hai màu tóc đen trắng tan rã quyện vào nhau. Một người nằm bật động, một người ngồi lặng lẽ.

Lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ngày nhớ đêm mong…

Lặng lẽ cúi đầu hôn lên đôi môi đã không còn buốt lạnh …

Lặng lẽ từ trên tóc ái nhân lấy xuống trâm ngọc đã ủ mình trong làn băng giá suốt vạn năm.

Bất ngờ, Thiên quân lạc giọng hét lớn:

“Không!

Không!

Thương Quân!

Duẫn Mộc có thể cứu về!!!”

Lời cuối cùng của hắn, thành công chặn đứng hành động của y. Trâm ngọc trên tay từ từ rời khỏi điểm trọng yếu nơi lồng ngực đẫm máu. Y ngẩng đầu, tin tưởng nhìn nam nhân vĩ đại trước mắt. Phải, hắn giờ phút này thật vĩ đại.

Hình như có ai đó thở dài, nhẹ nhõm.

“Bằng cách nào?” giọng y thực mệt mỏi vang lên, giống như y biết điều gì sẽ xảy đến ngay vào giây tiếp theo…

Kinh hoàng và thê lương lắm.

Nhưng cho dù thế nào y cũng cam nguyện… chỉ cần nam tử trong lòng y đừng mãi im lặng như lúc này.

“Trái tim của ngươi… Dùng trái tim của ngươi làm chất dẫn khắc chế, hủy bỏ đi ma khí…”

Nghe như có ai đó đang khóc.

Tiếng khóc nỉ non, mê mệt.

Nhưng khóe môi Ma chủ nhoẻn cười, y biết, và y cam nguyện.

Ma không có trái tim vẫn có thể tồn tại… đúng, vẫn có thể tồn tại…

Một dạng tồn tại kinh hoàng.

Thương Quân tự tay dâng lên trái tim tươi sống, máu từng giọt theo kẽ tay rơi rớt. Trái tim của y, từ thời khắc này sẽ nằm ngoan trong hộp băng vĩnh cửu. Nhưng thực ra nó cũng đã đi theo ai đó từ lâu lắm rồi…

Hai bên bờ Giao Thủy trong một thoáng liền trở nên tĩnh lặng. Chỉ có một Ma quân lẳng lặng ngồi ở đó, máu trên ngón tay đã khô tự bao giờ. Hốt nhiên, trên bầu trời tụ hợp vô số sắc hồng phiêu phiêu. Từng vệt, từng vệt hòa nhau giăng kín bầu trời. Lại từng cánh từng cánh rũ mình buông xuống, thấp dần liền hóa thành huyết lệ đỏ rực, thấm ướt mái tóc đen huyền.

Đất dưới chân chuyển màu, ma chủ gắng gượng lê từng bước rời khỏi. Vạt áo kéo dài trên đất, chẳng còn ai nhìn ra đâu là hỷ phục đâu là suối tóc nữa rồi.