Buông ra, đồ khốn.

Lâm Vũ cả người không thể cử động bị Tam Trọng tận sức thưởng thức cái cơ thể nóng bỏng này. Lòng nàng hối hận vô cùng, miệng vẫn không ngừng khóc lóc mắng chửi, trong lòng cực kỳ hận tên Tam Trọng kia. Hận hắn hèn hạ vô sỉ, hận thủ đoạn hạ lưu của hắn, lúc này trong tâm trí nàng lại hiện lên hình ảnh mà nàng đã quá sai lầm khi rời bỏ hắn.

Thầm hận vì sao không biết quý trọng hạnh phúc của mình và tất cả đã muộn rồi, đây có lẽ là sự trừng phạt dành cho nàng ngay cả cơ hội làm lại cũng không còn. Ngược lại, Tam Trọng mải mê nhấm nháp trong mắt tràn đầy lửa dục, hắn thoải sức chơi đùa cặp ngực đẫy đà biến hóa đủ mọi hình dạng, nghịch cũng đã thỏa mãn, hắn bắt đầu cởi y phục của nàng, lúc này Lâm Vũ đã gần như lõa thể hoàn toàn, cố gắng vũng vẫy nhưng bất lực.

Chính vào lúc này, khi hữu thủ của Tam Trọng nhẹ nhàng muốn lần vào khe hẹp mà tiến vào trong, thì đột nhiên có một cổ khí tức nồng đậm, trong nháy mắt đã bao trùm cả căn phòng. Trong lòng Tam Trọng chấn động, vẫn còn chưa kịp có phản ứng, thì một nhân ảnh đã phá cửa sổ xông vào, một cổ chưởng lực hung ác vô cùng đánh thẳng tới ngực của hắn.

Chưởng lực chứa kình tuy không mạnh nhưng đủ để đẩy lui, Tam Trọng vội vận công chống đỡ, khi hắn định thần lại thì hóa ra kẻ đánh hắn là Ngô Chúc, cái tên chết tiệt này phá hỏng chuyện tốt của hắn, lòng cực tức giận còn Lâm Vũ thì như vớ được khúc gỗ giữa sông.

-Ngô Chúc, ngươi đã tự dẫn mạng đến đây thì đừng hòng thoát ra.

Tam Trọng vận động quyền song thủ nắm chặt, quyền kình cứng như thạch tiếp lấy bốn kiếm cương của Ngô Chúc, Vốn là trong ấn tượng của Tam Trọng, hắn đúng là chỉ cần năm thành công phu, cũng có thể giết được Ngô Chúc. Nhưng khi quyền kiếm này chạm nhau, thần sắc của Tam Trọng cũng phải biến đổi, thân thể không khỏi lùi hai bước, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị.

Hắn không rõ công lực của Ngô Chúc đã tăng thêm bội phần như vậy, đây là một sự tình không thể lường trước được, quả thực Ngô Chúc đại thịnh công lực là cơn tức giận của hắn đã bạo phát. Ngô Chúc một chưởng chấn lui Tam Trọng, không để cho hắn có cơ hội kịp hoàn thủ, lại thuận thế xông lên. Mỗi một kiếm cương đều toàn lực mà phát ra, cố tình tấn công vào tử địa của hắn, nhưng đáng tiếc Ngô Chúc tự mình cũng hiểu được, điều này chẳng thực tế chút nào, nhưng trong lòng có chút uất hận không cam tâm.

Bắt được nhịp trận đánh, Tam Trọng đã ổn định được thế trận, hắn nhìn lạnh Ngô Chúc cười âm hiểm, song thủ biến thành quyền đầu, quyền phong vô cùng mãnh liệt rất nhanh đã bức Ngô Chúc từng bước từng bước lui lại đằng sau, quyền kiếm tung ra tạo thành những vết cắt, vết lõm hằn sâu trong căn phòng.

Ngô Chúc thở hổn hển, nói chiến thắng thì hắn chả có cơ hội nào, nhưng kéo dài tình trạng này thì cái mạng hắn cũng không giữ nổi chứ đừng nghĩ đến việc giải thoát cho Lâm Vũ.

-Ngô ca, huynh mau chạy đi, mặc kệ muội. Muội...muội xin lỗi huynh.

Lâm Vũ cố hét lớn khuyên Ngô Chúc chạy nhưng hắn lắc đầu, giọng đầy thâm tình.

-Đứng sợ, ta sẽ cứu muội.

Tam Trọng chứng kiến cảnh này đây phẫn uất.

-Ta sẽ giết cả hai ngươi.

Nói xong công lực mãnh liệt gia tăng, công thế trong nháy mắt đã tăng lên gấp mấy lần, đến lúc này, áp lực lên Ngô Chúc nhất thời đã vô cùng nặng nề, ngay cả thở cũng đã khó. Thân hình hắn trong không gian chật hẹp, nhanh chóng chớp động, né tránh công kích của Tam Trọng.

Vì né tránh quyền kình bá đạo âm độc của Tam Trọng mà Ngô Chúc đã cố gắng hết mức rồi nếu như không phải được Dịch Phong chữa trị thì e rằng đã nằm đất. Quyền như vũ bão tung ra, Tam Trọng vừa đánh vừa khích tướng.

-Ngô Chúc, ta nói cho ngươi biết, ta bây giờ đổi ý. Ta sẽ không giết ngươi bây giờ mà sẽ cho ngươi sống để chứng kiến ta mần thịt người ngươi yêu và chưa hết đâu, khi mà ta đã chơi chán thì ta sẽ cho đám thuộc hạ chén.

-Chó chết Tam Trọng, ta phải giết ngươi.

Quyền kiếm giao nhau, Ngô Chúc mượn lực phản chấn, thân hình dời xa ba thước, tránh được quyền kình cường hoành bá đạo kia.

Tam Trọng hừ lạnh một tiếng

-Ngô Chúc chịu chết đi, ta xem ngươi còn có thể sống sót mà thoát khỏi tay ta không?

Nói xong hữu thủ biến thành quyền, một đòn công ra. Quyền đầu hoàn toàn bình thường trong nháy mắt đột nhiên xảy ra biến hóa, bỗng trở thành một sắc ám hồng, quyền đầu có hình dạng to lớn hung hiểm quái dị vô cùng. Một quyền phát ra, nhất thời một đạo quyền kình ám hồng, mang theo âm thanh sấm đánh vang trời, thanh thế khiến cho người ta phải sợ hãi, đang bao vây lấy Ngô Chúc tứ phía.

Ngô Chúc vội vận kình lực hét lớn, lập tức uy áp nội công tỏa ra đẩy lui quyền kình, hắn bây giờ đã gần như hết sức, nhìn sang Lâm Vũ đang chảy nước mắt, hai tay nắm chặt lại như đã quyết định điều gì đó.

Thần hình hắn chớp động đã đến cạnh Lâm Vũ, bế xốc nàng rồi phi người ra cửa sổ chạy thoát Tam Trọng, hắn dự tính sẽ để Lâm Vũ vào chỗ khác rồi tự mình dụ Tam Trọng sau đó đồng quy vu tận với hắn.

Tam Trọng bất ngờ, thân pháp trong nháy mắt đuổi theo Ngô Chúc.

Trên đường chạy, Ngô Chúc vội giải khai huyệt đạo chế trụ, Lâm Vũ nước mắt như mưa.

-Ngô ca, muội xin lỗi.

-Được rồi, ta không giận muội, bây giờ cần phải chạy....

Không nói hết câu, Ngô Chúc đã khụy xuống, nhìn lồng ngực đã bị một quyền Tam Trọng đánh vào giờ đã thấm máu, nhức nhói cùng đau đớn.

Phía sau một luồng khí lạnh áp tới, Tam Trọng đã bắt kịp, hắn hét lớn vung tuyệt kỹ "Thần Thông Quyền" phái Không Động, quyền pháp cương mãnh, đơn giản mang tính bạo lực, hủy diệt. Ngô Chúc như phản xạ vô thức đẩy Lâm Vũ sang một bên, tự mình hứng chịu quyền thần này, hắn sẵn sàng đón nhận mặc Lâm Vũ trong lực tác động đẩy của hắn mà bất lực gào khóc.

Phanh....

Một tiếng nổ vang lớn xé nát một phạm vi lớn, gió rít kêu gào như quỷ tru, mặt đất bị xới tung, một khung cảnh đổ nát nhưng thật lạ, Ngô Chúc không sao cả, đứng trước hắn là một thần ảnh ngạo nghễ, quần áo bay phấp phới, hắn thều thào.

-Dịch đại ca.

Dứt lời cả người hắn ngã nhào phía trước.

Không lâu sau, trong màn đêm một nhóm người đang khiêng Tam Trọng, khi chúng vừa đến một cảnh tượng kinh ngạc, Tam Trọng dường như bị một ai đó đánh bay tạo thành một vệt đường dài thẳng, một kẻ đang bắt mạch Tam Trọng, giọng hắn đầy tức giận.

-Là ai có thể đánh bại được công tử?

-Khoan nghĩ đến việc đó đi, giờ phải cứu công tử trước đã.

-Xương cốt công tử gần như đã vỡ nát, ta cảm giác kẻ này dường như còn nương tay.

-Chết tiệt, ta sẽ tìm ra kẻ nào đã làm ra việc này.